• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thầy, con vừa nghe thấy có người nói Tự Luân dơ bẩn đúng không ạ?” Vương Ánh Hoàng lên tiếng hỏi, mắt liếc nhẹ về phía Lưu Ánh Điệp khiến cô ta hơi lạnh sống lưng.

“Đúng vậy đó. Ngươi thấy sao?” Duy Đăng nhếch mép cười nhìn Ánh Hoàng.

“Tự Luân tốt mà. Sao lại bảo Tự Luân dơ bẩn chứ? Tự Luân còn nấu ăn rất ngon nữa. Bọn con chỉ thích Tự Luân làm người yêu của thầy thôi.” Ánh Hoàng lên tiếng nói, quay qua mỉm cười nhìn Tự Luân khiến cho Lưu Ánh Điệp rất là tức. Nhưng vì có thiên đế ở đây nên cô ta không dám thất lễ.

“Được rồi. Lưu Ánh Điệp, ngươi trở về Ngọc Cát của ngươi đi. Ta nói luôn, ta sẽ tổ chức một đám cưới cho các cặp yêu nhau ở Thiên Giới trong năm sau. Trong đó có Duy Đăng với Tự Luân. Thế nên ngươi đừng chờ đợi Duy Đăng sẽ yêu ngươi nữa.” Thiên đế lạnh lùng nhìn Lưu Ánh Điệp nói.

Trước đây, thiên đế rất thích Lưu Ánh Điệp. Có thể nói, nếu không có sự biến mất của Duy Đăng cũng như không có sự xuất hiện của Tự Luân sau khi Duy Đăng trở về thì có lẽ thiên đế đã để Duy Đăng với Lưu Ánh Điệp cưới nhau rồi. Nhưng mà kể từ giây phút thiên đế nhìn thấy Tự Luân ở Yên Khắc, ông đã thay đổi suy nghĩ của mình. Người khiến Duy Đăng yêu đến thế thì chắc chắn sẽ có gì đó rất đặc biệt. Đúng thật là như vậy. Đối với những người khác, Tự Luân có thể không có điểm gì đặc biệt khiến bọn họ cảm thấy thích. Ngoài ngoại hình ưa nhìn ra và cũng hơi có phần đáng yêu thì chẳng có gì nổi bật. Nhưng thiên đế là một người cai quản cả Thiên Giới rộng lớn. Những người hạ giới tầm thường, thiên đế đều đã nhìn qua hết rồi. Ông còn không biết bản chất con người của họ sao?

Nhưng khi ông nhìn thấy Tự Luân, ông biết rằng cậu là một người tốt, rất yêu Duy Đăng chứ không phải vì vẻ đẹp của hắn hay vì mọi thứ mà hắn có. Có thể trước đây cậu không tốt, vẫn còn ham chơi và cũng từng tình một đêm với nhiều người đàn ông khác nhau. Nhưng kể từ khi cậu biết yêu Duy Đăng, cậu không còn nghĩ tới những chuyện đó nữa mà chỉ nghĩ đến một mình Duy Đăng thôi. Cậu làm mọi thứ vì hắn, học mọi thứ vì hắn. Cậu học cách nấu ăn, làm bánh, cách pha trà các thứ chỉ vì muốn hắn nếm thử những thứ mình tự tay làm cho hắn. Kể từ khi yêu hắn, cậu cũng đã biết làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu với hắn để được hắn chiều chuộng. Cậu cũng biết quan tâm hắn nhiều hơn. Cậu đã cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều chỉ để đổi lấy một cơ hội ở bên cạnh Duy Đăng. Thử hỏi Lưu Ánh Điệp có dám làm mọi thứ vì Duy Đăng không?

Nói xong những gì cần nói, thiên đế xoay người rời đi. Những người còn lại thì tự xử thôi chứ biết sao giờ?

“Duy Đăng ơi, cõng em vào phòng đi!” Tự Luân làm nũng, dang tay ra muốn Duy Đăng cõng mình. Hắn mỉm cười, xoa đầu cậu rồi xoay lưng lại để cậu leo lên.

Tự Luân không chần chừ, nhảy một phát lên lưng hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn. Duy Đăng đưa tay ra sau, đỡ lấy mông cậu để cậu không bị ngã ra phía sau.

“Ta với Tự Luân đi đây. Lưu Ánh Điệp, ngươi cũng trở về Ngọc Cát đi. Ngươi thấy rồi đấy, ta có Tự Luân rồi. Trong lòng của ta chỉ có một mình em ấy thôi, không ai khác ngoài em ấy. Thế nên ngươi đừng hi vọng rồi tự thất vọng nữa. Sau này nếu ngươi đến Yên Khắc của ta chơi, Yên Khắc vẫn sẽ chào đón ngươi. Nhưng nếu ngươi đến với ý đồ khác thì đừng trách Yên Khắc bọn ta.” Duy Đăng lạnh lùng nói, mắt không thèm nhìn về phía Lưu Ánh Điệp. Hắn cõng Tự Luân rời đi trong sự tức giận của Lưu Ánh Điệp.

Ở vườn chỉ còn lại Vương Ánh Hoàng, Vương Ngọc Hoán với Âu Tự Kim thôi. Âu Tự Kim nhìn Lưu Ánh Điệp, mỉm cười rồi mời cô ta rời đi. Cậu ta nói rằng Duy Đăng hôm nay không nhận khách nữa, mời cô ta trở về Ngọc Cát. Lưu Ánh Điệp tất nhiên tức lắm. Cũng biết là dù cả ba người học trò này có đánh nhau với cô ta thì cũng không thắng nổi cô ta. Tại cô ta là bậc tiền bối mà, là một trong những vị thần ở Thiên Giới mà. Thế thì làm sao để bọn hậu bối yếu kém đánh bại được. Nhưng Lưu Ánh Điệp đang ở trong Yên Khắc, là khu vực thuộc quyền sở hữu của Duy Đăng cũng như ba đứa học trò của hắn nên không thể manh động được. Biết đâu được ở đây có bao nhiêu cái bẫy, có thể giết chết cô ta bất cứ lúc nào.

Lưu Ánh Điệp tức giận, biến mất khỏi Yên Khắc. Vương Ngọc Hoán nói cô ta đi cẩn thận, đừng tới tìm Duy Đăng nữa cũng được. Nghe Ngọc Hoán nói vậy, Âu Tự Kim phì cười.

“Tự Kim, chúng ta đi tới thư viện đi.” Vương Ánh Hoàng nhìn Tự Kim, vẻ mặt không có tí cảm xúc nào. Tay Ánh Hoàng nắm lấy cổ tay của Tự Kim như một thói quen.

“Hai người định hẹn hò riêng hay gì đấy? Đừng quên là vẫn còn đứa em trai này nha!” Vương Ngọc Hoán lên tiếng trêu chọc Vương Ánh Hoàng với Âu Tự Kim.

“Đâu có đâu!” Tự Kim đỏ mặt, ngại ngùng đáp.

“Đi ra chỗ khác chơi! Đừng có chọc Tự Kim của anh!”

Vương Ánh Hoàng trước giờ là một người lạnh lùng, ít nói. Vẻ mặt lúc nào cũng bình thản như mọi chuyện không liên quan tới mình, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Thế mà bây giờ lại vì một cậu nhóc đang đỏ mặt mà lại giật mình hoảng loạn như vậy. Ánh Hoàng lập tức ôm Tự Kim vào lòng rồi bỏ đi luôn. Vương Ngọc Hoán nhìn thấy chỉ biết bất lực, đành xoay người bỏ đi chứ sao nữa.

Hơn một năm sau đó, thiên đế thật sự đã tổ chức hôn lễ cho Duy Đăng với Tự Luân, Kim Duy với Hạ Khiêm và một số cặp đôi khác ở Thiên Giới. Hôn lễ được tổ chức tại sảnh chính của Thiên Giới, rất đẹp và sang trọng. Tất cả thần dân Thiên Giới đều tham gia và chúc phúc cho các cặp đôi. Cũng có chút tiếc khi những vị thần mà mình yêu thích giờ đã có bạn đời. Nhưng không sao, chỉ cần họ vui là được.

Thời gian sau đó, bọn họ sống hạnh phúc bên cạnh nhau. Mặc dù có cãi nhau hơi to tiếng một chút nhưng cuối cùng lại bình yên bên cạnh nhau. Bọn họ trải qua biết bao nhiêu chuyện cùng nhau nên giờ đây khó mà chia cắt nhau được. Mãi mãi bên cạnh nhau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang