Những người có mặt ở đây trên cơ bản đều là những người có mối quan hệ với các công ty giải trí.
Sau khi rượu qua ba tuần, có người thấy bên cạnh Hoắc Chi Châu không có phụ nữ, liền la hét bảo người gọi phụ nữ đến rót rượu cho anh.
Hoắc Chi Châu vẻ mặt nhàn nhạt khẽ liếc qua, cổ của người nọ cũng đỏ lên, hẳn là đã uống quá nhiều.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, trợ lý ở bên cạnh vội lên tiếng trước giúp anh từ chối.
Đây là lần đầu tiên người nọ dùng cơm với Hoắc Chi Châu, cho nên không biết anh không dính đến những thứ này. Vì vậy càng nhiệt tình muốn “Chiếu cố” anh.
Giọng nói vô thức nâng cao lên: “Người đang trên đường đến, Hoắc tổng không nên từ chối. Nhất định là cực phẩm! Chính là cái người gần đây đang rất nổi tiếng tên Dao Dao gì đó.”
“Ai?” Hoắc Chi Châu chân mày nhướng lên, giọng nói đanh lại.
Người nọ nhìn điện thoại, “Chính là người đó! Cái người xuất hiện trong video ngắn đấy – à, cô ta đến rồi! Tôi đi mở cửa.”
Lời còn chưa nói hết, ông ta đã đứng dậy rời đi.
Cửa mở ra, một mỹ nữ tóc dài cao gầy đứng ngoài cửa với một nụ cười trên môi.
Hoắc Chi Châu không tự chủ nhìn theo ánh mắt của mọi người nhìn qua đó, đáy lòng đột nhiên buông lỏng.
Anh lắc đầu, mình cũng uống quá nhiều rồi, chỉ vì một cái tên mà bắt đầu đoán mò.
“Dao Dao, cô ngồi bên cạnh Hoắc tổng đi.” Người nọ chỉ tay về phía Hoắc Chi Châu.
Dao Dao nhìn sang, ánh mắt thoáng chốc mang theo sự xấu hổ cùng e sợ, trên mặt bất giác cũng có vài phần vui vẻ.
Một người khác trên bàn lộ vẻ tiếc nuối: “Hóa ra là cô Dao Dao này, tôi còn tưởng là cái cô trên Weibo kia.”
Người bên cạnh anh ta “Xùy” một tiếng, “Cái người trên Weibo lão Tiếu còn không mời được. Trước đây tôi có một người bạn tổ chức party trên du thuyền, có mời một đống người nổi tiếng trên mạng đến, cái cô Đậu Yểu kia thậm chí còn không quan tâm đến ông ta, cho nên ông ta tức giận đến….”
Hoắc Chi Châu mím môi, đứng dậy, cái ghế bị kéo lê trên đất “Két” vang lên một tiếng, âm thanh không nhỏ.
Những người khác đều nhìn về phía anh.
Sắc mặt anh không vui, giọng nói lạnh lùng: “Xin lỗi Tiếu tổng, tôi còn có việc phải đi trước. Tôi tự phạt mình một ly, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Anh nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, rồi cùng trợ lý rời đi.
Cánh cửa phòng bao “Rầm” một tiếng đóng lại, những người còn lại hai mắt nhìn nhau.
“Làm sao vậy?”
“Gọi phụ nữ đến nên mất hứng hả?” Lão Tiếu thực sự tính sai một bước rồi. Từ khi nào Hoắc Chi Châu cần phụ nữ rót rượu à? Mẹ kiếp trợ lý cũng là đàn ông đó.”
“Không đến mức ấy chứ?”
“Không phải anh ta kết hôn rồi sao?”
“Ai biết được có phải thủ thuật che mắt hay không? Trong cái vòng tròn luẩn quẩn này cho dù kết hôn vẫn có thể ở bên ngoài chơi đùa mà đúng không? Huống hồ chưa có ai nhìn thấy vợ của anh ta…..”
…..
Trong xe, trợ lý ngồi ở vị trí ghế phụ liếc mắt nhìn ra rõ ràng tâm tình của ông chủ không tốt lắm.
Cẩn thận dè dặt hỏi: “Hoắc tổng, đưa ngài về nhà à?”
Hoắc Chi Châu xoa mi tâm, thở ra một hơi, “Đến đại học A.”
Gió tháng năm ôn hòa thổi vào trong xe, xua tan đi chút mùi rượu.
Lúc Hoắc Chi Châu đến đại học A, trong xe gần như không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.
Anh bảo tài xế dừng xe dưới lầu ký túc xá của Mục Noãn Tô, ngồi im lặng một lúc mới gọi điện thoại kêu người xuống.
Trợ lý và lái xe rất biết thức thời xuống xe hút thuốc.
Trong xe chỉ còn lại một mình Hoắc Chi Châu.
Không đến hai phút, cửa xe ở phía sau bị mở ra.
Một bóng người màu xanh lá cây chui vào trong, mùi hương ngọt ngào quen thuộc bay vào chóp mũi, giọng nói vui vẻ của cô gái nhỏ vang lên: “Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Chi Châu một tay kéo người vào trong lòng, hôn lên môi cô giống như phát tiết.
Mục Noãn Tô nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt cổ anh, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh.
Sau khi hôn một lúc lâu, xác nhận cô chân chính thuộc về mình, sự phiền muộn không rõ ở trong lòng Hoắc Chi Châu tiêu tán không ít.
“Sao anh lại đến đây?” Đôi mắt Mục Noãn Tô long lanh, cẩn thận hỏi lại câu hỏi vừa rồi.
Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên môi cô một cái, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta phải ẩn hôn đến khi nào?”
Mùi rượu nhàn nhạt phả ra từ hơi thở của anh, hai tay Mục Noãn Tô ôm lấy mặt anh, cười dịu dàng nói: “Không phải chúng ta đã nói chờ đến khi em tốt nghiệp rồi sao?”
Ánh mắt Hoắc Chi Châu trầm xuống, im lặng nhìn chằm chằm Mục Noãn Tô, thật lâu sau mới lên tiếng: “Không thể sớm hơn hả?”
Mục Noãn Tô giật mình, tỏ vẻ có hơi khó xử.
Hoắc Chi Châu thở dài, hàng lông mi khẽ rũ xuống.
Quên đi, vẫn không đành lòng làm cô khó xử.
Anh giơ tay kéo người vào trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Chờ em tốt nghiệp vậy.”
Nói xong, anh không cam lòng dùng sức ấn lên đầu cô, có chút oán giận nói: “Đến lúc đó không cho phép từ chối nữa!”
Mục Noãn Tô vùi trong lòng anh, mùi hương mát lạnh trên người anh tràn ngập khoang mũi. Nghe anh nói như vậy, cô không khỏi cong môi, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái.
“Tô Tô, chúng ta kết hôn gần một năm rồi, em muốn món quà gì?”
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Hoắc Chi Châu đột nhiên hỏi.
Mục Noãn Tô chớp mắt, thả lỏng cánh tay đang ôm anh ra đối mặt với anh.
Đã được một năm rồi.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
“Hiện giờ em không thiếu thứ gì, không cần gì cả.” Cô nói xong, mỉm cười: “Huống chi, có người nào muốn tặng quà còn phải hỏi à. Vậy tặng quà còn ý nghĩa gì nữa.”
Hoắc Chi Châu bất đắc dĩ sờ lên tóc cô, “Được rồi, anh không hỏi. Đến lúc đó em đừng có ghét bỏ món quà anh tặng không hợp ý em nha.”
“Không được.” Mục Noãn Tô nở một nụ cười giống như chú hồ ly nhỏ, “Nếu anh tặng món quà không hợp ý em, điều này có nghĩa là anh vẫn chưa hiểu rõ về em, cũng biểu hiện anh không đặt em ở trong lòng, bốn bỏ lên năm chính là anh không thích em!”
Ngay cả bản thân Mục Noãn Tô cũng không nhận ra, mình ở trước mặt Hoắc Chi Châu càng ngày càng làm càn.
Hoắc Chi Châu bị lời nói ngụy biện của cô làm cho bật cười, ngược lại giọng nói cũng ngắt quãng: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Mục Noãn Tô bĩu môi, trịnh trọng gật đầu: “Rất nghiêm trọng.”
Nói xong cô lại cười hì hì, hôn lên môi anh.
Một giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền ra từ môi lưỡi giao nhau: “Hoắc tiên sinh cố gắng lên nha!”
Hoắc Chi Châu được cô hôn, lồng ngực thoáng như bị thứ gì đó chạm vào,trái tim vốn trống rỗng đột nhiên được lấp đầy, những phiền muộn trong bữa tiệc dường như cũng tan biến không còn …..
Hai người dính lấy nhau trên xe một lúc lâu. Mãi đến khi dì trong ký túc xá hô lên sắp đóng cửa, Mục Noãn Tô mới rời khỏi xe đi lên lầu.
Khi đứng điểm danh ở chỗ dì quản lý ký túc xá, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ bên cạnh truyền đến.
“Tôi nói rồi mà tại sao gần đây cô lại nổi tiếng trên mạng như vậy, hóa ra là đáp lên được truyền thông Hòa Húc.”
Mục Noãn Tô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Mạnh Nhứ khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ trào phúng.
Cô nhíu mày: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Mục Noãn Tô đặt bút xuống, chuẩn bị đi về phòng ký túc xá của mình.
“Tôi thấy hết rồi!” Mạnh Nhứ bước hai bước đuổi theo, lớn tiếng nói.
Mục Noãn Tô lại nhíu mày: “Thấy cái gì?”
Mạnh Nhứ cười lạnh nói: “Cô không cảm thấy cô quá dối trá sao? Lúc trước làm sứ giả chính nghĩa đến cảnh cáo tôi là Hoắc Chi Châu kết hôn rồi. Vậy bây giờ cô đang làm gì thế? Cô không cảm thấy xấu hổ à?!”
Mấy ngày nay, khi ca khúc tốt nghiệp [Mùa hè cuối cùng] tiếp tục lên men, tâm trạng của cô ta càng ngày càng tệ.
Mới vừa từ phòng tập luyện trở về, cô ta nhìn thấy Mục Noãn Tô mặc quần áo ở nhà bước lên một chiếc xe.
Đến gần mới phát hiện, Mục Noãn Tô đang ở trong xe anh anh em em với một người đàn ông, hơn nữa còn là tổng giám đốc Hoắc Chi Châu của Hòa Húc!
Khó trách gần đây mức độ phổ biến của cô trên mạng lại cao như vậy, hóa ra là ôm được chân lớn của Hoắc Chi Châu. Sau lưng đã có Hòa Húc làm chỗ dựa, marketing trên mạng cũng là chuyện bình thường.
Thực là làm khó cô khi phải giữ hình tượng bạch phú mỹ trong 3 năm qua, còn không phải vì muốn nổi tiếng mà bán đứng bản thân cặp kè với người đàn ông đã có gia đình sao?
Mục Noãn Tô đúng là mẹ kiếp quá dối trá!
Mục Noãn Tô nghe vậy, ngược lại nhìn về phía Mạnh Nhứ nhếch môi, thờ ơ nói: “Không cảm thấy xấu hổ! Tôi ôm người mà cô không ôm được, hôn cái người mà cô không thể hôn đến được, thế nào?”
“Cô!” Mạnh Nhứ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao da mặt Mục Noãn Tô lại dày như vậy!
“Cô chờ đó!” Cô ta hung dữ nói.
Mục Noãn Tô nháy mắt mấy cái, “Thế nào? Tức đến nổi thở không ra hơi muốn phơi bày sự thật à? Cô làm đi! Đến lúc đó tôi chỉ cần thổi một chút gió bên gối Hoắc Chi Châu, xem cô còn có thể lăn lộn trong ngành giải trí này nữa không!”
Cô suy đoán, Mạnh Nhứ trực tiếp đến tìm mình như vậy, rất có thể cô ta đã có ảnh chụp hoặc video cảnh thân mật của mình và Hoắc Chi Châu rồi. Cho nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường uy hiếp mình một phen, xem mình sẽ làm gì.
Thân thể Mạnh Nhứ không khỏi run lên: “Tại sao cô lại ác độc như vậy?”
Mục Noãn Tô nhún vai: “Không dám nhận, so với cô vẫn còn kém hơn một chút. Cô đừng nóng giận, càng nổi giận chỉ càng thêm xấu xí thôi. Trong ngành giải trí giá trị nhan sắc của cô vốn đã không cao rồi, xấu xí nữa thì biết phải làm sao bây giờ?”
Mạnh Nhứ tức giận đến không nói nên lời.
Cô còn nói mình xấu xí?!
Từ nhỏ đến lớn cái từ này chưa bao giờ dính lên người cô ta. Mục Noãn Tô dám nói mình xấu xí?!
Mạnh Nhứ nắm tay thành đấm, nhìn bóng lưng Mục Noãn Tô càng ngày càng xa, đôi mắt không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
Cô ta và Mục Noãn Tô đã có thù oán, xem như hoàn toàn chấm dứt.
Trở lại phòng ký túc xá, Mạnh Nhứ đóng cửa một cái “Rầm.”
Bạn cùng phòng liếc mắt nhìn cô ta, nháy mắt ra hiệu với nhau, chớ có lên tiếng.
Bọn họ cũng biết nhân vật nữ chính trong MV ca khúc tốt nghiệp vốn mời Mạnh Nhứ, nhưng lúc ấy cô ta đã từ chối còn ở trong phòng ký túc xá thề son sắc khẳng định MV đó phát hành sẽ không được đánh giá cao.
Ai ngờ [Tân phong] vậy mà lại thuyết phục được Mục Noãn Tô quay MV, không chỉ quay rất đẹp, sau khi ra mắt còn nhận rất nhiều lời khen ngợi ở trên mạng.
Cũng giống như một diễn viên từ chối một bộ phim truyền hình giai đoạn cuối, điều này quả thực rất đáng tiếc.
Gần đây tâm trạng của Mạnh Nhứ không tốt lắm, bọn họ cũng có thể hiểu được.
Mạnh Nhứ đen mặt ngồi trên giường, lật lại những tấm ảnh do một người bạn của cô ta gửi đến trong khoảng thời gian trước.
Những tấm ảnh đó chỉ chụp được một góc nhỏ khuôn mặt của người đàn ông kia, lúc ấy cô ta căn bản không nhận ra đó là ai.
Nhưng buổi tối hôm nay bởi vì liên quan đến góc nhìn, cô ta chỉ cần nhìn thoáng qua người ngồi ở ghế sau xe đã biết là Hoắc Chi Châu.
So sánh tỷ lệ ở hai góc nhìn, ngày đó người đàn ông ôm Mục Noãn Tô trong rạp phim càng nhìn càng giống Hoắc Chi Châu.
Bọn họ quá to gan rồi, dám xuất hiện ở trước mặt mọi người như vậy!
Một số suy nghĩ vụt qua trong đầu rất nhanh đã bị Mạnh Nhứ xem nhẹ.
Đầu óc của cô ta tràn ngập hận thù, hận không thể lập tức vạch trần bộ mặt thật của Mục Noãn Tô trước mặt mọi người.
Nhưng mà không được, Mục Noãn Tô đã ôm đùi Hoắc Chi Châu, bản thân mình còn muốn lăn lộn trong ngành giải trí không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Mạnh Nhứ suy nghĩ một lúc, liền gọi cho người đại diện…..
*
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã sắp đến sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Mục Noãn Tô.
Đây cũng là kỷ niệm một năm ngày cưới của bọn họ.
Buổi chiều, sau khi tan học Mục Noãn Tô được tài xế chở đến sân bay tụ họp với Hoắc Chi Châu.
Khi đến sân bay, cô mới biết Hoắc Chi Châu đặt vé máy bay bay đến trấn Tùy.
“Chúng ta đến đó làm gì?” Mục Noãn Tô có chút khó hiểu.
Hoắc Chi Châu mỉm cười, thần thần bí bí nói ra hai chữ: “Bí mật.”
Máy bay hạ cánh, có một chiếc xe chuyên dụng chở hai người thẳng đến địa điểm cần đến.
Diện tích của trấn Tùy không nhỏ, khu du lịch chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó.
Xe chạy vòng qua khu du lịch, chạy vào một khu dân cư của người bản địa, trải qua một vài đoạn đường quanh co, xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự lớn.
Mục Noãn Tô bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài sân nhỏ cây cối xanh tươi, bên trong sân hoa nở rộ, trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của hoa sơn chi.
Ở giữa sân, kiến trúc mang phong cách cổ xưa tao nhã với tường trắng ngói đen, dưới ánh hoàng hôn trông hết sức nhẹ nhàng.
Mục Noãn Tô chậm rãi đi về phía trước hai bước, bên cạnh cánh cửa màu đen đang đóng chặt có một tấm bảng nhỏ màu nâu sẫm khắc dòng chữ “Nhà họ Chu.”
Tay cô chạm vào tấm biển nhỏ mang đến cảm giác tháng năm, khóe mắt ửng đỏ.
Một cánh tay đặt lên vai cô, tựa như an ủi vỗ vỗ vai cô.
Mục Noãn Tô chậm rãi lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào, “Căn nhà này….Mẹ của em từng sống ở đây.”
Khi mẹ của cô còn nhỏ đã sống trong căn nhà này một khoảng thời gian ngắn, lần đầu tiên cô đi đến đây muốn tiến vào sân xem một chút, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ rồi.
Mà lúc ấy, chủ nhân căn nhà này nhìn cô bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, không chút do dự từ chối cô.
Cũng đúng thôi, không cho người lạ vào nhà một chuyệt rất bình thường. Cô không tìm được bất cứ lý do gì thuyết phục người ta, chỉ có thể hậm hực quay về.
Cô mím môi, nói tiếp: “Em đã từng đến nơi này, muốn vào xem một chút, nhưng lại bị từ chối.”
Cô quay đầu, hoang mang nhìn về phía Hoắc Chi Châu, “Anh dẫn em đến đây làm gì?”
Hoắc Chi Châu không nói lời nào, nâng tay phải của cô lên, mở lòng bàn tay ra.
Sau đó, tay trái của anh nắm thành đấm từ từ buông lỏng, một chiếc chìa khóa lập tức rơi vào trong lòng bàn tay cô.
Ánh nắng chiều chiếu vào chiếc chìa khóa, phản chiếu ánh vàng sáng bóng.
Mục Noãn Tô khẽ giật mình, vừa sợ vừa hoài nghi nhìn Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu cúi người, nói nhỏ vào tai cô: “Em có thể đi vào xem rồi. Chủ nhân hiện tại của căn nhà này…..”
Hoắc Chi Châu mỉm cười: “—Tên Mục Noãn Tô.”
—————–//—//————–
*Editor: Làm chương này mà muốn đánh cô gái Mạnh Nhứ dễ sợ, đâu phải nắng mà sao cứ thích chói chang