• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù không muốn Duy Đăng đưa rước mình đi học nhưng khi được hắn đưa đi ăn, Tự Luân lại ăn rất nhiệt tình. Ăn cứ như là bị bỏ đói mấy năm rồi vậy. Và ngày nào rước Tự Luân từ trường đại học về, Duy Đăng cũng đưa cậu đi ăn hết. Nên dù cậu có không muốn thì cũng phải lên xe để hắn đưa đi ăn thôi. Tất cả là vì đồ ăn cả thôi.

Ở trong trường, Tự Luân cũng được rất nhiều bạn nam theo đuổi. Mặc dù chỉ mới vào trường học thôi nhưng mà có rất nhiều người muốn làm quen với cậu. Tất nhiên, cậu đều không để tâm đến bọn họ. Bởi vì bọn họ không phải gu của cậu. Nhìn bọn họ trông cứ yếu ớt, nhỏ con, sẽ không thể làm cậu thỏa mãn được. Ít ra thì cũng phải cao to, đẹp trai, sáu múi đàng hoàng thì cậu mới thích.

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, Tự Luân học ở trường đại học này đến khi tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã đi phỏng vấn tại công ty Hoàng Khang, là công ty của Duy Đăng. Công ty này bây giờ đang rất phát triển, đang từng bước tiến vào top những công ty lớn mạnh nhất thế giới.

Vào ngày phỏng vấn, có rất nhiều người tới phỏng vấn. Người phỏng vấn lần này là Tổng Giám đốc bộ phận Marketing. Anh ta là một người rất đẹp trai, hòa đồng với mọi người, lại hay cười nữa. Ngay giây phút nhìn thấy anh ta, trái tim của Tự Luân đập loạn nhịp, gương mặt đỏ bừng lên. Dường như không nghe thấy những âm thanh xung quanh nữa, trong tâm trí chỉ còn hình ảnh người đàn ông đẹp trai với nụ cười tươi trước mặt mình thôi.

"Này, Đào Tự Luân, tỉnh lại đi. Cậu còn không mau trả lời thì tôi cho cậu rớt phỏng vấn đấy." Người đàn ông đó lên tiếng đánh bay những suy nghĩ trong tâm trí Tự Luân. Vẻ ngoài thì đẹp trai thật đấy. Nhưng lời nói của anh ta lại rất lạnh lùng.

"À vâng, xin lỗi. Anh hỏi lại đi ạ." Tự Luân lấy lại bình tĩnh, ngồi đối diện vị Tổng Giám đốc kia.

Sau khi phỏng vấn xong, Tổng Giám đốc bộ phận Marketing nói rằng sẽ báo lên chủ tịch rồi sẽ sắp xếp cho bọn họ thử việc. Tất cả những người tham gia phỏng vấn cũng đồng ý rồi trở về nhà.

Trên đường về nhà, Tự Luân không ngừng nghĩ đến người đàn ông đã phỏng vấn mình. Càng nghĩ, cậu càng muốn anh ta trở thành người yêu mình. Một con người vừa đẹp trai, vừa giỏi như thế, ai lại không muốn chứ. Nhưng vấn đề là, liệu anh ta đã có người yêu hay chưa? Nếu anh ta chưa có người yêu, cậu chắc chắn sẽ theo đuổi anh ta cho đến khi anh ta chấp nhận tình cảm của mình thì thôi.

Tối hôm đó, trong phòng Tự Luân, cậu nằm xuống giường, tìm kiếm Facebook của Tổng Giám đốc bộ phận Marketing, người đã phỏng vấn cậu lúc sáng. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy nên Tự Luân đã vào Facebook của Duy Đăng để tìm.

Cốc... Cốc... Cốc...

Âm thanh từ phía cửa vang lên, Tự Luân lên tiếng vào người ngoài kia có thể vào. Người câu nói của cậu, người đó mở cửa ra, bước vào trong phòng, đi tới chỗ Tự Luân.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?" Tự Luân ngước nhìn Duy Đăng, trên môi nở một nụ cười rất vui vẻ.

Duy Đăng ngồi xuống giường cạnh Tự Luân, nhìn qua màn hình điện thoại của cậu rồi hỏi cậu đang làm gì thế. Nhìn thấy anh hai như nhìn thấy vị cứu tinh, cậu lập tức hỏi hắn Facebook của Tổng Giám đốc bộ phận Marketing kia. Duy Đăng im lặng một lúc rồi hỏi:

"Em muốn Facebook của cậu ta làm gì?"

"Em muốn biết anh ấy có độc thân hay không. Em muốn theo đuổi anh ấy!" Tự Luân không do dự gì mà nói thẳng ra ý định của mình, còn cười rất tươi nữa chứ.

Nghe câu nói của Tự Luân, Duy Đăng lại im lặng. Hắn không muốn đưa Facebook của tên Tổng Giám đốc đó cho cậu. Tại sao phải đưa cho cậu Facebook của anh ta chứ? Thấy anh hai có vẻ không muốn đưa, Tự Luân lay người Duy Đăng, năn nỉ hắn các thứ. Hắn vẫn im lặng, không làm gì cả. Đến khi Tự Luân mếu máo như sắp khóc, Duy Đăng mới thở dài rồi đành đưa Facebook của tên kia cho cậu thôi chứ biết sao giờ.

"Anh hai là tốt nhất!" Khi có được Facebook của tên Tổng Giám đốc kia, Tự Luân vui vẻ ôm lấy Duy Đăng, hôn chụt chụt lên má của anh. Đó chỉ là tình cảm anh em thôi. Nhưng nó lại khiến trái tim của Duy Đăng không ngừng loạn nhịp.

Nếu lỡ một ngày, Tự Luân với tên Tổng Giám đốc đó yêu nhau thì phải làm sao? Người em trai mà hắn yêu sẽ đi yêu người khác, còn hắn thì phải làm sao? Có lẽ tới lúc đó, Duy Đăng sẽ cho người xử tên Tổng Giám đốc đó mất.

"Mà... Anh hai, anh chưa có người yêu hả?" Tự Luân thắc mắc, nghiêng đầu nhìn Duy Đăng.

Duy Đăng quay qua, nhìn thẳng vào mắt Tự Luân, bảo rằng mình chưa có người yêu. Nói rằng trong lòng đã có người rồi. Chỉ tiếc là người đó không hề biết đến. Tự Luân gật gật đầu rồi bảo hắn tỏ tình. Biết đâu người ấy sẽ đồng ý. Nhưng cậu đâu biết rằng người mà anh nhắc tới lại chính là cậu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK