Buổi sáng, đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, Mục Noãn Tô mơ mơ màng màng cầm lấy nó rồi nhấn tắt, cọ đầu vào gối muốn ngủ một lúc nữa. Cô có thói quen đặt vài cái báo thức, từ trước đến nay cái báo thức đầu tiên là không dùng thể gọi cô dậy.
Năm phút sau, cái báo thức thứ hai lại vang lên.
Mục Noãn Tô còn chưa kịp bấm tắt, cánh tay của người đàn ông nằm phía sau đã đoạt lấy điện thoại của cô trước rồi, sau đó tắt đồng hồ báo thức. Một giây sau, mông cô bị vỗ một cái.
“Dậy đi.” Giọng nói của Hoắc Chi Châu lúc sáng sớm vẫn có chút khàn khàn.
Mục Noãn Tô vặn vẹo thân thể không muốn để ý đến anh.
“Bốp” một tiếng, một âm thanh thanh thúy từ mông cô vang lên.
Mục Noãn Tô chợt bật người lên ngồi dậy, khó chịu nhìn về phía Hoắc Chi Châu, không kìm được nóng nảy nói: “Anh đánh mông em làm gì? Em cho phép anh đụng em chưa?!”
Hoắc Chi Châu cởi trần dựa vào đầu giường, nhíu mày, không muốn so đo với cô: “Dậy rồi thì rời giường đi.”
Ngày hôm qua anh đi quá vội, không mang theo quần áo tắm rửa, chỉ có thể cởi áo sơmi đi ngủ, ngủ cũng không ngon giấc, trong đêm thức dậy mấy lần, lúc này anh vẫn như cũ có cảm giác mệt mỏi.
“Dậy thì dậy!”
Vì để không bị đánh vào mông như một đứa trẻ, Mục Noãn Tô bất đắc dĩ rời giường.
Lịch trình tham gia buổi trao giải của Hoắc Chi Châu là vào buổi chiều, nhưng anh vẫn còn có công việc khác cần xử lý, phải bay chuyến bay sớm nhất trở về. Vì vậy, sau khi Mục Noãn Tô vào phòng tắm, anh cũng rời giường.
Mục Noãn Tô rửa mặt xong, Hoắc Chi Châu đã mặc xong áo sơmi và quần tây, đang đeo thắt lưng.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn lại căng bóng của cô gái nhỏ sau khi rửa mặt, ở dưới ánh đèn tự nhiên chợt phát sáng.
Hoắc Chi Châu giật mình, tiến đến véo khuôn mặt bóng loáng của cô, “Bộ phim ngắn của em có cảnh thân mật không?”
Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng gạt tay anh ra, không muốn để ý đến anh.
“Không cho phép có cảnh hôn, nghe không?” Giọng nói của Hoắc Chi Châu từ phía sau truyền đến.
Mục Noãn Tô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn tấm gương xịt nước hoa, cố ý khiêu khích anh: “Nếu có thì sao?”
Sắc mặt Hoắc Chi Châu lập tức trầm xuống, nghiến răng nói: “Em dám!”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoắc Chi Châu, không hiểu tại sao trong nội tâm Mục Noãn Tô có chút thoải mái, “Ồ, thực ra em cũng chưa xem kỹ kịch bản — này này này, tại sao anh?”
Nhìn thấy trong gương Hoắc Chi Châu đang cởi nút áo sơmi của mình ra, Mục Noãn Tô vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Hoắc Chi Châu đè lên thắt lưng, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất thố của Mục Noãn Tô cong môi, “Còn muốn diễn cảnh hôn với người khác không? Anh nghĩ rằng ngày hôm qua anh giáo dục em vẫn còn chưa đủ. Em thử xem coi hôm nay có thể bước ra được cánh cửa này không!”
Nhìn anh định rút thắt lưng của mình ra, Mục Noãn Tô vội vàng hét lớn: “Em lừa anh thôi! Không có cảnh thân mật! Em xem qua kịch bản rồi! Thực sự! Không tin anh hãy tự mình xem đi!”
Cô luống cuống tay chân rút kịch bản từ trong túi xách ra, ném cho Hoắc Chi Châu.
“Thực sự không có! Thực sự không có mà!” Trong lúc Hoắc Chi Châu đang mở kịch bản, cô liên tục cường điệu mấy lần.
Ở bên trong kịch bản, phần diễn của Mục Noãn Tô đều được tô bằng bút dạ quang.
Hoắc Chi Châu đọc sơ lượt qua một phen, xác định hoàn toàn không có cảnh thân mật, lúc này mới đóng kịch bản lại.
Mục Noãn Tô nhẹ nhõm thở ra một hơi, thúc giục anh đi rửa mặt.
Hiện giờ vẫn còn sớm, các hàng quán bên trong khu du lịch chưa mở cửa, chỉ có cửa hàng ăn sáng phía đối diện mở cửa sớm nhất bắt đầu kinh doanh. Mục Noãn Tô đi xuống lầu mua một ít bánh nướng địa phương cùng sữa đậu nành mang về.
Ánh ban mai mờ mờ, những hộ gia đình khác vẫn còn chưa thức dậy, toàn bộ Sơn Thủy Đường chìm trong một mảnh yên tĩnh.
Sân trước của khách sạn, có đặt bàn ghế để khách ngồi trò chuyện ăn uống. Trong vườn hoa, một mảng lớn đinh hương vừa mới nở, trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.
Hai người ngồi yên lặng trong sân dung hết bữa sáng, Hoắc Chi Châu rời đi trước.
Mục Noãn Tô cũng chuẩn bị quay lên lầu thu thập một chút rồi xuất phát tập hợp với đám người của Quý Nghêu.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, trùng hợp bắt gặp Tiêu Tiêu vừa ngáp vừa lau bàn.
Mục Noãn Tô nhất thời bước đến quầy lễ tân gõ hai cái, “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?!”
Dựa theo hiểu biết của cô về sự bù trừ, cô ấy không phải loại người tùy tiện cho người khác tiến vào phòng.
Tiêu Tiêu có hơi kinh ngạc: “Anh ta không nói cho em biết sao?”
Cô ấy giải thích: “Ngày hôm qua một mình anh ta đến đây, cho chị xem giấy đăng ký kết hôn của hai người, nói rằng anh ta là chồng của em, muốn đến đây cho em một bất ngờ. Chị đã xác nhận giấy căn cước của anh ta, mới cho anh ta vào….”
Tiêu Tiêu dừng một chút, “Sao vậy Tô Tô? Không phải anh ta đến đây cho em một sự bất ngờ sao?”
Mục Noãn Tô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không kém khiếp sợ là bao.”
“Cái gì?” Tiêu Tiêu nghe không rõ.
“Được rồi, được rồi, em còn có việc. Khi nào trở về em sẽ nói chuyện với chị.” Mục Noãn Tô xua tay, vội vã đi lên lầu.
Phim ngắn của Quý Nghêu lấy đề tài tình yêu, nói về câu chuyện tình yêu của một đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên ở trấn cổ.
Ba của nữ chính là một thợ may, còn kinh doanh một cửa hàng vải truyền thống ở trấn cổ, với sự phát triển của thị trường quần áo, có rất ít người mua vải ở cửa hàng vải truyền thống hoặc may quần áo. Dựa vào một ít khách quen, trong nhà chỉ có thể miễn cưỡng duy trì các khoản chi tiêu bình thường.
Ba mẹ của nhân vật nam chính đã ly hôn, ba của nam chính là người chịu trách nhiệm nuôi nấng anh ta, ông ấy cũng chỉ là một quan chức nhỏ ở tỉnh, sớm đã lấy người vợ khác. Từ nhỏ anh ta sống nhờ nhà ông bà ở trấn cổ, mối quan hệ với ba khá hờ hững.
Cả hai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nam chính có tính tình nóng nảy, không ít lần đánh nhau ầm ĩ. Anh ta chỉ nghe lời hai người mà thôi, một là bà nội và người còn chính là nữ chính.
Cuộc sống ở phố cổ an nhàn bình yên. Mỗi ngày nam chính luôn đạp chiếc xe Phượng Hoàng* chở nữ chính đi học. Ở trường giúp cô làm trực nhật, trời mưa vì cô bung dù, mùa hè bắt lươn trong hồ cho cô, mùa đông cùng cô đắp người tuyết….
(Xe đạp Phượng Hoàng)
Nam chính vốn định sau khi thi đại học xong sẽ tỏ tình, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn cắt ngang kế hoạch của anh ta.
Cấp ba năm đó, mẹ của nữ chính bệnh nặng, vì để chữa trị đã dùng hết số tiền tích góp trong nhà. Chỉ dựa vào thu nhập ít ỏi của cửa hàng vải, căn bản không đủ sống qua ngày. Vì vậy, sau khi để lại một số tiền sinh hoạt, ba của nữ chính đã đưa mẹ cô lên thành phố, vừa để chữa bệnh cũng vừa kiếm tiền.
Nữ chính rất có thiên phú trong việc may quần áo, vì để kiếm tiền. Cô đành bỏ giấy báo trúng tuyển đại học vào một xó, kế thừa công việc kinh doanh vải của gia đình.
Nam chính như ý nguyện thi đậu một trường đại học ở thành phố, anh ta muốn phụ trách vấn đề học phí cho nữ chính, nhưng đã bị cô kiêu ngạo từ chối.
Trước khi tỏ tình nam chính đã thử ấp úng thăm dò nữ chính thích kiểu con trai như thế nào. Nữ chính thuận miệng nói một vài đặc điểm, hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với anh ta. Nam chính vô cùng thất vọng, mang theo lòng tự trọng cao ngạo của mình rời khỏi trấn cổ.
Gặp lại nhau đã là vài năm sau.
Nữ chính dựa vào thiên phú hơn người đã làm cho cửa hàng vải trở nên nổi tiếng, rất nhiều người đến tìm đến cô may quần áo, tương đương với quần áo được “Đặt may riêng.” Mà nam chính cũng thuận lợi tốt nghiệp đại học, mua nhẫn trở về tìm cô.
Anh ta nói: “Anh cố gắng trở thành kiểu đàn ông mà em nói, em có thể thích anh một chút được không?”
Kết thúc câu chuyện, chính là hình ảnh hai người mỉm cười nhìn nhau.
Mục Noãn Tô đến địa điểm hẹn, đám người Quý Nghêu đã có mặt ở đó.
Trước khi cô đến trấn Tùy, vì phù hợp với bộ phim ngắn này, cô đã nhuộm tóc đen và cắt mái ngang, cả người trông thanh thuần hơn rất nhiều, hiển nhiên chính là tạo hình của nhân vật nữ chính trong các bộ phim vườn trường.
Ngũ quan của Mục Noãn Tô khá diễm lệ, chỉ cần trang điểm nhẹ là được. Phối với vài bộ trang phục thanh xuân ngọt ngào mà cô chuẩn bị từ trước, cả người liền toát lên hình tượng của nhân vật.
Khi cô mặc một thân màu xanh bạc hà xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt của Quý Nghêu cũng sáng lên.
“Quả nhiên tôi không tìm lầm người!” Anh ta nhìn Mục Noãn Tô liên tục khen ngợi.
Nhân vật nam chính là một sinh viên năm 3 cùng trường với Quý Nghêu, tướng mạo có chút vô lại, ngược lại rất phù hợp với hình tượng trong kịch bản.
Trước tiên Quý Nghêu để hai người bọn họ làm quen một chút, tập lời thoại với nhau, những người khác chuẩn bị cho việc quay phim.
Sắc trời dần hửng sáng, cảnh quay nam chính đạp xe chở nữ chính chính thức bấm máy.
Đối với kịch bản này, trọng điểm nằm ở chỗ lúc nam chính và nữ chính còn học cấp 3 dường như có chút tình cảm mập mờ. Tất cả mọi người đều đã từng học cấp 3, cho nên đối với những thói quen hằng ngày này rất quen thuộc, tiến độ quay phim diễn ra khá suôn sẻ ngoài dự đoán.
Sau khi quay cả ngày, tình tiết ngắn ngủn của kịch bản gần như đã hoàn thành.
“Tốt rồi!” Quý Nghêu thật cao hứng, “Chỉ còn lại mấy cảnh ở cửa hàng vải nữa thôi. Ngày mai quay tiếp.”
Quý Nghêu đã mượn sân bãi của một xưởng nhuộm vải ở trấn Tùy. Cho nên những cảnh quay này chỉ có thể quay vào ngày mai.
“Ngày mai chúng ta sẽ trực tiếp tập trung trước cửa xưởng nhuộm, có thể muộn hơn một chút, sáu giờ rưỡi nha.” Quý Nghêu suy nghĩ nói.
Mọi người nghe anh ta nói như vậy cũng nhao nhao đồng ý.
Thời gian còn lại chính là hoạt động tự do.
Quý Nghêu không thể chờ đợi thêm nữa phải quay về khách sạn ngay, vì vậy anh ta cùng các nam sinh khác mang thiết bị quay phim rời đi. Những người còn lại lựa chọn tiếp tục dạo chơi trong khu du lịch.
Mục Noãn Tô cả ngày quay hình có chút mệt mỏi, tự mình quay trở về khách sạn.
Lúc về đến khách sạn, Mục Noãn Tô nhìn thấy Tiêu Tiêu đang cắm hoa trồng cây trong khoảng sân vắng vẻ.
Cô không khỏi hiếu kỳ, đi đến hỏi: “Tiêu Tiêu, sao chị có thể làm hết mọi chuyện như vậy?”
Tiêu Tiêu cười nói: “Chỉ là một chút thủ công đơn giản, không khó.” Ánh mắt của cô ấy rơi vào trên người Mục Noãn Tô, kinh ngạc nói: “Em lại thay đồ à?”
Mục Noãn Tô cúi đầu nhìn, mỉm cưởi. Để quay phim, cô đã mang theo một vài bộ đồ dự phòng, bây giờ trên người cô đang mặc bộ đồng phục kiểu hải quân*.
(Đồng phục kiểu hải quân)
“Vâng, em ra ngoài quay phim cần phải thay trang phục.” Cô giải thích với Tiêu Tiêu một chút.
“Em xinh đẹp như vậy, nên lên hình nhiều hơn. Lần đầu tiên chị gặp em đã thầm nghĩ, woa, em thật xinh đẹp, giống như minh tinh trên TV.” Tiêu Tiêu chớp chớp mắt.
Mục Noãn Tô mỉm cười cảm ơn, từ nhỏ đến lớn cô đối với những lời khen ngợi này tập mãi thành thói quen.
“Tiêu Tiêu, tại sao chị chọn ở lại nơi này? Chị tốt nghiệp đại học quay về đây làm mấy việc như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?” Có lẽ là mới vừa quay một bộ phim ngắn, Tiêu Tiêu khiến cô nhớ đến nhân vật nữ chính trong kịch bản. Chỉ có điều, Tiêu Tiêu sau khi tốt nghiệp mới lựa chọn quay trở về đây.
Tiêu Tiêu lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Không biết nữa! Từ nhỏ đến lớn chị rất thích nơi này. Ước mơ trong tương lai của chị chính là mở một homestay như vậy, cùng trò chuyện với những vị khách đến từ khắp mọi nơi. Thế giới rộng lớn như vậy, không nhất định chị phải đi ra ngoài nhìn ngắm mới có thể hiểu biết, đúng không?”
Lúc Tiêu Tiêu nói chuyện, đôi mắt tỏa sáng, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười khát khao.
Mục Noãn Tô nhìn thấy nhất thời ngây người, lần đầu tiên cô cảm thấy Tiêu Tiêu xinh đẹp như thế.
“Chị giỏi thật!” Cô từ đáy lòng khen ngợi.
“À, đúng rồi. Ở nơi này chị thuộc dạng con gái lớn tuổi, mỗi ngày mẹ của chị đều bắt chị đi xem mắt.” Tiêu Tiêu nhớ tới người hôm qua đến đây tìm Mục Noãn Tô, “Thực ra chị rất hâm mộ em, là bạch phú mỹ chính tông, còn có một ông chồng đẹp trai yêu em như vậy….”
Mục Noãn Tô không ngờ đến chủ đề đột nhiên rơi vào trên người Hoắc Chi Châu, khẽ giật mình, “Chị nhìn ở đâu ra anh ta yêu em?”
Anh chính là người thấy sắc nổi lòng tham.
Tiêu Tiêu lớn hơn Mục Noãn Tô mấy tuổi, suy đoán có lẽ cô và ông chồng của mình đang cãi nhau, cười nói: “Em không thấy bộ dạng hôm qua anh ta đến đây đâu, vô cùng khẩn trương và lo lắng, sau khi xác nhận em đang ở đây anh ta mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu không phải nhìn anh ta như vậy, chị cũng sẽ không đưa thẻ phòng cho anh ta.”
Mục Noãn Tô cúi đầu, nhìn bụi đinh hương lớn trong sân đến xuất thần.
“Chị từng tiếp qua rất nhiều đôi tình nhân, tình cảm như thế nào chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay. Tin chị đi, anh ta thực sự rất yêu em.” Tiêu Tiêu vẫn đứng bên cạnh nói.
“Còn em thì sao?” Mục Noãn Tô đột nhiên lên tiếng, nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu, “Chị cảm thấy em thích anh ấy không?”
Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, môi cong lên, giọng nói dịu dàng, “Em không thể tự mình cảm nhận được sao, Tô Tô?”
*
Mục Noãn Tô vừa nghĩ đến lời nói của Tiêu Tiêu vừa đi lên lầu, mới vừa mở cửa ra, một bàn tay bên trong đã kéo cô vào phòng.
Cô “A” một tiếng, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
“Ôm ấp yêu thương?” Hoắc Chi Châu cười như không cười âm thanh vang trên đỉnh đầu.
Mục Noãn Tô trừng mắt nhìn anh, “Em thực sự hoài nghi với năng lực không biết phân biệt đúng sai của anh làm sao mở công ty được vậy.”
Rõ ràng là anh kéo mình vào mà, không nên mở to mắt nói lời bịa đặt như vậy.
“Quay phim phải mặc như thế à?” Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt rơi vào bộ đồng phục kiểu hải quân trên người cô. Cái váy này có phải ngắn quá rồi không?
“Em diễn vai một học sinh trung học đó anh hai à!” Cô vừa dứt lời, cả người bị nhấc bổng lên trời, Hoắc Chi Châu bế cô lên giường.
Tiếng kêu sợ hãi của Mục Noãn Tô còn chưa kịp thốt ra đã bị Hoắc Chi Châu chặn trong cổ họng.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan vào nhau, đè hai tay cô lên đỉnh đầu.
Đôi môi gắt gao quấn lấy môi cô, nụ hôn mãnh liệt lại dịu dàng, nghiền nát tiếng nức nở cùng nghẹn ngào của cô.
Mãi cho đến khi cô gái nhỏ dưới thân bị hôn gần như không thể thở nổi, anh mới hơi thối lui một chút, thở hổn hển thất bại nói: “Em thắng rồi.”
“Dạ?” Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, nghe không hiểu.
Hoắc Chi Châu cúi đầu, chăm chú nhìn những gợn sóng nhẹ hiện lên trong đôi mắt cô.
“Em có thể quay trở về ký túc xá!” Anh oán giận một câu, lại hôn xuống.
Động tác mãnh liệt lại cường thế, dường như đang trừng phạt cô cũng dường như đang giận chính mình.
Mục Noãn Tô bị hôn đến nước mắt tuôn trào, cả người bị anh khống chế không động đậy được.
Thật lâu sau, người đàn ông thở hổn hển vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, ngưa ngứa.
Kế tiếp, Mục Noãn Tô nghe thấy giọng nói trầm thấp bất lực của anh: “Anh để cho em quay về ký túc xá, em đừng cáu kỉnh với anh nữa, nhé?”