Sau hồi lâu, Doãn Ước không trả lời mà hỏi lại:
– Cho nên vừa rồi lại là lợi tức?
– Tùy em, nghĩ sao cũng được.
– Vậy nếu tôi không muốn trả lại tiền vốn, anh sẽ cố ép tôi sao?
Kỷ Tùy Châu nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, thản nhiên nói:
– Sẽ không.
– Vậy tôi đi trước.
Nói xong cô đẩy Kỷ Tùy Châu ra, đối phương cười xấu xa lần nữa ôm cô vào lòng:
– Nói đi là đi?
– Nếu anh ép tôi phải trả tiền vốn cho anh, tôi cũng có thể. Nhưng không phải dùng cách này, bất luận nợ anh bao nhiêu, tôi cũng không muốn dùng cách này để trả. Chủ tịch Kỷ, anh sẽ không ép tôi chứ.
Trong cổ họng Kỷ Tùy Châu phát ra tiếng cười trầm thấp, anh đột nhiên cảm thấy Doãn Ước thế này đặc biệt thú vị. Phụ nữ có chút hư hỏng, là sức hấp dẫn trí mạng với đàn ông. Anh vốn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải không có cô thì không được. Nhưng bị cô trả lời thế này, thật sự có hơi muốn mà không được.
– Sẽ không ép em- Anh nâng mặt cô lên- Tôi thích cam tâm tình nguyện.
– Như nhau cả. Thực ra nếu anh có nhu cầu cũng bình thường, gọi một cuộc điện thoại là có ngay. Bên cạnh anh chắc là không thiếu phụ nữ mà?
Làm sao mà thiếu được, phụ nữ vắt óc bày mưu tính kế muốn lên giường cùng Kỷ Tùy Châu, có thể xếp hàng đầy cả tòa nhà Thịnh Thế.
Anh lại đáp:
– Không thiếu, nhưng tôi không muốn, em tuyệt hơn.
– Tuyệt thế nào?
– Dùng quen rồi.
Doãn Ước bị anh chọc giận mỉm cười. Muốn mắng anh vài câu, nhưng thứ nào đó ở nửa thân dưới của đối phương đụng vào người cô, hại cô không dám lộn xộn. Lúc này là củi khố dễ ôcháy, hơi vô ý là thua không còn manh giáp.
Cô nghĩ rồi lấy cái ly trong bồn rửa chén lên, khó khăn với tay mở chai nước, rót nước rồi đưa cho Kỷ Tùy Châu:
– Có cần thêm đá lạnh hạ nhiệt không?
Kỷ Tùy Châu bật cười, đột nhiên buông cô ra, nói:
– Được rồi, em về đi.
– Được, mai gặp lại.
Nói xong, Doãn Ước lập tức chuồn mất, một khắc cũng không dám trì hoãn. Nhìn theo bóng lưng bối rối chạy trốn của cô, Kỷ Tùy Châu thầm cảm thấy may mắn. May mà cô đi rồi, nếu không đêm nay khẳng định không thể nhân từ.
Anh xoay người quay về phòng, đẩy mạnh cửa phòng tắm ra, mở nước lạnh tắm rửa. Tình hình đêm nay có chút không khống chế được, điểm này không giống với tác phong của anh.
Doãn Ước một hơi chạy xuống lầu, trốn vào nhà vệ sinh tầng một, tựa vào cánh cửa thở gấp. Rất căng, cô có thể cảm giác được dục vọng mãnh liệt của đối phương. Nếu không phải bình tĩnh thoát khỏi như vậy, lúc này chắc chắn cô đã ở trên giường của anh.
Cảm giác dây dưa cùng anh không phải không tốt, chỉ là không yêu đương chỉ có nhu cầu, không phải là điều cô muốn.
Hôm sau, Doãn Ước đến công ty làm việc luôn tay, cố gắng tránh né Kỷ Tùy Châu. Cũng may chiều nay đối phương bay qua Nhật họp, Doãn Ước tạm thời không có cơ hội chạm mặt anh.
Lúc sắp tan ca, cô nhận được điện thoại của Phương Thành Tựu, nói với cô tình hình của Triệu Sương.
– Là bạn cô mà, cô Triệu đó, chiều nay cô ấy xuất viện rồi. Cô ấy ở phòng bệnh khoa chỉnh hình, ý kiến của bác sĩ chủ trị là hy vọng cô ấy ở lại thêm vài ngày để quan sát, nhưng cô ấy kiên trì xuất viện. Bởi vì là tôi giới thiệu qua, nên họ nói tình hình với tôi. Tôi nghĩ vẫn nên thông báo cho cô biết thì hơn. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra…
Doãn Ước không ngờ khả năng hồi phục của Triệu Sương lại mạnh như vậy, cám ơn Phương Thành Tựu xong liền gọi điện thoại cho đối phương. Gọi lâu mà không ai bắt máy, cô hơi lo lắng, mau chóng chạy về nhà.
Lúc mở cửa đi vào, trong nhà im ắng, như không có ai. Cô tìm từ dưới lầu lên tới trên lầu, cuối cùng ở khe cửa phòng ngủ chính phát hiện ánh sáng.
Cửa phòng không đóng hết, để lại khe hở, Doãn Ước đứng trước cửa nhìn vào, thấy Triệu Sương đang ngồi trước giường, hình như đang lật xem gì đó.
Doãn Ước gõ cửa, Triệu Sương bên trong rõ ràng giật mình, mau chóng đóng thứ đó lại, đứng lên nhìn Doãn Ước đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Chỉ là mặt cô hiện giờ sưng thành như vậy, biểu cảm gì cũng không nhìn ra được.
Không đợi Doãn Ước lên tiếng, cô ta giành nói trước:
– Ba mẹ đi du lịch rồi, hai hôm nữa mới về.
– Ừ, sao cô lại xuất viện?
– Ở lại làm gì, xuất viện sớm còn có thể giúp chị tiết kiệm được chút tiền.
Lúc này Doãn Ước mới nhớ tới, hai ngàn tệ tiền đóng viện phí là cô đi nộp. Xem ra Triệu Sương không định trả lại cô, cô tự nhận mình xui xẻo. Hai ngàn tệ có đáng để đòi lại hay không, Doãn Ước vẫn đang cân nhắc.
Mấu chốt là có đòi cũng không lấy lại được tiền, chi bằng tiết kiệm chút hơi sức.
Hai chị em đứng trong phòng ngủ nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cảnh giác. Doãn Ước thấy Triệu Sương cầm trong tay album ảnh liền hỏi:
– Xem gì đó?
– Ảnh cũ- Triệu Sương trấn tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều- Bị đánh xấu mặt, xem ảnh cũ để hoài niệm.
Nói chả ra sao, nhưng Doãn Ước không tìm ra khe hở, huống hồ album ảnh kia là của Ngụy Tuyết, cô không có lập trường để xen vào. Cô chuẩn bị đi, lúc gần đi lại nói thêm:
– Tự giải quyết ổn thỏa, sau này có xảy ra chuyện tương tự thế này, đừng gọi điện cho tôi nữa.
– Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng không làm phiền chị.
– Không phải cố gắng, mà là nhất định. Chuyện của cô sau này tôi sẽ không xen vào nữa.
Lần này nói chuyện căng thẳng, một tuần tiếp theo Doãn Ước cũng chưa gặp lại Triệu Sương, chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho ba cô, nghe ông nhắc đến đối phương.
Vết thương trên mặt Triệu Sương, sau khi họ du lịch về vẫn chưa hoàn toàn hết sưng, Ngụy Tuyết thấy mà đau lòng. Triệu Sương liền nói với bà lúc quay phim bị thương, kêu bà đừng quá ngạc nhiên.
Ngụy Tuyết lại rất thương con gái, với lời nói dối của con gái cũng không chút nghi ngờ. Trái lại ông Doãn tinh tường hơn, trong điện thoại hỏi thăm Doãn Ước tình hình của Triệu Sương. Doãn Ước không muốn nói nhiều, chỉ nói không biết, lại hỏi ông hành tung mấy ngày nay của Triệu Sương. Ông Doãn nói:
– Cũng không có gì, trên mặt nó bị thương không thể quay phim được, ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày. Hai mẹ con suốt ngày rù rì to nhỏ với nhau, ba cũng không nghe thấy.
– Nó phải ở yên trong nhà.
– Sao chịu được, nó còn phải quay về trường đi học. Vả lại tính nó cũng không ngồi yên được, tuy rằng bị vậy nhưng ngày nào cũng ra ngoài, ba không quản lý được nó, để tùy nó thôi. Không chừng nó có bạn trai rồi.
Doãn Ước nín thở, nhủ thầm chuyện của Triệu Sương và Giang Thái không lẽ người trong nhà biết rồi. Còn định hỏi khéo thì ông Doãn đã chuyển đề tài, Doãn Ước chỉ có thể tạm thời nuốt nghi vấn vào bụng, chỉ giả vờ không biết gì cả.
Thời tiết dần lạnh, đến đầu tháng mười một, thành phố B bắt đầu tập trung vào thiết bị sưởi ấm. Doãn Ước ngày nọ lại đột nhiên nhận được thông báo của Diệp Hải Thần, muốn cô về nhà chuẩn bị một chút, hôm sau cùng Kỷ Tùy Châu đi công tác ở thành phố S.
Thành phố S nằm ở phía Nam, hiện tại vẫn chưa lạnh lắm. Nhưng một người đã quen với thiết bị sưởi ấm trong phòng như Doãn Ước không thích thời tiết ẩm thấp nơi đó, liền hỏi Diệp Hải Thần có thể không đi không.
Diệp Hải Thần tỉnh bơ nhìn cô, hỏi lại:
– Cô nói xem?
Đó chính là không thể. Theo ngôn ngữ của đối phương có thể biết, cô đi thành phố S là Kỷ Tùy Châu ra quyết định, trong công ty ai cũng không có quyền phủ quyết.
Thịnh Thế ở thành phố S có một chuỗi các rạp chiếu phim mới phải khánh thành, Kỷ Tùy Châu lần này đi qua đó chủ yếu là tham gia lễ khánh thành, thuận tiện siêu phẩm cổ trang điện ảnh đầu tiên Thịnh Thế tài trợ ra rạp, lễ công chiếu liền chọn một rạp chiếu phim mới trong đó. Đến lúc đó, Kỷ Tùy Châu e rằng cũng phải tham dự.
Doãn Ước thấy lạ chính là, hoạt động thế này tại sao đi theo không phải người dày dặn kinh nghiệm như Diệp Hải Thần, mà là tay mơ như cô. Chuyện này Diệp Hải Thần không có đáp án, chỉ nói với cô:
– Cô có thể đi hỏi chủ tịch Kỷ.
Doãn Ước không muốn hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều quá lại nhận được đáp án kinh dị nào đó. Lần trước trong phòng trà nước, lời nói của Kỷ Tùy Châu còn văng vẳng bên tai cô, cô đã lờ mờ nhận ra ý đồ của đối phương.
Vẫn không nên đâm thủng lớp cửa giấy này là tốt nhất.
Hôm sau, Doãn Ước gặp Kỷ Tùy Châu ở phòng nghỉ hạng thương gia trong sân bay, cảm thấy dưới vẻ mặt ung dung bình thản của anh che giấu rất nhiều thứ không muốn để ai biết.
Doãn Ước theo Kỷ Tùy Châu ngồi khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không lúc đến đưa cơm hỏi cô muốn uống gì, Kỷ Tùy Châu liền chủ động hỏi đối phương:
– Có trà sữa không?
– Đương nhiên là có.
– Có vị khoai môn không?
Vẻ mặt cô tiếp viên cứng đờ, có lẽ đầy là lần đầu tiên bị một người trưởng thành hỏi loại vấn đề này, cô cố gắng duy trì nụ cười chuyên nghiệp hóa, nhỏ nhẹ giải thích với Kỷ Tùy Châu:
– Rất xin lỗi anh Kỷ, tạm thời chúng tôi chưa cung cấp trà sữa vị khoai môn. Ý kiến của anh chúng tôi sẽ ghi nhận lại, lần sau nhất định sẽ cải thiện tốt hơn.
Doãn Ước ở bên cạnh nghe được liền phát hoảng, mau chóng hỏi đối phương chai nước cho xong việc. Trí nhớ của tên Kỷ Tùy Châu quả thực rất tốt, chuyện lâu lắc lâu lơ rồi, một ly trà sữa vị khoai môn mà nhớ đến tận bây giờ.
Sau khi xuống máy bay, có xe riêng đón họ đưa đến khách sạn, Doãn Ước xem lịch trình của Kỷ Tùy Châu, biết tối mai anh phải tham dự lễ công chiếu, trước một ngày liền đi theo nhân viên quan hệ xã hội thông báo, nhờ chuẩn bị trang phục cho anh thật thỏa đáng.
Lúc dùng cơm chiều, cô còn cố ý nhắc nhở Kỷ Tùy Châu:
– Tối mai bảy giờ công chiếu, anh không cần đến quá sớm, nhưng tốt nhất đừng đến muộn. Trang phục đã mang đến rồi, có cần thử trước không.
Kỷ Tùy Châu cắt thịt bò, lắc đầu từ chối:
– Không cần.
Doãn Ước nhìn vóc dáng vạn năm không đổi của anh, cũng hiểu được không cần thử.
Đang chuẩn bị ăn tiếp, Kỷ Tùy Châu buông dao nĩa nhìn cô:
– Còn em thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?
– Tôi phải chuẩn bị gì?- Doãn Ước kinh ngạc.
– Tôi tham dự công chiếu, chẳng lẽ em định ở lại khách sạn ngủ à?
– Không có, tôi sẽ đi cùng anh đến đó. Tôi ở phía sau đợi anh, có chuyện gì cứ tìm tôi.
Doãn Ước cảm thấy bản thân sắp xếp rất tốt, thư ký tạm thời như cô cũng nên có vài công tác hậu cần bảo vệ, mấy chuyện kinh doanh làm ăn cô không nhúng tay vào được. Nhưng trông Kỷ Tùy Châu có vẻ không vui lắm. Cô cố suy nghĩ, xem xét lại có phải bản thân chuẩn bị gì chưa tốt cho anh không, thật sự không nghĩ ra được, ước gì có thể lập tức gọi điện lĩnh giáo kinh nghiệm của Diệp Hải Thần.
Kỷ Tùy Châu khoanh tay trước ngực tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:
– Doãn Ước, em đừng nói với tôi em không mang lễ phục nhé.
Cô quả thật không mang theo, cô chỉ mang theo một vali đồ công sở.
– Chủ tịch Kỷ, ý của anh là, muốn tôi cùng tham gia lễ công chiếu vào ngày mai đúng không?
– Đúng.
– Lý do?
Doãn Ước tự nhận đã suy xét rất nhiều, duy nhất không ngờ đến chuyện này. Cô chỉ là một thư ký, tại sao phải sắm vai bạn gái? Huống hồ là buổi công chiếu không phải vũ hội, anh không cần dẫn theo bạn nhảy.
– Em cho rằng tôi mời em làm thư ký, chỉ cần em viết báo cáo, chuẩn bị văn kiện đơn giản vậy thôi sao? Nếu vậy, tôi cần Diệp Hải Thần đi cùng tôi là được.
– Thực sự hình tượng thư ký Diệp không tệ, cũng có thể cùng anh đi tham dự buổi công chiếu.
– Hai thằng đàn ông đi xem công chiếu, còn ngồi hàng ghế đầu, thú vị lắm à?
Quả thật chẳng thú vị. Doãn Ước rất muốn hỏi anh, vậy trước kia anh tham gia những trường hợp công chiếu này như thế nào, thuê một bạn gái đi cùng à?
– Nhưng tôi không mang lễ phục, có thể không đi không?
– Không thể.
Doãn Ước bất đắc dĩ đưa tay xem đồng hồ:
– Vậy anh có rành đường ở đây không, hay là để chú Tần đưa tôi đi một chuyến, gần đây có cửa hàng nào bán lễ phục không, tôi đi mua một bộ.
– Không cần.
Kỷ Tùy Châu nói xong, tiếp tục ăn nửa miếng thịt bò còn lại trong dĩa. Doãn Ước ở bên cạnh không ăn được gì. Cô không biết hai chữ ‘không cần’ vừa rồi của Kỷ Tùy Châu là ám chỉ gì. Là không cần đi mua hay không cần tham dự? Nếu là vế sau, cô sẽ rất vui.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện, hiển nhiên không phải vế sau.