• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Noãn Tô suy nghĩ vài giây rồi lùi về phía sau hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Ngay khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, tay của cô đã bị nắm thật chặt.

“Hiện giờ có thể đi rồi.” Hoắc Chi Châu hơi cong khóe môi, đôi chân dài nhấc lên.

Mục Noãn Tô ngẩng đầu liếc nhìn anh, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh cùng nhau tiến vào biệt thự.

Người nhà đã sớm chờ hai người bọn họ, nhìn thấy người đã đến, mẹ kế Lâm Lưu vội vàng tiến lên, “Ôi, con đến là được rồi, còn mang lễ vật làm gì!”

Phía sau bọn họ, tài xế của Hoắc Chi Châu đang bận rộn lấy lễ vật trong cốp xe ra mang đến đây.

“Nên làm.” Hoắc Chi Châu lễ phép mỉm cười.

“Ba đâu?” Mục Noãn Tô không nhìn thấy bóng dáng của ba mình, rồi hỏi dì giúp việc đang nhận lấy lễ vật.

“Ba của con đang ở thư phòng, có công việc quan trọng cần xử lý.” Lâm Lưu lên tiếng trước trả lời, sau đó hướng về phía Hoắc Chi Châu mỉm cười, tiếp đến gọi con gái Mục Ngải Lâm đang đứng ở đằng xa, “Còn không mau qua chào hỏi chị gái và anh rể của con?”

Đôi mắt Mục Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, khóe mắt hơi ửng đỏ.

Nghe thấy mẹ kêu mình, cô ta mới tiến đến nhẹ giọng chào hỏi bọn họ.

Ánh mắt Mục Noãn Tô nhẹ đảo qua người trước mặt, váy trắng, tóc đen thẳng, ngũ quan thanh lệ, lúc căng thẳng khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn từ bên ngoài, chính là kiểu bé thỏ trắng mà hầu hết đàn ông yêu thích.

Nếu không phải cô hiểu rõ Mục Ngải Lâm, cô đại khái cũng sẽ cảm thấy như vậy.

“Các con ngồi xuống ghế sô pha nghỉ chút đi, mẹ đến nhà bếp nhìn xem rồi lên lầu gọi Mục Phong.” Lâm Lưu lên tiếng, nháy mắt với con gái của mình ra hiệu rồi mới rời đi.

Lâm Lưu tiến vào nhà khi Mục Noãn Tô 18 tuổi, trở thành mẹ kế của cô.

Đi cùng với bà ta, còn có Mục Ngải Lâm 17 tuổi và đứa em trai của cô ta Mục Thời Thanh.

Lúc ấy, mẹ của Mục Noãn Tô mới qua đời được một năm, tất nhiên cô không muốn ba của mình lấy Lâm Lưu rồi.

Theo như lời ba nói Lâm Lưu đã theo mình nhiều năm như vậy, còn sinh cho ông hai người con, thực sự không đành lòng nhìn thấy bà ta chịu tủi thân, vì vậy không màng phản đối của người khác cưới Lâm Lưu vào nhà.

Tuy Mục Noãn Tô không có cách nào ngăn cản ba mình, nhưng cô thực sự không thích và cũng xem thường người mẹ kế con giáp thứ 13 này.

Hai năm qua, cô một mực không chịu gọi bà ta là mẹ, chỉ nguyện ý gọi là Lâm nữ sĩ mà thôi.

Đối với Mục Ngải Lâm người em gái cùng cha khác mẹ này, Mục Noãn Tô vốn không có ý kiến gì, dù sao trẻ con là vô tội. Cô không phải là người không biết phân biệt đúng sai mà xem Mục Ngải Lâm như kẻ thù.

Nhưng cô dần phát hiện ra, Mục Ngải Lâm không hề ngây thơ giống như vẻ bề ngoài của cô ta.

Thời gian dần trôi, quan hệ giữa cô và Mục Ngải Lâm càng ngày càng xấu, cuối cùng còn hơi giống như nước với lửa.

“Anh Hoắc, em nghe nói gần đây Hoắc Húc muốn đầu tư một bộ phim điện ảnh mới, nhất định anh rất bận rộn nhỉ?” Sắc mặt Mục Ngải Lâm ửng hồng, trong đôi mắt to tròn mang đầy sùng bái nhìn Hoắc Chi Châu.

Cô ta ngồi một mình trên ghế sô pha, nghiêng thân thể, mặt hướng về phía chỗ ngồi của hai người bọn họ. Thân thể cô ta hơi nghiêng về phía trước, rõ ràng mặt rất gần Hoắc Chi Châu.

Còn anh Hoắc thì….

Phụt.

Mục Noãn Tô nghe thấy lời nói của cô ta, nhịn không nổi cười thành tiếng.

Cô em gái này của cô, vì để tìm ra một vài chủ đề chung đúng là nhọc lòng nha.

Hoắc Chi Châu nghiêng đầu, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn Mục Noãn Tô, quay đầu nhìn Mục Ngải Lâm nói: “Gọi tôi anh rể là được rồi.”

Mục Ngải Lâm “Ồ” một tiếng, ngượng ngùng cười, lại bắt đầu nói đến chủ đề khác, Hoắc Chi Châu đơn giản đáp lại hai câu.

Mục Noãn Tô lười biếng dựa vào ghế sô pha, vểnh hai tai lên, hứng thú nghe hai người trò chuyện.

Thật nhàm chán.

Hoắc Chi Châu có hơi lãnh đạm, Mục Noãn Tô biết rõ trong lòng Mục Ngải Lâm hẳn là rất khó chịu.

Cô ta mất hứng, bản thân mình sẽ vui vẻ.

“Tô Tô trở về rồi à.” Một giọng nói có vẻ hơi trầm bổng làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mục Noãn Tô quay đầu, nhìn thấy ba của mình cùng Lâm Lưu từ trên lầu đi xuống.

Công ty của nhà họ Mục làm ăn ế ẩm trong một thời gian dài, cho nên ba cô rầu rĩ, mái tóc vốn đen nay đã xuất hiện nhiều sợi tóc bạc.

Mặc dù khá bất mãn với rất nhiều hành động của ba mình, nhưng Mục Noãn Tô cũng không thể không phủ nhận, ba đối với cô rất mực yêu thương.

Khi còn bé, muốn thứ gì cho thứ đó, chưa từng nói hai lời.

Năm 17 tuổi, cô bởi vì chuyện của Lâm Lưu đã chiến tranh lạnh với ba rất lâu, nhưng sau đó được mẹ cô khuyên bảo mối quan hệ mới hòa hoãn lại.

Sau khi Lâm Lưu vào nhà, mấy lần cô và mẹ con Lâm Lưu phát sinh tranh chấp, ba không chút nghĩ ngợi luôn đứng về phía cô.

Lúc cô nói sẽ kết hôn với Hoắc Chi Châu, ba cho rằng cô vì công ty mà hy sinh chính mình, còn nói bất kỳ giá nào cũng không đồng ý.

Về sau cô lừa gạt ông nói mình thích Hoắc Chi Châu, ba của cô mới đồng ý hôn sự này.

“Chi Châu à, đây là đứa con gái được ba nuông chiều từ bé, tính tình không tốt lắm. Con lớn hơn con bé, hãy bao dung với con bé nhiều hơn.” Lúc ăn cơm, Mục Phong dặn dò.

Hoắc Chi Châu gật đầu, tỏ vẻ như một người con rể tốt, “Con biết rồi, ba.”

“Tô Tô à, khi đã lập gia đình rồi thì phải thu bớt tính tình của mình lại. Ở nhà con kiêu căng một chút cũng không sao, nhưng đến nhà họ Hoắc, con phải trở thành một người con dâu tốt, không nên giống như khi ở nhà động một chút là để cho người ta xem sắc mặt.” Lâm Lưu theo Mục Phong nói tiếp, trong lời nói rõ ràng đều có ý tứ phê bình Mục Noãn Tô.

Mục Noãn Tô nuốt cơm xuống, không khách khí phản phác, “Việc này không cần Lâm nữ sĩ nhọc lòng phí tâm đâu. Bà quản tốt con gái của mình là được rồi.”

“Cái đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy?” Lâm Lưu nhíu mày, “Ta cũng vì muốn tốt cho con thôi. Phu nhân hào môn không phải lúc nào cũng tốt, con cứ như vậy, cẩn thận bị đuổi ra khỏi cửa đấy.”

“Ha ha!” Mục Noãn Tô cười rộ lên.

“Tôi đương nhiên biết rõ phu nhân hào môn không phải lúc nào cũng tốt rồi. Dù sao Lâm nữ sĩ cũng phải đợi gần 20 năm mới có thể gả vào nhà họ Mục mà. Lời này tôi cũng tặng cho bà, cẩn thận bị đuổi ra khỏi cửa đó.” Cô nhìn thấy trong mắt của Lâm Lưu đầy vẻ khinh thường.

Trong lòng Mục Ngải Lâm khẽ động, vô thức nhìn về phía Hoắc Chi Châu.

Anh khẳng định không biết vợ của mình bình thường kiêu căng như vậy? Hiện giờ anh nhìn thấy dáng vẻ của Mục Noãn Tô khi ở nhà, liệu có hối hận khi cưới một người vợ như vậy không?

Ánh mắt dư quang, Mục Ngải Lâm nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Chi Châu, lập tức ngây ngẩn cả người.

Anh, anh rõ ràng đang mỉm cười?

Mục Ngải Lâm cúi đầu, thức ăn trong miệng nhạt như nước cất.

Lâm Lưu nghe lời con gái riêng nói, mặt tức giận trợn mắt nhìn.

Bà ta nhìn về phía Mục Phong xin giúp đỡ, Mục Phong lại tựa như không nghe thấy chuyển chủ đề.

Sau đó, trên bàn ăn yên tĩnh trở lại.

Bọn họ giả vờ như bình an vô sự dùng cơm, thể hiện ra ngoài một vẻ hòa thuận vui vẻ.

Dùng cơm xong, Hoắc Chi Châu và Mục Phong đi đến thư phòng bàn bạc chuyện làm ăn.

Mục Noãn Tô về phòng của mình thu dọn đồ đạc, nhìn thấy set son môi do người bạn từ nước ngoài mang về, cô chụp ảnh đăng lên Weibo, bảo rằng tuần sau sẽ bốc thăm trúng thưởng.

Thời điểm Hoắc Chi Châu nói chuyện xong đến tìm cô, Mục Noãn Tô đã thu thập xong hành lý.

“Chỉ có những thứ này?” Hoắc Chi Châu nhìn cái vali nằm lẻ loi trơ trọi trên mặt đất.

“Đúng vậy, những thứ khác sẽ mua mới.”

Hoắc Chi Châu gật đầu, thể hiện đã hiểu rõ.

Anh một tay cầm vali lên, xoay người bước xuống lầu trước.

Mục Noãn Tô nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, trước khi đi một lần nữa quay đầu nhìn cái ổ nhỏ của mình, trong lòng thầm nói “Hẹn gặp lại.”

Căn phòng này lớn lên cùng cô, mang theo quá nhiều kỷ niệm và tình cảm của cô, giờ là lúc cô phải nói lời chia tay rồi.

Tạm biệt căn phòng này, cũng tạm biệt luôn thời thiếu nữ của chính mình đã kết thúc.

*

Sau khi chào tạm biệt ba, Mục Noãn Tô đi cùng Hoắc Chi Châu bước lên xe.

Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lướt qua, Mục Noãn Tô chợt nhớ đến một vấn đề.

“Chúng ta sống ở đâu?”

Cô biết rõ khu nhà cũ của nhà họ Hoắc là một khu biệt thự được bao bọc bởi núi và sông nằm ở phía Nam thành phố. Nghe nói nơi đó là nơi phong thủy tốt nhất ở Nam Thành, những biệt thự trong đó có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, là nơi ở của rất nhiều nhân sĩ trong giới chính trị của Nam Thành.

Nói thật, cô cũng không muốn đến chỗ đó sống. Bản thân cô không thích bị gò bó, không muốn sống cùng một đại gia đình hơn nữa chính là rất nhiều trưởng bối sống cùng nhau.

“Ở trung tâm thành phố, chỉ có hai chúng ta.”

Nghe được câu trả lời của Hoắc Chi Châu, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng vài ngày nữa chúng ta phải đến đó chào hỏi trưởng bối một tiếng, anh trai và chị dâu cũng sẽ trở về.” Hoắc Chi Châu bổ sung.

Sau khi hai người quyết định kết hôn, hai gia đình đã gặp nhau.

Ba mẹ Hoắc Chi Châu đã ly hôn từ lâu, ba của anh là Hoắc Minh là một người ăn nói thận trọng, lúc đó gặp mặt, hầu như không phản đối gì còn bàn bạc chuyện kết hôn của hai người.

Ấn tượng của Mục Noãn Tô đối với ba chồng chính là một thương nhân trung niên cứng ngắc nghiêm túc, ngược lại đối với người anh trai của Hoắc Chi Châu là Hoắc Chi An cùng chị dâu Bạch Uyển Uyển ấn tượng sâu sắc hơn một chút.

“À, đúng rồi!” Cô đột nhiên hào hứng nói, “Tin đồn về anh trai và chị dâu có thật không vậy?”

“Tin nào?” Hoắc Chi Châu cúi đầu nhìn cô.

Vẻ mặt thiếu nữ dạt dào hứng thú, hiển nhiên đối với chuyện này vô cùng tò mò. Trong khoảng thời gian qua, chưa từng nhìn thấy cô hưng phấn như vậy.

Ánh mắt Hoắc Chi Châu tối sầm, cô đối với chuyện của người khác ngược lại rất quan tâm….

“Chính là chuyện bách hóa Đông Tân đó.”

Theo truyền thuyết, năm đó hoa hoa công tử Hoắc Chi An vì để theo đuổi Bạch Uyển Uyển, đã cố tình thiết kế bên trong và bên ngoài của trung tâm thương mại Đông Tân theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc để lấy lòng nhị tiểu thư nhà họ Bạch. Một ngày trước khi Đông Tân khai trương, toàn bộ cửa hiệu mở cửa chỉ vì một mình tiểu thư họ Bạch, để thực hiện giấc mơ Trung Hoa Dân Quốc của cô ấy.

Hẳn là cô gái nào cũng có ước mơ trở thành công chúa, tác phong của vị tổng tài bá đạo này quả thật rất thu hút sự chú ý. Mỗi lần cô cùng bạn bè đi dạo phố ngang qua Đông Tân, bất giác lại nhớ đến tin đồn này.

“Gặp mặt rồi tự mình hỏi anh ấy đi.” Hiển nhiên Hoắc Chi Châu không muốn nói nhiều, dựa lưng vào ghế hơi nhắm mắt, nhìn dáng vẻ như muốn nghỉ ngơi.

Mục Noãn Tô không hỏi ra được đáp án, chỉ đành hậm hực quay đầu đi.

Đồ quỷ hẹp hòi, chuyện này cũng không chịu nói!

Bầu không khí im lặng trong xe có vẻ hơi ngượng ngùng, xe đưa hai người trở về biệt thự của Hoắc Chi Châu nằm ở trung tâm Nam Thành.

Đến nhà, Hoắc Chi Châu bỏ lại một câu “Em thu dọn đồ đạc trước đi, anh còn có việc phải làm.” Anh bỏ cô lại tiến vào thư phòng.

Mục Noãn Tô một mình ở lại trong phòng ngủ chính, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn so với lúc ở bên cạnh anh.

Dì giúp việc mang vali đến, Mục Noãn Tô nhìn bốn phía của căn phòng.

Phong cách đen trắng đơn giản, cùng tính cách của anh không sai biệt lắm.

Cô mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính ra, Hoắc Chi Châu chỉ treo vài cái áo sơmi ở đây.

Vừa rồi nghe ý tứ của dì giúp việc, chính là anh không thường sống ở đây, ít quần áo cũng không có gì kỳ lạ.

Mục Noãn Tô mở vali của mình ra, treo quần áo ngủ và quần áo mặc ở nhà vào tủ, còn lại cho vào phòng giữ quần áo.

“Phu nhân.” Dì giúp việc đẩy cửa ra gọi cô.

“Chuyện gì?”

“Đến giờ cơm rồi.” Dì giúp việc nhắc nhở.

“Được, cháu đến ngay.”

Đi xuống lầu, Mục Noãn Tô phát hiện không thấy bóng dáng của Hoắc Chi Châu đâu cả.

“Hoắc tiên sinh nói ngài phải quay về công ty một chuyến, bảo phu nhân dùng bữa trước.” Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của Mục Noãn Tô, người giúp việc vội vàng nói.

Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng, yên lặng ăn cơm.

Không có cũng không sao, một mình vẫn tốt mà.

Dù sao trước ngày hôm nay, hai người bọn họ so với người xa lạ không khá hơn bao nhiêu.

Dùng bữa xong, Mục Noãn Tô làm quen với nơi này một chút, sau đó đi lên lầu lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, cô vào Weibo của mình, phát hiện bình luận dưới bài bốc thăm trúng thưởng đã lên đến hàng triệu.

“A a a a! Tôi mê set son môi này lâu lắm rồi! Tuyệt quá!”

“Tiểu tiên nữ xinh đẹp chọn tôi đi! Mau mau mau mau!”

“Tôi yêu Yểu Yểu quá đi mất! Thực sự rất muốn được Yểu Yểu bao nuôi đó!”

“Yểu Yểu tôi yêu bạn! Bạn là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất! Đã nhìn thấy ánh mắt chân thành của tôi chưa?” (Icon điên cuồng chớp mắt ing ~)

“Hôm nay đúng là ngày em gái Yểu Yểu của chúng ta bùng nổ, fighting*!!”

(*Trong raw dùng từ trùng áp: 冲鸭: là một từ mạng, ý chỉ dùng sự dễ thương để cổ vũ, dịch ra là vịt cố lên. Nguồn Baidu.)

……..

Nhìn những bình luận trên Weibo, tâm tình của Mục Noãn Tô lập tức tốt hơn rất nhiều.

Những fans hâm mộ của cô thực sự là những thiên sứ nhỏ mà, đáng yêu hơn so với cái tên đàn ông già kia nhiều.

Lướt Weibo xem một vài video phim, Mục Noãn Tô hơi buồn ngủ.

Cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi mà Hoắc Chi Châu còn chưa về.

Vốn muốn chờ anh, xem điện thoại một chút, mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau, điện thoại dần dần tuột xuống…..

Mục Noãn Tô không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, khi cảm giác có một bàn tay ôm lấy eo mình, phản ứng đầu tiên của cô chính là gặp phải ăn trộm thấy sắc nổi lòng tham rồi.

————//—-//————-

*Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Chi Châu: Cái này, sinh hoạt vợ chồng giải thích như thế nào nhỉ?

Hôm nay”Người đàn ông bình thường” muốn cùng vợ phát sinh hành vi thân mật.

Chương trước có nhắc đến Cố Hoài Lương, các thiên thần nhỏ cảm thấy quen tai bởi vì anh ta là nam chính của bộ truyện sau.

*Editor: Anh Hoắc anh giữ nóc nhà của mình cho kỹ nha, coi chừng bị cướp đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK