• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, đầu giờ chiều Hoắc Chi Châu đã trở về, dẫn Mục Noãn Tô trở về khu nhà cũ.

Lúc bọn họ đến nơi, anh trai Hoắc Chi An và vợ của anh ta Bạch Uyển Uyển đã ở đó. Hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với những người thân khác, Hoắc Chi An nắm tay Bạch Uyển Uyển, trông rất thân mật.

Dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Uyển Uyển, Mục Noãn Tô lập tức tin vào tin đồn kia.

Cô ấy xinh đẹp tựa như người bước ra từ trong tranh. Hai hàng chân mày lá liễu, một đôi mắt phượng, khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn điểm xuyết cho cái mũi và đôi môi nhỏ nhắn. Mái tóc xoăn đen nhánh được búi sau gáy. Cô ấy mặc một chiếc sườn xám cổ tròn cao, trắng trong thuần khiết hòa với khí chất lạnh lùng dịu dàng của cô ấy. Cả người toát ra khí chất của một mỹ nhân cổ điển.

Mục Noãn Tô âm thầm quan sát, đồng thời không khỏi cảm thán. Nếu như cô là đàn ông, nhất định sẽ muốn cưới Bạch Uyển Uyển về nhà để cưng chiều.

Có lẽ vì nguyên do mẹ của cô, tuy cô kiêu căng tùy hứng, nhưng trong lòng lại rất thích những cô gái dịu dàng, theo bản năng đối với bọn họ cảm thấy thân thiết hơn.

“Em mau lau nước miếng đi.” Người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu không tốt lắm.

Mục Noãn Tô vô thức đưa tay sờ miệng của mình, đương nhiên cái gì cũng không có.

Cô tức giận ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chi Châu.

Có nước miếng đâu?! Làm sao một người phụ nữ như cô có thể chảy nước miếng?

Hoắc Chi Châu khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh thấy em mê gái rõ ràng, nên mới nhắc nhở em một chút.”

Mục Noãn Tô liếc mắt, “Em mê chị dâu thì có sao? Anh quản cái rắm gì.”

Hoắc Chi Châu sững sờ, “Chị dâu?”

Anh còn tưởng rằng —

Dáng vẻ hai người đứng ở cửa thì thầm to nhỏ bị mọi người nhìn thấy, cô chồng cười trêu ghẹo: “Vợ chồng mới cưới tình cảm thật tốt! Ở bất cứ nơi nào đều có thể thì thầm to nhỏ.”

Hoắc Chi Châu dẫn Mục Noãn Tô đến gần, chào hỏi một vài người thân.

“Em dâu thật xinh đẹp.” Bạch Uyển Uyển mỉm cười, khen ngợi. Giọng nói của cô ấy cũng nhẹ nhàng ôn nhu, dễ chịu tựa như gió xuân thổi vào lòng người.

Mục Noãn Tô càng nhìn càng thích. Cô biết rõ Bạch Uyển Uyển vốn sống ở phương Bắc, về sau gả cho Hoắc Chi An mới đi đến Nam Thành, bây giờ cô ấy đang là giảng viên của một trường đại học.

“Chị dâu, em có thể add Wechat của chị không?” Mục Noãn Tô lấy điện thoại ra, đôi mắt sáng ngời nhìn Bạch Uyển Uyển, như một người hâm mộ nhỏ.

Bạch Uyển Uyển cong môi, “Đương nhiên là có thể.”

Cô ấy cầm điện thoại trên bàn lên, quét mã QR của Mục Noãn Tô, hai người kết bạn thành công.

“Hi hi, được rồi.” Đã thêm được người đẹp, Mục Noãn Tô vui vẻ hớn hở ngồi trở lại bên cạnh Hoắc Chi Châu, cố gắng đóng vai một người vợ hiền lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

*

Ba của Hoắc Chi Châu, Hoắc Minh Viễn mãi đến bữa tối mới xuất hiện.

Tuy ông ta đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng tướng mạo của ông ta vẫn anh tuấn, dáng người cao ngất, trông rất trẻ trung. Cùng xuất hiện với ông ta, còn có một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mặc váy liền thân màu xanh da trời, phong thái uyển chuyển.

Mục Noãn Tô ngay lập tức bị thu hút bởi chiếc vòng ngọc đeo trên tay của người phụ nữ đó. Vòng tay có màu xanh đậm sáng ngời, dưới ánh sáng nhìn trông như pha lê, chất lượng khá tốt. Chỉ cần nhìn vào độ sáng bóng và màu sắc đã biết nó có giá trị rất cao.

Lần trước gặp mặt không có người phụ nữ ấy. Lần này buổi tiệc gia đình lại dẫn theo, xem ra ba chồng đối với người phụ nữ này không tầm thường, nhìn dáng vẻ của những người khác trông như đã quá quen thuộc. Chẳng lẽ đây là mẹ chồng tương lai của cô?

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, Mục Noãn Tô nghe thấy giọng nói của ba chồng.

“Mọi người đã đến đông đủ rồi, ăn cơm thôi.” Hoắc Minh Viễn ngồi trên ghế quét mắt, trầm giọng phân phó.

Trên bàn ăn, người nhà họ Hoắc vẫn duy trì tác phong ăn không nói ngủ không nói, yên lặng dùng cơm. Trong lúc ăn chỉ có âm thanh của chén đũa chạm vào nhau, không có ai nói chuyện.

Mục Noãn Tô cũng nhập gia tùy tục, học theo bọn họ vùi đầu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm cô có chút áp lực, sau khi dùng bữa xong cũng không có hứng thú tám chuyện, chỉ chuyên tâm nghe người khác nói chuyện.

Mãi đến khi cô chồng trong lúc vô tình nhắc đến chuyện trung tâm thương mại Đông Tân, Mục Noãn Tô mới biết được quán cà phê mà cô và Đường Hiểu Sanh đến ngày đó, chính là quán ca phê do Bạch Uyển Uyển mở.

“Ồ, quán cà phê kia là do chị dâu mở à? Em từng đến đó. Nhưng không nhìn thấy chị, bằng không chị đẹp như vậy, em nhất định sẽ có ấn tượng.” Mục Noãn Tô cười híp mắt nói, trong lúc vô tình lại khen ngợi Bạch Uyển Uyển một phen.

“Tô Tô thật khéo ăn nói.” Bạch Uyển Uyển cười giải thích, “Bình thường chị luôn ở trường học, không hay đến đó. Em không nhìn thấy chị cũng là chuyện bình thường.”

Mục Noãn Tô nhớ đến quán cà phê trang trí theo phong cách cổ điển kia, trong lòng càng hiếu kỳ.

“Chị dâu, em có thể hỏi chị một vấn đề không?” Cô ghé vào ai Bạch Uyển Uyển, nhỏ giọng nói.

“Vấn đề gì?”

“Chuyện kia — truyền thuyết nói năm đó Đông Tân bởi vì chị mà mới trang trí thành như bây giờ, một ngày trước khi khai trương cũng chỉ mời một mình chị vào. Còn nữa –” Cô nhíu mày, trong đầu nhớ lại, “Mỗi năm đến ngày lễ quốc khánh Trung Hoa Dân Quốc, là ngày ra đời của Đông Tân……”

Bách hóa Đông Tân được xây dựng sớm nhất là ở thời kì dân quốc do người của nhà họ Hoắc và bạn bè của bọn họ hợp tác xây dựng. Tòa nhà 5 tầng theo kiểu phương Tây có vẻ ngoài tráng lệ, khi đó bên trong bày bán những mặt hàng phổ biến nhất ở trong và ngoài nước, là bách hóa có lượng người đông đúc nhất Nam Thành, vô cùng nổi tiếng vào thời điểm đó.

Về sau bởi vì nguyên nhân chiến tranh và các loại chính sách, người của nhà họ Hoắc rời đi, Đông Tân cũng bị quốc hữu hóa*.

(*Quốc hữu hóa: là việc đưa các tài sản từ sở hữu của tư nhân thành sở hữu của nhà nước. Nguồn GG.)

Mãi đến vài thập niên sau, người của nhà họ Hoắc một lần nữa quay trở về Nam Thành, ông nội Hoắc muốn lần nữa thu hồi Đông Tân, nhưng vẫn không có kết quả.

Vì Hoắc Chi An phụ trách mảng trung tâm thương mại của Hoắc thị, nên nhiệm vụ thiết yếu của anh ta chính là theo dõi vấn đề này.

Vào thời điểm đó, Đông Tân có doanh thu thấp nhất ở Nam Thành, điều này làm lãng phí vị trí địa lý tuyệt vời của nó.

Sau một thời gian dài đàm phán, Hoắc Chi An đã thành công đưa Đông Tân về dưới trướng của Hoắc thị.

Việc đầu tiên sau khi Hoắc thị thu mua Đông Tân, chính là một lần nữa cải tạo lại nó. Bên trong và bên ngoài trung tâm thương mại Đông Tân đã được tân trang lại mang hơi hướng Trung Hoa Dân Quốc, nó rất đặc biệt so với các trung tâm thương mại khác.

Mà cái gọi là “Ngày Trung Hoa Dân Quốc”, chính là mỗi quý một lần Đông Tân sẽ có một ngày khuyến mãi với quy mô lớn. Ngày đó, tất cả nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại đều phải mặc đồ thời Trung Hoa Dân Quốc, nữ mặc sườn xám còn nam mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Đại sảnh bên trong khu mua sắm biến thành sảnh ca múa thời bấy giờ, những cô ca sĩ diêm dúa lẳng lơ nhẹ giọng hát những khúc hát. Xe điện ở các lối đi của trung tâm thương mại đều miễn phí, để cho khách hàng đi xe. Ngoài việc đó ra, còn có nhiều sản phẩn gần với mức giá của thời Trung Hoa Dân Quốc chờ mọi người tranh mua.

Tương truyền, ngày lễ kỷ niệm quốc khánh Trung Hoa Dân Quốc đầu tiên của Đông Tân đã được chuẩn bị hoàn chỉnh trước ngày khai trương một ngày chỉ để nghênh đón Bạch Uyển Uyển. Không ngờ sau lần thử nghiệm đầu tiên hiệu quả lại tốt đến bất ngờ, hòa cùng làn gió hoài niệm chuyện xưa đang phổ biến, cùng với việc một số Weibo tích V lớn chia sẻ, hoạt động ngày Trung Hoa Dân Quốc của Đông Tân thoáng một phát đã bùng nổ.

Về sau dần dần trở thành truyền thống mỗi quý một lần của Đông Tân. Cứ đến ngày Trung Hoa Dân Quốc, khu mua sắm chật kín người, thậm chí các khách hàng từ thành phố lân cận cũng đến, tham gia vào hàng ngũ tranh giành mua hàng…..

Bạch Uyển Uyển sau khi nghe xong cong môi, trong mắt mang theo tràn đầy ý cười, “Đúng vậy. Nhưng mà sau này ngày Trung Hoa Dân Quốc đã trở thành thủ đoạn quảng cáo.”

“Vậy chị có cảm động muốn chết không?” Mục Noãn Tô có chút hâm mộ, “Vì vậy chị đã đồng ý với anh cả?”

Vẻ mặt Bạch Uyển Uyển có hơi ngơ ngác, lắc đầu, giữa chân mày dường như có chút buồn bực.

Mục Noãn Tô sững sờ, vừa định lên tiếng, đảo mắt nhìn thấy đám người của Hoắc Chi Châu từ trên lầu đi xuống.

“Đi thôi, Tô Tô.” Hoắc Chi Châu gọi cô.

Mục Noãn Tô đáp lời, rồi quay đầu chào tạm biệt Bạch Uyển Uyển.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Mục Noãn Tô đi theo Hoắc Chi Châu rời khỏi khu nhà cũ.

Trên đường trở về, Mục Noãn Tô còn đang suy nghĩ đến chuyện của Bạch Uyển Uyển.

Tại sao khi đó trông cô ấy không vui vẻ lắm….

Mục Noãn Tô mở Wechat lên, ảnh đại diện của Bạch Uyển Uyển là bức ảnh chụp toàn thân của cô ấy, nhưng không giống với cô ấy bây giờ, hẳn là ảnh được chụp trước đó.

Mục Noãn Tô xem vòng tròn bạn bè của cô ấy, xem tin tức bạn bè đăng trong ba ngày qua, sạch sẽ không thấy gì.

“Đừng nhíu mày.” Hoắc Chi Châu ngồi bên cạnh vuốt thẳng chân mày của cô.

“Này!” Mục Noãn Tô hô to, đưa tay hất bàn tay của anh ra, “Anh đừng phá hỏng lớp make up của em!”

“Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Nghĩ đến chuyện của chị dâu.” Mục Noãn Tô quyết định hỏi anh, “Anh có biết hay không –“

“Không biết.”

Mục Noãn Tô còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

Cạch!

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thì thôi!

Sau khi suy nghĩ, vẫn không cam lòng quay đầu lại khoe khoang với anh, “Anh không nói thì em cũng biết. Lần trước anh không chịu nói cho em biết, hôm nay em tự mình hỏi rồi!”

Nói xong cô còn giở tính trẻ con làm mặt quỷ với anh, lè lưỡi, “Lêu lêu” một tiếng.

Hoắc Chi Châu buồn cười nói, “Em biết cái gì?”

“Biết chuyện của Đông Tân ấy!” Cô đan hai tay vào nhau, xoay ngón tay, cúi đầu nói: “Em phát hiện anh cả rất đỉnh! Chỉ là trước kia anh ấy quá đào hoa, không biết bây giờ có thực sự cải tà quy chính hay không.”

“Đỉnh?” Hoắc Chi Châu cười lạnh hỏi “Em ở trước mặt chồng mình khen ngợi người đàn ông khác, em cảm thấy có thích hợp không?”

“Anh ấy và anh là người một nhà mà, có liên quan gì?” Đồ đàn ông lòng dạ hẹp hòi.

Hoắc Chi Châu im lặng, không nói gì nữa.

Mục Noãn Tô cho rằng mình đã thuyết phục được anh, nhưng đến buổi tối, cô mới biết được người đàn ông này có bao nhiêu nhỏ nhen.

*

“Tô Tô, Tô Tô…..” Hoắc Chi Châu đặt cô dưới thân, không ngừng liếm môi của cô, thấp giọng gọi tên cô.

Không giống như lần đầu tiên, hôm nay anh giữ lấy cô không ngừng tra tấn, buộc cô phải khuất phục trước mặt anh.

Hoàn toàn, triệt để, không hề giữ lại.

Mục Noãn Tô cảm thấy mình sắp chết, cô như một cây non gồng mình trong bão tố, bị mưa to gió lớn làm cho run rẩy, bốn phía lắc lư không tìm thấy điểm tựa.

Cô vô cùng hoảng loạn, trời đất vạn vật cũng biến tan, cô chỉ biết ôm lấy chỗ dựa duy nhất trước mặt, hoảng sợ không biết đêm nay sẽ đi về đâu.

Hoắc Chi Châu cúi đầu, ánh mắt của cô gái nhỏ dưới thân càng ngày càng mất tập trung. Anh không kìm lòng được hôn lên đôi mắt ướt khép hờ của cô, giọng nói khàn khàn, mang theo tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng.

“Tô Tô, không nên ở trước mặt anh khen ngợi người đàn ông khác, anh trai của anh cũng không được.”

————–//—//————

*Edior: Mình edit đoạn trung tâm thương mại Đông Tân mà muốn khùng luôn đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK