Trước cửa tập đoàn truyền thông Vệ Thị, các phóng viên chờ xuất phát, micro máy quay đều giơ lên. Rất nhiều fan hâm mộ nghe được tin, chạy đến đây như thủy triều dâng.
Cách đó không xa, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại, tài xế nhìn đôi nam nữa ở băng ghế sau:
– Không chạy được nữa, xuống ở đây đi.
Doãn Hàm lấy tiền ra đưa cho tài xế, rồi kéo tay Ngải Băng bước xuống xe. Phía sau, đã không còn ai đi theo họ, anh ta không khỏi thở phào. Đúng lúc này, một đám fan hâm mộ ùa đến, Doãn Hàm ngẩng đầu lên xem, một đám người từ trong đài truyền hình đi ra, dẫn đầu là một anh chàng trông khá quen mắt, hình như là nam diễn viên đang nổi gần đây.
Hiển nhiên truyền thông và fan hâm mộ đều ùa về phía anh ta.
Doãn Hàm quay lại nhìn Ngải Băng:
– Cho nên hôm nay chị đến đây là muốn nhìn anh ta?
Ngải Băng gật đầu, chen lấn vào trong đám người. Doãn Hàm mau chóng đuổi theo, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông. Sau lưng đám người không ngừng xấn tới, anh ta cảm giác tay Ngải Băng vùng vẫy khỏi tay anh, mau chóng vuột ra.
– Chị, chị chậm thôi.
Vừa dứt lời, cái gáy vốn còn ở trước mặt, ngay sau đó bóng dáng của Ngải Băng lẩn vào trong đám người, nháy mắt liền mất hút.
Doãn Hàm giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều, đã bị đám người đẩy đi lên trước. Bên tai tràn ngập tiếng reo hò, anh giơ tay bịt hai tai lại, khi hoàn hồn, đã hoàn toàn không thấy bóng Ngải Băng nữa.
Anh hiểu, anh đã bị cô bỏ lại.
Trước mắt, chỉ còn lại một đám đầu người lốn nhốn xa lạ, Doãn Hàm liều mạng chen ra ngoài, lại không chen nổi một đống cánh tay của những cô gái trẻ. Cuối cùng anh cố gắng nhón chân lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng Ngải Băng vụt qua cửa đài truyền hình.
Cô lẳng lặng chui vào bên trong, lập tức biến mất không thấy.
Doãn Hàm thầm mắng mình ngu ngốc, lại có thể nghe lời chị ấy.
Ngải Băng sau khi lẻn vào đài truyền hình liền đi thẳng đến thang máy, không ngừng xem đồng hồ. Đã sắp đến giờ hẹn, cô rất sợ người đó sẽ bỏ đi. Cơ hội ngày càng ít đi, hôm nay cô phải gặp người đó một lần.
Thang máy dừng ở tầng chín, cửa mở ra, ngoài hành lang không một bóng người. Ngải Băng bước đi trên tấm thảm dày, hoàn toàn không có tiếng bước chân. Đằng sau mỗi một bức tường kính của căn phòng đều là rèm cửa dày màu tối, nhìn không thấy gì bên trong.
Cô cứ đi về trước, rẽ qua một khúc quanh, đứng lại trước một căn phòng. Sau đó, cô đưa tay gõ cửa, bên trong có không người trả lời. Cô thử xoay núm cửa, cửa lập tức mở ra. Ngải Băng hít sâu một hơi, bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt, Ngải Băng lập tức nhận ra người đó ngay.
Cơ thể cô hơi run lên, theo bản năng lui về sau. Nhưng tay khoát lên núm cửa lại siết chặt không buông ra được. Ngay lúc do dự, người đó đột nhiên lên tiếng:
– Hiện giờ cô đã hối hận, muốn đi ra ngoài.
– Không hối hận, lần trước không gặp được có hơi đáng tiếc, đều do Kỷ Tùy Châu chen chân vào- Ngải Băng đóng kín cửa lại.
– Cô có lòng như vậy, sẽ nhìn ra được thôi. Nhưng tôi không tán thành việc cô đến gặp tôi, Doãn Hàm cũng không muốn đâu- Người đó cười cười.
– Không cần quan tâm đến nó, quan tâm sẽ bị loạn. Tôi tự có suy nghĩ của riêng tôi, chúng ta hôm nay gặp nhau, bàn một vụ giao dịch, thế nào?
Trong bóng tối, người đó không lập tức trả lời, thời gian chờ đợi có chút khó khăn, Ngải Băng không ngừng liếm đôi môi khô nẻ của mình, suy nghĩ không biết có nên lên tiếng trước không.
Cô cảm thấy bản thân đang đánh một trận chiến tâm lý, giống như ai lên tiếng trước thì người đó sẽ thua.
Nhưng đối phương không để tâm, sau một tràng cười dài, mới nói:
– Giao dịch của cô? Chuyện này có hơi khó khăn với tôi đấy, đưa ra chút gợi ý thử xem.
– Anh thông minh như vậy, sao lại không thể nghĩ ra được chứ?
– Có thể thành công cắt đuôi Doãn Hàm chạy đến gặp tôi, tôi thấy cô thông minh hơn tôi đấy.
– Quá khen, nếu không có anh, tôi cũng sẽ không trở thành Ngải Băng của hôm nay, tôi còn phải cám ơn anh đấy.
– Không cần cám ơn, nói điều kiện của cô đi.
– Trịnh Ngọc, điều kiện của tôi chỉ có vậy, anh muốn nghe không?
Trong bóng tối, Ngải Băng cảm giác người kia đang đi đến gần cô. Hơi thở của người đó gần trong gang tấc, cánh tay mạnh mẽ đang mơn trớn gương mặt cô, khiến cô nổi da gà. Cô đưa tay muốn ngăn tay của đối phương lại, nhưng lại bị đối phương bắt lấy cổ tay.
Nguy hiểm, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Bên ngoài đài truyền hình, Doãn Hàm buồn bực bất an đi qua đi lại. Từ lúc nam diễn viên đó rời khỏi, đám phóng viên và fan hâm hộ cũng giải tán. Cả cái sân chật ních người lập tức vắng vẻ rất nhiều.
Anh gọi điện cho Ngải Băng, tắt máy, không ngoài dự đoán. Anh chỉ có thể đợi ở cửa, thấy trời đang tối dần, Ngải Băng vẫn chưa đi ra, gấp đến độ anh sắp phải gọi điện nhờ người giúp đỡ.
Đúng lúc này, Doãn Ước gọi đến.
– Doãn Hàm, hai người rốt cuộc đang ở đâu?
– Trước cửa đài truyền hình.
– Đến đó làm gì?
– Tìm người.
– Tìm người luôn đứng sau giúp đỡ hai người à?
Doãn Hàm im lặng không đáp, anh thế này khiến Doãn Ước hoàn toàn nổi giận:
– Hai người mau chóng về đây!
– Em đã làm lạc chị Ngải Băng rồi.
– Tình hình thế nào, em để lạc chị ấy rồi? Em có biết khó khăn lắm mới tìm được chị ấy về hay không, Doãn Hàm!- Bên kia, Doãn Ước hoảng hốt đến mức thở hổn hển vì kinh ngạc.
Giờ mà cho Từ Tri Hoa biết, chẳng phải phá hủy cả bầu trời hay sao.
– Chị, chị đừng la em, em biết hôm nay là em sai, nhưng mà…- Điện thoại nói được một nửa đột nhiên cắt ngang, Doãn Ước chờ đợi một hồi không thấy ai đáp lại, mau chóng gọi tiếp.
Gọi lại không ai bắt máy, sau đó Doãn Hàm trực tiếp nhấn nút từ chối trả lời điện thoại của cô, một lát sau gửi tin nhắn đến:
– Em tìm được chị ấy rồi, hiện giờ đang về nhà.
Doãn Ước vốn đang ở nhà bà Từ, nhận được tin tức này liền nhẹ nhõm hẳn. Cô lại gọi điện cho Từ Tri Hoa, nói rõ tình hình hôm nay:
– Mẹ quản chặt vào. Suốt ngày chạy ra ngoài, còn không cho ai đi theo. Mẹ không thấy rất kỳ lạ sao?
– Chị con không cho mẹ quản, mẹ không lay chuyển được nó- Từ Tri Hoa giọng điệu bất đắc dĩ- Khó khăn lắm mẹ mới tìm được nó về, mấy năm nay nó ở ngoài chịu không ít cực khổ rồi, mẹ muốn bù đắp lại cho nó.
– Mẹ định chờ đánh mất chị ấy lần nữa mới hối hận đúng không?
– Doãn Ước…
Doãn Ước tức giận cạn lời, trong chuyện này, cô cũng biết Từ Tri Hoa có lòng mà không có sức. Doãn Hàm và Ngải Băng lưu lạc bên ngoài đã lâu, tính cách trở nên vô cùng quái đản. Họ với cô như là người của hai thế giới, cô hoàn toàn không thể dùng lối tư duy bình thường để hiểu họ.
Thực tế cô nhìn ra được, họ hoàn toàn từ chối được thấu hiểu.
Doãn Ước có hơi bực bội, không ngừng uống nước để hồi phục tinh thần. Một tiếng sau, gồm cả Từ Tri Hoa, ba người đều về tới nhà.
Ngải Băng trông có hơi mệt mỏi, vừa vào cửa đã đi lên lầu, từ chối nói chuyện với bất cứ ai, ngay cả Doãn Hàm cũng bị cô bỏ lại phía sau. Từ Tri Hoa quan tâm đi theo cô lên lầu, Doãn Ước thì nhéo em trai, rồi kéo anh sang một bên.
– Hôm nay hai người đến đài truyền hình là để gặp ai?
– Em không biết.
– Em mà không biết?
– Em thật sự không biết. Chị ấy không nói với em, em tưởng chị ấy đến gặp thần tượng. Kết quả chị ấy nhân lúc fan hâm mộ và phóng viên ùa đến chen chúc nhau thì bỏ em lại. Chắc chắn chị ấy vào trong đài truyền hình, nhưng cụ thể gặp ai thì em không biết.
– Rồi sao nữa?
– Lúc em nói điện thoại với chị thì chị ấy đi ra, em liền gọi xe đưa chị ấy về.
– Chỉ có vậy?
– Chỉ có vậy.
Lúc Doãn Ước hỏi câu này luôn nhìn chằm chằm vào mắt Doãn Hàm. Mắt Doãn Hàm thoạt nhìn trong suốt, không giống như đang nói dối. Nói cách khác, Ngải Băng đề phòng cả Doãn Hàm. Người đó rốt cuộc là ai, lại có thể quan trọng đến mức này chứ?
Từ Tri Hoa lên lầu một lát, mau chóng đi xuống.
– Nó không khỏe, mẹ nói nó ngủ một lát. Chúng ta ăn cơm trước đi, để mẹ nói chị giúp việc đi nấu cơm. Doãn Ước, con có đặc biệt thích ăn món gì không?
– Không, bây giờ con chưa đói.
– Con ăn nhiều chút, ốm như vậy không được, sinh con sẽ rất vất vả.
Đối mặt với sự quan tâm của Từ Tri Hoa, Doãn Ước có hơi không quen. Nhất là so sánh với sự quan tâm bà dành cho Ngải Băng, nhìn lại bà đối với mình, hình như có chút lấy lệ và không tập trung.
Nhưng cô đã học được không so đo, nghĩ nghĩ cô lại kéo Doãn Hàm qua:
– Dạ thôi, Doãn Hàm theo chị về nhà. Mẹ, tụi con không ăn cơm đâu, mẹ có rãnh thì nói chuyện với chị nhiều hơn đi, nói chị ấy phải chú ý an toàn.
Hai chị em rời khỏi nhà mẹ, đi thẳng về nhà ông nội. Doãn Ước vẻ mặt không vui, nhìn ra được đang vô cùng tức giận. Doãn Hàm dọc đường nói chuyện với cô đều rất cẩn trọng, sợ lại chọc giận cô.
Với anh mà nói, Doãn Ước vẫn là người quan trọng nhất trên đời này, quan trọng hơn bất cứ ai.
Anh tìm đề tài để nói:
– Chị, trong bụng chị là con trai hay con gái?
– Không biết.
– Nghe nói hiện tại có thể thử máu nghiệm DNA, chị không đi thử à?
Doãn Ước đảo mắt liếc anh, không nói gì.
Doãn Hàm lại nói tiếp:
– Chị thích con trai hay con gái? Em thích cháu gái, cảm giác rất đáng yêu. Con trai rất nghịch ngợm, không vâng lời.
– Ha ha, con trai hay con gái trên đời này đều không nghe lời, chẳng phải sao?
– Chị, đừng sặc mùi thuốc súng quá.
– Em cứ tiếp tục tự tung tự tác vậy đi, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện thôi.
Doãn Hàm thè lưỡi, không dám tranh luận với chị anh nữa.
Doãn Ước ăn cơm ở nhà ông nội, rồi được Kỷ Tùy Châu đón về nhà. Dọc đường cô kể lại chuyện hôm nay với anh, hỏi:
– Có thể điều tra ra, hôm nay có những ai đến đài truyền hình được không?
Kỷ Tùy Châu dừng xe lại trước đèn đỏ, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên vô lăng.
– Có phải không tra ra được?
Đài truyền hình người đến người đi, mặc dù có CCTV cũng rất khó quay hết tất cả mọi người, Doãn Ước cũng biết yêu cầu này có chút khó khăn.
Kết quả vừa ngẩng lên nhìn biểu cảm của Kỷ Tùy Châu, cô lập tức cảm thấy sai sai.
– Chẳng lẽ anh biết người nào đến đó sao?
– Trong công ty hôm nay quả thật có người đến đài truyền hình.
– Là ai?- Doãn Ước mau chóng suy nghĩ- Có phải là Diệp Hải Thần không?
– Dương Tân hẹn anh ta làm phỏng vấn, lúc chiều anh ta có qua đó.
Doãn Ước biết Dương Tân, chính là người dẫn chương trình kênh tạp chí và kinh tế, trước kia từng đến công ty Kỷ Tùy Châu làm cuộc phỏng vấn. Sao lại trùng hợp như vậy, chiều hôm đó Ngải Băng cũng chạy đến đài truyền hình.
– Không lẽ người chị ấy gặp là Diệp Hải Thần?
– Chuyện này em phải hỏi Ngải Băng.
Chuyện này phức tạp hơn cả dự kiến của Doãn Ước, cô hoài nghi Diệp Hải Thần ngày càng sâu hơn. Vì chuyện này, cô mượn cớ chạy đến chỗ Sandy càng nhiều hơn.
Sandy nhận ra ngay, nửa đùa nửa thật hỏi cô:
– Em sao vậy, là đến thăm chị?
– Hôm nay em đi khám thai định kỳ, thuận tiện đến chỗ chị thôi.
Doãn Ước cầm ly nước tựa vào cửa sổ nghĩ một chuyện. Lúc nãy cô gặp được Trịnh Đạc ở bệnh viện này, cô mới biết Trịnh Đạc đã xin nghỉ ở bệnh viện thành phố, đến công tác tại bệnh viện tư nhân này.
– Nơi này khối lượng công việc không lớn, thích hợp với người già cả như anh.
Giọng điệu anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, Doãn Ước nghe vào lại cảm thấy khó chịu. Trịnh Đạc vẫn không bỏ xuống được sự nghiệp của mình, chỉ vì nguyên nhân sức khỏe nên chỉ có thể lấy lui làm tiến.
Tất cả trách nhiệm đều do cô.
Cô thở dài, đang định uống nước, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Diệp Hải Thần đi vào. Vừa nhìn thấy anh, Doãn Ước vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
Không biết tại sao, hiện tại cô có chút sợ anh.
Hết chương 96