Giọng nói khàn khàn: “Chờ anh.”
Đôi mắt Mục Noãn Tô ngập trong sương mù, nhẹ gật đầu.
Hoắc Chi Châu vuốt tóc cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, anh mang theo hơi nóng quay trở lại.
Anh nằm xuống, duỗi tay ôm Mục Noãn Tô: “Bé cưng….”
Mục Noãn Tô trở mình, tựa đầu vào vai anh, cười hì hì hỏi: “Nhanh thế, tắm sạch chưa?”
“Em muốn kiểm tra một chút….”
Hoắc Chi Châu kêu lên một tiếng, tiếng th/ở dốc nặng nề.
Anh chế trụ đầu Mục Noãn Tô, nâng cằm cô lên dùng sức hôn xuống.
“Một lúc nữa đừng cầu xin anh nhanh lên nhé….”
Anh trở mình, đặt người dưới thân….
*
Bởi vì ngày hôm sau Mục Noãn Tô còn phải quay về trường học, cho nên hai người chỉ làm một lần.
Dù là như vậy, buổi sáng Mục Noãn Tô vẫn buồn ngủ muốn chết
Trong lúc ngồi trên xe quay về trường học, cô ngáp một cái, lười biếng nói: “Mấy ngày tới em phải chuẩn bị cho kỳ thi không thể quay về nhà. Thi xong kỳ thi cuối kỳ em sẽ quay về nhà.”
Hoắc Chi Châu mím môi “Ừ” một tiếng xem như đồng ý.
Trước khi xuống xe, Mục Noãn Tô đỡ lấy cái eo đau nhức của mình, cảnh cáo nói: “Lúc em không có ở nhà anh phải ngoan một chút. Nếu như dám tìm chị gái náo khác, em sẽ –”
Hoắc Chi Châu vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào cô: “Sẽ thế nào?”
Cô giơ tay phải lên làm một động tác “Chém”, hung dữ nói: “Thiến anh đó.”
Hoắc Chi Châu bị dáng vẻ hung dữ này của cô chọc cười, “Vậy sợ rằng em sẽ không có cơ hội này.”
Điều này rất khó xảy ra.
Mục Noãn Tô hạ cánh tay xuống, nói tạm biệt với anh rồi bước xuống xe.
*
Khoảng thời gian kế tiếp, Mục Noãn Tô không có lớp. Sinh hoạt mỗi ngày đều chỉ vây quanh ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, lời cảnh cáo mới phát ra hai ngày trước của mình, tin tức liên quan đến Hoắc Chi Châu lại xuất hiện.
Trưa hôm nay, cô cùng Vưu Vưu đi mua kem quay trở về ký túc xá.
Đang trong lúc đọc kịch bản diễn tập cho buổi chiều, Mục Noãn Tô nghe thấy Vưu Vưu ngồi bên cạnh đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Này! Vợ của Hoắc Chi Châu xuất hiện rồi nè.”
Ngón tay lật kịch bản của Mục Noãn Tô dừng lại, “Cái gì?”
“Cậu lên Weibo xem đi. Hình chụp đêm hôm qua hai người bọn họ dùng cơm với nhau.” Vưu Vưu quơ quơ điện thoại di động.
Đêm qua?
Rõ ràng cô ở ký túc xá mà!
Hoắc Chi Châu dùng cơm với vợ của mình?!
Trái tim Mục Noãn Tô chợt chùng xuống, vội vàng mở điện thoại của mình lên vào Weibo.
Đi đến bài đăng trên Weibo mà Vưu Vưu nói.
Là một bài đăng của một tài khoản truyền thông.
[Hoắc Chi Châu đi ăn cùng mỹ nữ cao gầy, Hoắc phu nhân đã lộ ra ánh sáng.]
Theo như tài khoản truyền thông này nói đang ngồi xổm săn ảnh một minh tinh ở nhà hàng cao cấp theo phong cách Tây, trong lúc vô tình nhìn thấy Hoắc Chi Châu đi ăn tối cùng với một mỹ nữ dáng người cao gầy đầy đặn thần bí, sau khi hai người dùng bữa xong, còn lên cùng một chiếc xe. Vị mỹ nữ kia rất có thể chính là vị Hoắc phu nhân thần bí trong truyền thuyết.
Bên dưới bài đăng còn đính kèm theo mười mấy tấm ảnh. Trong bức hình, Hoắc Chi Châu mặc Tây trang mang giày da, ngồi bên cạnh một mỹ nữ khuôn mặt xinh đẹp, diện váy ngắn theo phong cách Âu Mỹ, ngực lớn chân dài nhìn không sót một cái nào.
Từ khi Hoắc Chi Châu thừa nhận mình kết hôn cho đến nay, vẫn không hề tiết lộ vợ của mình trước công chúng.
Tin tức này được đăng lên, thoáng chốc phần bình luận trở nên sôi nổi.
“Nhìn qua nhìn lại chỉ thấy ngực.”
“Không chỉ ngực mà còn có cả chân! Ôi, dáng người này quá chuẩn đúng không?”
“Không ngờ đến Hoắc Chi Châu lại thích kiểu bom thịt này….”
“Đàn ông đều thích kiểu này được chưa?”
“Người này không nhất định chính là Hoắc phu nhân đúng không? Nói không chừng là cô tình nhân nhỏ nào đó.”
“Tôi cũng thấy không giống lắm. Hai người bọn họ không có bất kì cử chỉ thân mật nào.”
“Người ta muốn thân mật thì phải cũng về nhà thân mật. Tôi chỉ quan tâm cô gái này là ai thôi?”
“Không biết. Không phải diễn viên tuyến 18 hay hot girl mạng đấy chứ?”
……
Mục Noãn Tô xem hết bình luận, “Bụp” một tiếng đập điện thoại xuống bàn, ngực phập phồng kịch liệt.
Được lắm! Cô mới vừa cảnh cáo anh, anh đã đi dùng bữa tối lãng mạn với người phụ nữ khác.
Nghĩ đến dáng người của cô gái trong tấm ảnh vừa rồi, cô cúi đầu nhìn ngực mình đến xuất thần.
“Này, câu khoan nói đã. Vợ của Hoắc Chi Châu có dáng người đẹp thật đấy! Có ngực có eo có chân.” Vưu Vưu vừa ăn kem vừa nói.
Mục Noãn Tô nhìn cây kem sắp tan hết trong tay mình, trực tiếp ném nó vào thùng rác.
Cái quỷ gì vậy, không thể bớt nóng chút nào.
Cô đứng dậy, bất mãn nói: “Tớ cũng có ngực có eo có chân mà.”
Vưu Vưu “Phụt” một tiếng bật cười.
“Tô Tô, quả thực eo và chân của cậu không tệ, nhưng đừng đem ngực của cậu ra so sánh. Cái người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết chính là trân châu lớn, ít nhất cũng là cup D đó! Cậu xem lúc cô ta đi đường kìa đều nảy lên.”
Mục Noãn Tô vô thức kéo cổ áo của mình ra thoáng nhìn qua…..
Được rồi, đúng là có chênh lệnh một chút.
Ít nhất lúc cô đi đường cũng không đạt đến trình độ “Nảy lên.”
Không hiểu tại sao lại cảm thấy phiền muộn, kịch bản đặt trên bàn cũng không thể xem vào.
Cô liếc nhìn que kem tan chảy trong thùng rác, cầm lấy túi rác lên.
“Tớ đi đổ rác đây.”
Kem rất dễ thu hút côn trùng, cô dứt khoát đi ra ngoài đổ rác tiện thể hít thở không khí một chút.
Bây giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời cực nóng chiếu dài trên hành lang.
Mục Noãn Tô nhánh chóng đi qua, rẽ vào một góc mát nơi cầu thang.
Trong lúc đi xuống lầu, ai ngờ lại vừa khéo chạm mặt Mạnh Nhứ đang đi lên lầu.
Thực sự là oan gia ngỏ hẹp mà.
Tâm trạng của Mục Noãn Tô không tốt, cho nên không quan tâm cô ta.
Vừa định nhắm mắt làm ngơ đi xuống lầu, bên tai truyền đến giọng nói giễu cợt của Mạnh Nhứ.
“Mục tiểu thư bạch phú mỹ của chúng ta sao lại đen mặt thế này? Tâm trạng không tốt à?”
Mục Noãn Tô liếc nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi chính là người như vậy, nhìn thấy thứ gì xấu xí là tâm trạng không tốt ngay.”
Mạnh Nhứ lập tức giật mình, “Cô!”
Cô ta dừng một chút, quyết định phớt lờ lời mỉa mai của Mục Noãn Tô: “ Tôi thấy có lẽ cô đã nhìn thấy tin tức của Hoắc Chi Châu và vợ của anh ta nên tâm trạng mới không tốt, đúng không? Dù sao người ta cũng đã có vợ rồi, dáng người so với cô còn tốt hơn. Cô tự ti mặc cảm hả?”
“Ngại quá. Tôi luôn cảm thấy hài lòng với chính mình, chưa bao giờ biết tự ti. Khả năng phải làm cô thất vọng rồi. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất bây giờ cô không nên trêu chọc tôi.”
Mục Noãn Tô lạnh lùng nhướng mắt nhìn cô ta: “Ngay bây giờ cô lập tức biến khỏi mắt tôi, tôi còn có thể tha cho cô một mạng. Nếu không thì….”
“Nếu không thì thế nào?” Khi bị cô nhìn đến, không hiểu vì sao Mạnh Nhứ có chút chột dạ, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi ngược lại một câu.
Cô ta không tin, vợ của Hoắc Chi Châu đã phơi bày ra ánh sáng, Mục Noãn Tô còn có thể làm gì cô ta.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như cô tham gia một show truyền hình gì đó phải không?”
Cô nhớ rõ, có lần ở thư của Hoắc Chi Châu cô đã nhìn thấy trong một bản hợp đồng show truyền hình nào đó có ghi tên của Mạnh Nhứ.
Lúc ấy cô không mấy để tâm, bây giờ suy nghĩ lại, dường như show truyền hình này đã được lên lịch vào mùa hè. Có lẽ sắp phát sóng rồi.
“Đúng vậy! Thế nào? Ghen tị à?”
Cái show truyền hình đó cô ta vất vả lắm mới khiến công ty chia sẻ tài nguyên cho cô ta. Mùa đầu tiên đã bùng nổ, chắc chắn mùa thứ hai không thể nào thua kém. Tuy cô ta chỉ tham gia mấy tập đầu, để tăng mức độ nhận diện cũng rất khả quan.
Mục Noãn Tô cười nhạo một tiếng: “Có gì hay mà phải ghen tị? Tôi muốn nói cho cô biết, nếu như cô còn muốn xuất hiện trước mặt khán giả, bây giờ cô lập tức biến khỏi mắt tôi! Bằng không thì, toàn bộ cảnh quay của cô trong show truyền hình đó sẽ không được phát sóng.”
“Không có chuyện đó đâu!” Mạnh Nhứ không tin, “Cô tưởng mình tổng cục Quảng Điện à? Tôi đã quay mấy tập rồi, làm sao có thể không phát?”
Cuối tuần này sẽ phát sóng tập đầu tiên, Mục Noãn Tô ở đây nói nhăng nói cuội gì thế, tưởng mình là con nít ba tuổi à?
“Tôi cảnh cáo mà cô không nghe, vậy thử xem ~” Mục Noãn Tô không thèm quan tâm mà đi ngang qua cô ta bước xuống lầu.
Mạnh Nhứ bị thái độ của cô chọc giận sắp tức chết, nhịn không nổi chửi một câu th/ô tục: “Mẹ kiếp! Nếu như cô làm được tôi sẽ không mang họ Mạnh nữa!”
Người nọ đi được nửa đường quay đầu lại, cười khinh thường.
Không hiểu tại sao trong lòng Mạnh Nhứ lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô ta lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ này.
Buổi sáng người đại diện còn gọi cho cô ta, bảo rằng sau khi show truyền hình kết thúc sẽ sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp cho cô ta, còn bảo cô ta chuẩn bị một chút.
Mục Noãn Tô có bản lĩnh gì mà khiến show truyền hình đó cắt bỏ những cảnh đã quay? Cô nằm mơ à!
*
Sau khi Mục Noãn Tô vứt rác xong, lấy điện thoại ra xem một chút.
Điện thoại trống không ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Cô lại vào Weibo, hot search liên quan đến Hoắc Chi Châu vẫn nằm ở đó, hơn nữa còn tăng lên hai bậc.
Trong nội tâm khó chịu không thể biểu đạt ra ngoài, Mục Noãn Tô suy nghĩ, cũng không quay trở về ký túc xá, trực tiếp gọi xe đi đến truyền thông Hòa Húc.
Xuống xe, Mục Noãn Tô đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Xin chào cô.” Cô gái ở quầy lễ tân trên mặt nở nụ cười, bất động thanh sắc đánh giá Mục Noãn Tô.
Lớn lên rất xinh đẹp, nhìn qua cũng không lớn tuổi lắm Chẳng qua là đến đây phỏng vấn vẫn nên chú ý một chút, chỉ mặc một cái áo phông rộng thùng thình cùng quần jean ngắn, mang giày đế bằng, lại còn không trang điểm. Tuy lớn lên xinh đẹp cũng không nên tùy hứng như vậy? Dù sao đây là một công ty truyền thông, có rất nhiều cô gái xinh đẹp.
“Xin chào.” Mục Noãn Tô gật đầu.
“Cô đến đây phỏng vấn à?” Cô gái ở quầy lễ tân lấy ra một tờ giấy báo danh đặt lên quầy.
Buổi chiều hôm nay có hẹn rất nhiều thực tập sinh đến đây phỏng vấn, cô chắc hẳn là một trong những thực tập sinh đến đây phỏng vấn.
Mục Noãn Tô cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Không phải, tôi đến đây tìm người.”
“Cô tìm ai?” Cô gái quầy lễ tân kiên nhẫn hỏi, thu lại tờ giấy báo danh.
“Hoắc –” Mục Noãn Tô dừng một chút, thay đổi lời nói: “Trợ lý Chu, tôi tìm trợ lý Chu.”
“Trợ lý Chu?” Cô gái quầy lễ tân sững sờ, công ty chỉ có một trợ lý họ Chu, “Là trợ lý riêng của Hoắc tổng, Chu Chu sao?”
Mục Noãn Tô cũng không nhớ rõ tên cụ thể của trợ lý Chu, gật đầu phụ họa.
Cô gái quầy lễ tân nghi ngờ liếc nhìn cô gái nhỏ này, trông cô có vẻ không phải đến đây bàn công việc, “Cô có hẹn trước không?”
Mục Noãn Tô lắc đầu, lên tiếng nói với cô gái quầy lễ tân: “Cô gọi điện cho anh ta đi, mà thôi để tôi tự mình gọi điện cho anh ta.”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy thang máy bên cạnh mở ra, trợ lý Chu dẫn hai người mặc áo sơmi đi ra khỏi thang máy.
Anh ta vừa nâng mắt lên, nhìn thấy cô gái đang đứng trước quầy lễ tân, lập tức sững sờ.
Mục Noãn Tô xua tay về phía anh ta, ý bảo anh ta hãy làm công việc trước đi.
Trợ lý Chu gật đầu, tiếp tục tiễn khách ra ngoài cửa.
Cô gái quầy lễ tân nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, thoáng kinh ngạc.
Cô gái nhỏ không trang điểm này thực sự đến đây tìm vị trợ lý Chu đó. Chẳng lẽ là em gái sao?
Chu Chu tiễn người lên xe rất nhanh đã quay trở lại.
Anh ta đi đến trước mặt Mục Noãn Tô, vừa định lên tiếng gọi phu nhân, chợt nhớ đến hai người vẫn còn đang ẩn hôn, lời nói lên đến miệng phải sửa lại: “Đến tìm Hoắc tổng à? Ngài ấy vừa tiếp khách xong, để tôi dẫn ngài lên.”
Anh ta đưa tay chỉ về hướng thang máy.
Mục Noãn Tô gật đầu, đi theo anh ta tiến vào trong thang máy.
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn bóng lưng của hai người, càng không tin nổi.
Phụ nữ đến tìm Hoắc tổng không phải không có, nhưng cô là người đầu tiên không trang điểm còn ăn mặc tùy tiện như vậy.
Cô ấy cầm điện thoại trong tay, gọi cho một người bạn làm vị trí thứ ký trên lầu.
“Này, tôi nói cô nghe…”
*
Mục Noãn Tô đi phía sau trợ lý Chu, đến cửa văn phòng tổng giám đốc dưới ánh nhìn chăm chú của tập thể thư ký ở ban thư ký.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty của Hoắc Chi Châu, hơi có chút mới lạ.
Chu Chu gõ vào cửa hai tiếng, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi Châu: “Vào đi.”
“Tôi sẽ không vào trong. Phu nhân muốn uống nước gì?” Trợ lý Chu nhỏ giọng hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Mục Noãn Tô nói xong, mở cửa đi thẳng vào.
Chu Chu đóng cửa lại, nhín thoáng qua đám thư ký đang rướn cổ lên nhìn vào bên trong, nhắc nhở: “Không được tùy tiện đi vào trong quấy rầy tổng giám đốc.”
Có người hiếu kỳ hỏi: “Trợ lý Chu, người vừa đi vào là ai vậy?”
Trợ lý Chu suy nghĩ, mơ hồ nói: “Là người mà các cô không thể chọc vào.”
*
Mục Noãn Tô vừa bước vào, bộ dạng Hoắc Chi Châu nghiêm túc làm việc lọt vào tầm mắt cô.
Đầu tóc anh gọn gàng sạch sẽ, sống mũi cao, lông mi rũ xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn, môi mỏng khẽ mím, ngón tay thon dài trắng nõn liên tục lật bản hợp đồng.
Nghe thấy âm thanh có người tiến vào, anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn cứ tập trung vào bản hợp đồng trước mắt. Áo sơmi trắng càng tôn lên vẻ thành thục ổn trọng, khiến cho người ta mê muội.
Mục Noãn Tô cúi đầu, nhìn quần áo của mình. Cô có chút hối hận khi không trang điểm và thay một chiếc váy mà đã đi đến đây.
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà mặc bộ đồ đổ rác tiêu chuẩn này đi ra ngoài còn đi một đường đến đây?
Hoắc Chi Châu thật lâu không nghe thấy âm thanh của trợ lý, buồn bực ngẩng đầu lên.
Kinh ngạc phát hiện đứng ở cửa ra vào là một người mình không nghĩ tới sẽ đi đến đây.
Hiếm khi thấy cô không trang điểm như vậy, giờ phút này cái đầu nhỏ đang cúi thấp không biết suy nghĩ cái gì.
“Tô Tô, đến đây.” Anh xoay ghế đối mặt với Mục Noãn Tô, thấp giọng kêu một tiếng.
Mục Noãn Tô chợt giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng rực của Hoắc Chi Châu.
Cô thở dài, quên đi, đến cũng đã đến rồi, không xoắn xuýt nữa.
Cô nắm lấy vạt áo phông, chậm chạp bước đến bàn làm việc của Hoắc Chi Châu.
Thời điểm cách Hoắc Chi Châu hai bước chân, cô chợt bị người nọ kéo một cái, thuận thế ngồi lên chân Hoắc Chi Châu.
“Không phải người nào đó nói muốn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ sao, còn không có ý định quay về nhà à?” Giọng nói của Hoắc Chi Châu mang theo sự trêu tức.
Anh không nói thì không sao, vừa nói đến đã khiến cho Mục Noãn Tô nhớ đến hot search hôm nay.
Cô giãy giụa muốn nhảy khỏi chân Hoắc Chi Châu, nhưng lại bị người nọ ôm chặt vào lòng.
Hoắc Chi Châu nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô gái nhỏ, lập tức nhận ra điều khác thường, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có ai ức hiếp bé cưng của chúng ta à?”
Mục Noãn Tô mím môi, “Hừ” một tiếng.
“Ai ức hiếp em? Chồng sẽ giúp em giáo huấn người đó.” Hoắc Chi Châu dỗ dành vuốt nhẹ lưng cô, thấp giọng nói.
“Vậy anh giáo huấn chính mình đi.” Mục Noãn Tô tức giận nói.
“Anh?” Hoắc Chi Châu khó hiểu, “Anh ức hiếp em lúc nào? Anh ngay cả mặt em còn không thể nhìn thấy đó.”
“Không thấy càng tốt vừa khéo có thể đi hẹn hò cùng với người phụ nữ khác.” Mục Noãn Tô nhớ đến tấm ảnh ngày hôm nay lại nổi giận, giọng nói bất giác nâng cao hơn.
Hoắc Chi Châu sững sờ, thoáng chốc đã hiểu ra.
“Đó là Kiều Khai Viễn đang theo đuổi cô gái kia, em nghĩ cái gì vậy?”
Anh một tay ấn người vào trong lòng, trầm thấp cười, lồng ngực chấn động khiến cho mặt Mục Noãn Tô nóng lên.
“Bé cưng ghen hả?”
Mục Noãn Tô mạnh miệng: “Không hề nhé!”
Hoắc Chi Châu giả vờ hít hít cái mũi giống như đang ngửi thấy mùi gì đó: “Tại sao trong không khí lại có mùi chua chua thế này, hử?”
Mục Noãn Tô đánh cho anh một đấm: “Vậy tại sao không thấy Kiều Khai Viễn đâu cả, trong tấm hình chỉ có hai người bọn anh mà thôi? Anh còn đi lên xe với cô ta?!”
Hoắc Chi Châu nhíu mày, suy nghĩ nói: “Ba người bọn anh quen biết nhau, Kiều Khai Viễn có việc phải về trước, nên nhờ anh tiễn người về nhà. Thế nào, bị chụp hình rồi à?”
Hôm nay anh bận gặp gỡ khách hàng, không hề biết chuyện mình đã bị chụp ảnh.
Vừa rồi từ trong lời nói của Mục Noãn Tô, anh mới mơ hồ kịp phản ứng.
Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng, nghĩ đến dáng người của cô gái trong tấm ảnh, cô càng rũ mắt xuống.
“Anh lập tức gọi cho người của bộ phận quan hệ xã hội, đừng nóng giận mà.” Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên môi cô, rồi gọi điện thoại cho trợ lý.
Mục Noãn Tô yên lặng chờ anh nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên nắm lấy một bên áo sơmi của Hoắc Chi Châu nâng lên, chớp mắt hỏi anh: “Anh có cảm thấy ngực em nhỏ không?”
Hoắc Chi Châu cúi đầu, ánh mắt mơ hồ dừng trên áo phông của cô hai giây.
“Không nhỏ, vừa phải.” Một số hình ảnh kiều diễm mãnh liệt xuất hiện trong đầu, giọng nói của anh chợt trở nên khàn khàn.
Cái gì vừa phải?
“Như vậy còn chưa đủ lớn à?!”
Mục Noãn Tô bất mãn ưỡn ngực: “Tốt xấu gì em cũng là 32C đó! Em không ghét bỏ anh lớn tuổi thì thôi, không cho phép anh ghét bỏ ngực em không đủ lớn!”
Lực chú ý của Hoắc Chi Châu toàn bộ tập trung vào hai chữ “Lớn tuổi” mà cô vừa nói.
Anh híp mắt lại, giọng nói trầm thấp, mang theo một tia nguy hiểm: “Em cảm thấy anh lớn tuổi hả?”
Mục Noãn Tô rụt cổ, không sợ chết nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn ổn. Chờ đến lúc em 30 còn anh đã 40 rồi, đến lúc đó sinh hoạt vợ chồng không hài hòa thì làm thế nào — Ưm ưm….”
Gân xanh trên trán Hoắc Chi Châu dường như nhảy lên, cuối cùng nghe không vô nữa, hung hăng hôn lên môi cô.
Không hài hòa? Hiện giờ anh sẽ cho cô biết rõ thế nào là không hài hòa!
Lúc Hoắc Chi Châu đẩy tài liệu trên bàn xuống đất “Cạch cạch cạch” một tiếng vang lên, rồi đè cô lên bàn, rốt cuộc Mục Noãn Tô cũng cảm thấy một tia nguy hiểm.
Tay cô chống lên người anh, “Em không muốn làm trong phòng làm việc!”
Cô không phải đến đây cùng anh play trong văn phòng nha. Thật là quá xấu hổ! Bên ngoài còn nhiều người như vậy….
Giọng nói của Hoắc Chi Châu trầm khàn, “Căn cứ theo lời nói vừa rồi của em, anh cảm thấy cần phải chứng minh cho em thấy năng lực của anh một chút, miễn cho cái đầu nhỏ của em mỗi suy nghĩ lung tung.”
“Bên ngoài có rất nhiều người đó! Em không muốn!”
“Ngoan nào, bọn họ sẽ không vào đâu.” Hoắc Chi Châu trấn an nói.
Anh đang đứng giữa ha.i chân cô, áp sát vào thân thể cô.
Cảm nhận được sức sống cùng sức mạnh của thân thể anh, Mục Noãn Tô vô cùng bối rối.
Cô giãy giụa vặn vẹo thân thể, thở hổn hển cầu xin: “Em sai rồi!”
Đôi môi Hoắc Chi Châu chỉ cách cô 1 cm, nhìn thấy người dưới thân đầy sắc xuân, đôi mắt long lanh, đôi môi kiều diễm, thân thể anh căng chặt, giọng nói khàn khàn: “Sai cái gì?”
Bàn tay cực nóng của anh đã tiến vào quần áo cô, khiến cho làn da nơi eo cũng nóng lên không ít.
Mục Noãn Tô chớp chớp đôi mắt long lanh, hai tay ôm cổ anh thuận thế nhổm người lên, trung thực nói: “Không nên ghét bỏ anh lớn tuổi.”
Hoắc Chi Châu nhìn thấy bộ dang ngoan ngoãn của cô, khẽ cười một tiếng: “Không lo lắng về sau sinh hoạt vợ chồng không hài hòa à?”
Mục Noãn Tô liên tục lắc đầu: “Không lo lắng, không lo lắng. Anh lợi hại như vậy….”
Mặt cô đỏ bừng, ngẩng đầu nói: “ Em có thể xuống rồi chứ?”
Hoắc Chi Châu im lặng nhìn chằm chằm vào cô cả nửa ngày, mới thu cánh tay dài đang đặt trên eo cô lại, bế người từ trên bàn xuống.
Mục Noãn Tô vội vàng nhặt đống tài liệu dưới đất lên, thu thập xong đặt lên trên bàn làm việc của Hoắc Chi Châu, sau đó hướng về phía người đàn ông chưa thỏa mãn dụ/c vọng nở một nụ cười đắc ý.
Phản ứng thân thể của Hoắc Chi Châu vẫn chưa biến mất, anh ôm lấy người nọ, hôn lên vành tai cô: “Đi đến phòng nghỉ làm nhé?”
Mục Noãn Tô liếc nhìn cánh cửa phía sau, rồi nhìn đến cái quần Tây căng phồng của anh, ưm một tiếng nhào vào trong lồng ngực anh.
“Một lần anh làm mất thời gian rất lâu, em còn phải quay về trường học đó….” Cô nhỏ giọng nói ra.
Sáu giờ cô còn phải tập dợt cùng bạn học để chuẩn bị cho kỳ thi diễn xuất, sợ không kịp thời gian.
Có lẽ cái câu “Thời gian rất lâu” đã thành công lấy lòng Hoắc Chi Châu, anh mỉm cười véo vành tai ửng đỏ của cô, không nhắc đến nữa, xem như buông tha cho cô.
“À, đúng rồi, em còn có việc muốn tìm anh.” Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát, Mục Noãn Tô đột nhiên nhớ đến chuyện của Mạnh Nhứ.
“Chuyện gì?”
Mục Noãn Tô kể chuyện mâu thuẫn giữa cô và Mạnh Nhứ còn có cả chuyện mình khoác lác ~~ thẳng thắn kể ra hết.
Cô liếc nhìn Hoắc Chi Châu một cái, có hơi lo lắng không yên, “Có thể hay không?”
Vừa rồi cô lẽ thẳng khí hung nói chuyện với Mạnh Nhứ, ngược lại hiện giờ thực sự có chút chột dạ.
Nhìn thấy Hoắc Chi Châu im lặng, trong lòng cô càng thêm khẩn trương.
Nếu không phải mình bị dồn ép quá mức cũng sẽ không nghĩ đến việc làm quá tay, Hoắc Chi Châu không có cách thực hiện nó sao?
Vậy cô sẽ bị Mạnh Nhứ cười nhạo chết mất.
Hoắc Chi Châu cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng đầu chờ câu trả lời của mình.
Trong lòng anh thắt lại, vuốt cằm cô thấp giọng nói: “Tại sao ở trường học bị bắt nạt không nói cho anh biết, hả?”
Mục Noãn Tô giật mình, dừng một chút nói: “Thực ra không có bị bắt nạt, chỉ là cãi nhau mấy lần thôi. Dù sao cô ta cũng không thể đánh thắng em mà. Chuyện trong trường học em có thể tự mình giải quyết.”
Nhưng hôm nay không cẩn thận quá khoe khoang.
Hoắc Chi Châu vuốt ve môi cô, bị cô bất mãn cắn một cái.
Cảm giác tê tê dại dại từ ngón tay truyền đến, anh khẽ cười.
“Bất luận là chuyện gì, em đều có thể đến tìm anh. Anh là chồng của em, chuyện gì anh cũng có thể giải quyết cho em. Anh không muốn em chịu bất kì tủi thân nào.” Anh mỉm cười, nghiêm túc nói.
Mục Noãn Tô bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn đến, đột nhiên nghẹn ngào quên cả nói chuyện.
“Hiểu chưa?” Mãi đến khi giọng nói của Hoắc Chi Châu vang lên lần nữa, Mục Noãn Tô mới kịp phản ứng lại.
Khóe mắt cô hơi nóng lên, vùi vào lòng anh hít hít mũi nhẹ gật đầu.
Trong nội tâm có một dây cung kéo căng thoáng một phát bắn ra.
*
Vài ngày sau, Mục Noãn Tô hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ.
Ngày đó, show truyền hình của Mạnh Nhứ cũng được phát sóng.
Mạnh Nhứ quay show truyền hình có tên là [Tuyệt địa mạo hiểm], là một chương trình thử thách ngoài trời đang hot những năm gần đây.
Đêm đó, Mục Noãn Tô vừa mới tắm xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi chân trần trên thảm, ngoan ngoãn chờ chương trình phát sóng. Trên cái bàn bên cạnh đặt đầy sữa chua và hoa quả để cô nhấm nháp.
Cô mở live stream trên màn hình lớn, như vậy có thể nhìn thấy cơn mưa đạn của cư dân mạng.
Mùa đầu tiên của [Tuyệt địa mạo hiểm] có ratings khá tốt, độ thảo luận trực tuyến cũng cao. Mùa thứ hai vừa phát sóng, nhiệt độ không hề nhỏ.
[Tuyệt đại mạo hiểm] có bốn thành viên chính thức mùa hai sẽ mời thêm hai khách mời đặc biệt, sáu người tham gia vào một loạt hoạt động phiêu lưu mạo hiểm, cuối cùng chọn ra một quán quân.
Chương trình vừa mới bắt đầu, cư dân mạng phát hiện có điểm không đúng.
“Ồ? Không phải có 6 người sao? Tại sao chỉ còn có 5 người?”
“Tại sao không thấy nhân vật mới kia nhỉ?”
“Đúng đó, cái cô hoa khôi giảng đường đại học A đâu? Không phải cô ta nói một lúc nữa sẽ live stream giao lưu với cư dân mạng sao?”
“Hoa khôi đại học A? Mạnh Nhứ? Tổ tiết mục làm sao có thể mời cái loại không có danh tiếng này?”
“Hoa khôi giảng đường đại học A không phải là Đậu Yểu à? Rốt cuộc đại học A có mấy hoa khôi giảng đường vậy? Vì sao đại học của chúng ta không có hoa khôi giảng đường hay giáo thảo gì đấy?”
……
Mục Noãn Tô nhìn cư dân mạng liên tục đặt dấu chấm hỏi, cảm thấy vui vẻ.
Dựa theo nội dung của chương trình đang phát song, Mục Noãn Tô phát hiện, phàm là những cảnh quay có liên quan đến Mạnh Nhứ đều bị xóa. Thậm chí còn xóa bỏ hoàn toàn, tổ hậu kỳ đã phải dùng Ps để che mất cô ta.
Dần dần đám cư dân mạng cũng phát hiện.
“Mẹ nó! Vừa rồi có người bị Ps thành cái kệ sách kìa!”
“Cậu hoa mắt hả?”
“Hoa mắt cái đầu nè! Có khi nào cái kệ sách nhà cậu tự di chuyển không?”
“Chết tiệt! Tôi cũng phát hiện nè! Cái tôi nhìn thấy là một cái lều vải! Cái đó là Mạnh Nhứ hả? Cô ta bị Ps sao?”
“Chùi mắt! Vừa rồi chiếc xe ở bên ngoài cũng là cô ta?”
“Đúng đúng đúng! Còn có cái cây kia nữa! Hèn chi tôi cứ có cảm giác không được tự nhiên!”
“Hậu kỳ ma quỷ!”
“Hậu kỳ Ps 6666.”
“Mạnh Nhứ thật thê thảm! Tại sao cô ta lại bị Ps nhỉ?”
“Không hiểu vì sao đau lòng quá. DBQ tôi nghĩ thôi đã mắc cười rồi, ha ha ha.”
…..
Đến phần sau, chương trình phát sóng gần như biến thành “Mọi người hãy tìm điểm khác nhau” của cư dân mạng.
Chương trình kết thúc, mọi người tìm ra được 5,6 cảnh Mạnh Nhứ bị Ps thành những đồ vật khác nhau, tất cả những cảnh khác đã bị xóa bỏ.
Thậm chí 5,6 cảnh này cũng là do thời gian diễn ra quá nhanh, tổ hậu kỳ không kịp chỉnh sửa. Nhưng khi nó được phát sóng lại vào ngày hôm sau, những cảnh đó đã không còn.
Cho đến bây giờ Mạnh Nhứ dường như chưa xem chương trình phát sóng này, cho nên cô ta không có chút dấu vết nào.
Cư dân mạng thích xem náo nhiệt, chỉ thảo luận một chút ở buổi phát sóng đêm đó. Tin tức trong ngành giải trí nhiều như vậy, ngủ một giấc lại lên tin tức mới, cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh không tạo nên được bọt sóng gì.
*
“Mạnh Nhứ, cô đã gây ra chuyện gì?” Người đại diện của Mạnh Nhứ gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
Công ty cũng vì cái danh “Hoa khôi giảng đường đại học A” của cô ta, mới sắp xếp cho cô ta hình tượng “Tài nữ thông minh” tham gia show truyền hình này. Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, chương trình đã được lên lịch, những cảnh đã quay xong nói cắt bỏ liền cắt bỏ hết.
Người đại diện vô cùng hoài nghi, nếu không phải không có thời gian quay hình lại, chỉ sợ rằng Mạnh Nhứ đã bị trực tiếp đá đi, tìm một người khác thay thế.
“Một sinh viên như cô, đang yên đang lành tại sao lại đắc tội với truyền thông Hòa Húc?” Người đại diện đúng là trăm mối cũng không có cách gỡ.
Bọn họ cũng mới vừa nhận được tin tức vào ngày chương trình phát sóng, toàn bộ cảnh quay của Mạnh Nhứ bị xóa hết, ngay cả việc phối hợp tuyên truyền cho chương trình cũng chết non.
Đến công ty kinh tế hỏi, bên kia chỉ mơ hồ nói rằng Mạnh Nhứ đã đắc tội với truyền thông Hòa Húc.
“Cô đã đắc tội với ai? Còn không mau đi tìm người ta xin lỗi đi. Không được thì để công ty ra mặt thay cô hẹn người đó, cô thành tâm thành ý mà nói lời xin lỗi với người ta, xem có còn cơ hội cứu vãn hay không.”
Mạnh Nhứ nắm chặt điện thoại, thờ ơ đối với lời gào thét của người đại diện.
Mục Noãn Tô….
Cô thực sự có khả năng xóa bỏ cảnh quay của mình!
“Cô câm rồi à? Nói chuyện đi!” Người đại diện quả thực sắp tức chết.
“Chị An, em không đắc tội với người của truyền thông Hòa Húc….” Đầu ngón tay cầm di động của Mạnh Nhứ trở nên trắng bệch, dốc sức liều mạng kìm nén suy nghĩ muốn trả thù Mục Noãn Tô ở trong đầu, sau đó thẳng thắn kể chuyện giữa mình và Mục Noãn Tô cho người đại diện biết.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao cô không nói sớm?!” Người đại diện rất tức giận.
Lần trước Mạnh Nhứ đề nghị quay lại MV, hóa ra còn có một tầng bối cảnh như vậy.
“Trong ngành giải trí điều gì là lớn nhất hả? Là quan hệ lớn nhất đó! Cô dám đắc tội với người phụ nữ của Hoắc Chi Châu?!”
Tuy truyền thông Hòa Húc thành lập chưa bao lâu, nhưng thực lực rõ ràng như ban ngày, cộng thêm có tập đoàn Hoắc thị chống lưng, vị thế của nó trong giới càng ngày càng cao. Mạnh Nhứ đúng là to gan, biết rõ bạn học có quan hệ với Hoắc Chi Châu mà còn dám khiêu khích.
Nếu như đắc tội với trung tầng của Hòa Húc thì còn dễ ăn nói, mẹ kiếp vậy mà lại trực tiếp chọc vào Hoắc Chi Châu? Cho dù là Đại La thần tiên cũng khó cứu nổi.
“Nhưng cô ta căn bản không coi ai ra gì! Dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy?” Mạnh Nhứ vừa nghĩ đến Mục Noãn Tô cao ngạo ngang ngược lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nói tóm lại cô thành thật một chút cho tôi! Lần giáo huấn này còn chưa đủ sao?! Về sau có nhìn thấy người bạn học đó phải lập tức đi đường vòng! Ngàn vạn lần đừng để cho tôi lại trở thành một con thiêu thân lần nữa!” Người đại diện ban xuống mệnh lệnh chết.
Mạnh Nhứ cắn môi, không cam lòng nắm chặt tay thành đấm.
“Mặc kệ cô ta có để ý cô hay không, chỉ cần ngày nào cô ta và Hoắc Chi Châu chưa chia tay, cô không được phép tìm cô ta gây rối! Có nghe chưa?!”
Mạnh Nhứ đỏ mắt, bất đắc dĩ đồng ý.
Cô ta không thể không thừa nhận, lời người đại diện nói đều là sự thật.
Quả thực cô ta không cân nhắc chu toàn, nhìn thấy Hoắc Chi Châu đi dùng cơm với người phụ nữ khác mới vô cùng đắc ý khiêu khích Mục Noãn Tô. Nhưng cô ta không ngờ đến, buổi chiều hôm đó Hoắc Chi Châu đã ra thông báo nói rõ, làm sáng tỏ người kia không phải là vợ của mình, chẳng qua là bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.
Lần này những cảnh quay của mình đều bị xóa, chứng minh Mục Noãn Tô và Hoắc Chi Châu vẫn còn bên nhau. Cô ta không thể tùy tiện công khai ảnh chụp của bọn họ ra ngoài, nói không chừng sẽ phải trực tiếp nói lời tạm biệt với giới giải trí.
Hiện giờ cô ta thân cô thế cô, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Cô ta phải đợi bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn hoặc tìm được một người chống lưng, một chỗ dựa lớn mạnh giống như Hoắc Chi Châu.
*
Lúc này Mục Noãn Tô đang trên đường trở về nhà của mình cùng với Hoắc Chi Châu.
Về đến nhà họ Mục, hai người bọn họ cảm thấy có điểm không đúng.
Mục Thời Thanh không có ở nhà, hẳn là đã được gửi đến nhà trẻ. Ba người còn lại vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha.
Mục Phong nhíu mày, Lâm Lưu liên tục thở dài, còn Mục Ngải Lâm hai mắt đỏ hoe ngồi đối diện với hai người, như sắp khóc đến nơi.
Vừa nhìn thấy bọn, Mục Ngải Lâm đứng dậy, lớn tiếng nói: “Gọi bọn họ đến làm gì?”
“Ngồi xuống!” Mục Phong quát lớn, “Đó là chị gái và anh rể của mày!”
Mục Phong bảo hai người ngồi xuống, lúc này mới nói nguyên nhân mở cuộc họp gia đình này – Mục Ngải Lâm mang thai.
Đứa bé là con của Trần Tự, người bạn trai nhị thế tổ của cô ta.
Năm nay cô ta 20 tuổi, đã đủ tuổi pháp lý để kết hôn. Tất nhiên là có ý định trực tiếp kết hôn với Trần Tự.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dường như Trần Tự không muốn bị hôn nhân trói buộc, vẫn chậm chạp không đề cập đến chuyện kết hôn.
Sau khi Mục Phong biết được rất tức giận, nếu như Trần Tự không muốn thì nhà họ Mục cũng không cần phải vội vàng. Ông ấy muốn Mục Ngải Lâm bỏ đứa bé và chia tay với Trần Tự, nhưng nói thế nào Mục Ngải Lâm cũng không đồng ý.
“Ba, Trần Tự vẫn còn nhỏ, không muốn kết hôn là chuyện bình thường. Xin hãy cho anh ấy thêm một chút thời gian nữa!” Mục Ngải Lâm hai mắt đỏ hoe, không cam lòng chia tay với Trần Tự. Khoảng thời gian đó hai người tình cảm ngọt ngào, nếu không cũng sẽ không chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có con.
Mục Phong đột nhiên vỗ ghế sô pha, “Không phải ba không cho nó thời gian! Là bụng của mày không thể nào chờ được!”
Ông ấy đưa mắt nhìn qua hai người, “Các con nói xem, có nên giữ đứa bé này hay không?”
Mục Noãn Tô vốn không muốn xen vào việc riêng của Mục Ngải Lâm, nhưng nghĩ đến bộ dạng bình thường của Trần Tự, cô cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở một chút: “Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, tại sao cô cứ phải treo cổ trên một cái cây? Sớm thoát thân không tốt sao? Mau bỏ đứa trẻ đi rồi chia tay với anh ta.”
Mục Ngải Lâm mũi cay cay: “Cô nói dễ quá nhỉ! Đây là con của tôi và anh ấy, tôi làm sao đành lòng bỏ nó?!”
“Không nỡ bỏ?” Mục Noãn Tô cười lạnh, “Vậy cô làm mẹ đơn thân đi!”
Bốn chữ “Làm mẹ đơn thân” đã thành công đâm trúng chỗ đau của Lâm Lưu, bà ta thở dài ngồi xuống vỗ vai con gái của mình, “Ngải Lâm à, chúng ta hãy bỏ đứa bé này đi, được không? Con còn trẻ, mẹ không muốn con đi lại con đường xưa của mẹ…”
“Mẹ….” Mục Ngải Lâm nhào vào lòng Lâm Lưu, khóc lớn không ngớt.
“Con sẽ tìm Trần Tự nói chuyện, không chừng anh ấy cũng đang chuẩn bị cho việc kết hôn. Đúng vậy, có lẽ anh ấy muốn tạo cho con một bất ngờ. Không phải trong phim truyền hình luôn có tình tiết như vậy sao….” Mục Ngải Lâm giống như nắm được cây cỏ cứu mạng, luôn miệng nói.
“Đừng có nằm mơ nữa!” Mục Noãn Tô tiếp tục dội một gáo nước lạnh vào đầu.
“Nếu anh ta thực sự yêu cô, làm sao có thể nhẫn tâm để cho cô ở nhà khóc lóc hả? Hay bản thân anh ta vốn là một kẻ nhu nhược không dám chịu trách nhiệm? Mục Ngải Lâm cô có đầu óc một chút đi, được không?”
“Câm miệng!” Sắc mặt Mục Ngải Lâm đỏ bừng, “Cô dựa vào đâu mà nói như vậy? Không phải thời điểm các người kết hôn cũng không có tình cảm gì sao?”
Mục Noãn Tô còn lừa gạt người trong nhà nói rằng mình và Hoắc Chi Châu yêu nhau, nhưng cô ta đã nghe lén được Mục Noãn Tô nói chuyện điện thoại với Hoắc Chi Châu, biết rõ hai người chỉ là liên hôn. Bởi vì Hoắc thị có thể giúp đỡ nhà họ Mục thoát khỏi nguy cơ phá sản, cô ta chưa từng nói việc này cho ba mẹ biết.
Mục Noãn Tô vừa muốn lên tiếng, cánh tay bị Hoắc Chi Châu kéo nhẹ một cái.
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hoắc Chi Châu chậm rãi lên tiếng: “Tôi thích chị của cô lâu lắm rồi, không hề có chuyện không có tình cảm như cô vừa nói.”
Mục Ngải Lâm lập tức ngây người.
“Nếu như một người đàn ông thực sự thích một cô gái, đương nhiên sẽ muốn cùng cô ấy tạo dựng một gia đình. Mặc dù nói như vậy là rất tàn nhẫn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, bạn trai của cô không yêu cô, ít nhất so với tình cảm mà cô dành cho anh ta kém hơn rất nhiều. Chuyện con cái vẫn nên thận trọng.”
Hoắc Chi Châu nắm tay Mục Noãn Tô, nhìn Mục Ngải Lâm nói: “Nếu như Trần Tự bằng lòng chịu trách nhiệm, chúng tôi đương nhiên sẽ chúc phúc cho cô. Còn nếu như anh ta không muốn, tôi có thể hỗ trợ tìm một bệnh viện tư nhân có bác sĩ khoa sản tốt nhất giúp cô xử lý chuyện đứa bé. Chúng tôi không làm ảnh hưởng đến quyết định của các người, xin phép đi trước.”
Anh nhìn về phía ba vợ nhẹ gật đầu, kéo cả Mục Noãn Tô rời đi.
*
Trên đường trở về nhà, Mục Noãn Tô nhìn căn nhà bên ngoài cửa sổ xe dần dần biến mất, trong lòng xúc động: “Không ngờ đến Mục Ngải Lâm lại mang thai.”
Cô quay mặt lại hỏi Hoắc Chi Châu: “Trần Tự sẽ lấy cô ta sao?”
Hoắc Chi Châu mím môi, “80% sẽ lấy.”
“Tại sao? Trông anh ta rất đào hoa.” Mục Noãn Tô khó hiểu.
“Mặc kệ anh ta đào hao hay không, cùng với chuyện kết hôn không có ảnh hưởng gì.” Ánh mắt Hoắc Chi Châu âm trầm, “Hiện giờ việc kinh doanh quần áo không tốt lắm, anh ta chưa tìm được đối tượng kết hôn tốt hơn Mục Ngải Lâm.”
Chưa kể đến, nhà họ Mục còn có một tầng quan hệ thông gia với Hoắc thị. Trần Tự từng đến tìm anh muốn đáp lên con đường này, nhưng anh không đề cập việc này với Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô giật mình gật đầu.
Nhìn thấy Mục Ngải Lâm bị ăn đến thịt cũng không còn, dường như không có khả năng kiểm soát được Trần Tự.
Lúc nãy cô nên mắng thêm vài câu, mắng cho cái não tàn của cô ta tỉnh lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Con người ta luôn phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm ra.” Hoắc Chi Châu nắm lấy bàn tay của Mục Noãn Tô, nhẹ vuốt ve.
Mục Noãn Tô “Vâng” một tiếng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại trong túi xách của Mục Noãn Tô reo lên.
Mục Noãn Tô vừa bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng gấp gáp của Bạch Uyển Uyển: “Tô Tô, Hoắc Chi Châu có ở bên cạnh em không?”
Mục Noãn Tô: “Có ạ.”
“Trước tiên em đừng nói cho cậu ta biết người gọi điện là chị!” Bạch Uyển Uyển gần như dùng hơi thở để nói chuyện, “Chị có việc muốn nhờ em giúp đỡ….”
Mục Noãn Tô nhíu mày nghe Bạch Uyển Uyển nói trong điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Vì không để Hoắc Chi Châu nghe thấy, Bạch Uyển Uyển nói rất nhỏ, Mục Noãn Tô phải cố gắng lắm mới có thể nghe rõ những gì cô ấy nói.
Cô vừa nghe, vừa “Ừ ừ ừ” đáp lời.
Cúp điện thoại, Hoắc Chi Châu thuận miệng hỏi: “Ai tìm em vậy? Vẻ mặt còn nghiêm túc như thế?”
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, “Bạn học của em, cô ấy bảo em có khả năng không vượt qua được môn thanh nhạc trong kỳ thi cuối kỳ.”
Hoắc Chi Châu biết rõ cô hát không hay, nghe thấy thế cũng không nghi ngờ cái gì.
Về đến nhà, Mục Noãn Tô ngại trên người toàn mồ hôi không thoải mái, đi vào phòng tắm tắm rửa một phen.
Đợi cô đi ra, Hoắc Chi Châu đã vào thư phòng xử lý công việc.
Mục Noãn Tô trực tiếp đi đến thư phòng, không đợi Hoắc Chi Châu lên tiếng đã ngồi lên chân anh, chặn màn hình máy tính.
Hai tay cô ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn chằm chằm vào anh, khóe môi cong lên nở nụ cười quyến rũ, giọng điệu mập mờ: “Hoắc Chi Châu, chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
—————-//—//————–
Editor: Chương này đánh muốn còng lưng luôn :(