Lúc trước khi ở cửa rạp chiếu phim ra tay đánh Tôn Triết khí thế ra sao, lúc tranh cãi với Kỷ Tùy Châu uy nghiêm lẫm liệt thế nào, nhưng Doãn Ước không ngờ, có một ngày sẽ lại nhìn thấy môt mặt yếu đuối của bà.
Bà giả mạnh mẽ với người ngoài, nhưng đôi môi run rẩy đã tiết lộ sự bất an trong nội tâm bà. Bà nhìn thẳng vào Kỷ Tùy Châu, chần chừ rồi hỏi:
– Có phải thật không?
– Vẫn chưa biết, gấp gáp gì, đừng đem mấy chuyện không hay ho ôm hết vào người.
Nói xong anh căn dặn Doãn Ước:
– Đưa giám đốc từ vào, rót ly trà cho bà ấy.
– Tôi không uống trà. Lão Kỷ, cậu nói thật đi, hiện giờ tình hình thế nào rồi?
– Có thể có tình hình gì, chỉ là phát hiện hai bộ hai cốt một nam một nữ, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Hay là bà yên tâm trở về nhà thắp hương nhiều một chút, trên đời này có rất nhiều người, không nhất thiết mọi sự trùng hợp đều đổ hết lên đầu bà.
Doãn Ước cảm thấy anh nói quá nặng, nhưng Từ Tri Hoa dường như quen với cách nói này. Kỷ Tùy Châu càng nói không có gì đáng lo, trong lòng bà bất an càng ít.
Khuyên nhủ chốc lát đối phương cuối cùng cũng đi vào phòng nghỉ với cô, cầm tách trà cô rót suy nghĩ đến xuất thần.
Doãn Ước không quấy rầy bà, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh. Trong túi điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem thấy là Trịnh Đạc, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhận máy.
– Anh đang ở dưới công ty em, em có thể xuống đây một chuyến không?- Trịnh Đạc nói.
Doãn Ước nhìn Từ Tri Hoa, có hơi do dự. Đối phương lại đoán được hết thảy, bình tĩnh nói với cô:
– Cô có chuyện thì đi đi, một mình tôi đợi được rồi.
Lúc xuống lầu trong đầu Doãn Ước đã nghĩ sẵn sẽ an ủi Trịnh Đạc thế nào. Kết quả vừa xuống đến, cái gì cũng không nói được, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng.
Rõ ràng chỉ là một chuyện mơ hồ, bởi vì phản ứng của Trịnh Đạc và Từ Tri Hoa quá mãnh liệt, ngay cả cô cũng trở nên căng thẳng hơn.
Suy nghĩ liền hỏi:
– Anh lái xe đến à?
– Ừ, vừa nhận được tin là đến ngay.
Xem ra tin tức của Trịnh Đạc rất nhạy, chuyện như vậy Kỷ Tùy Châu biết là bình thường, dù sao cũng xảy ra trong công ty anh. Nhưng Trịnh Đạc lại biết, có thể nghĩ năng lực của nhà họ Trịnh không nhỏ.
Trịnh Đạc thấy vẻ mặt cô liền hiểu ngay, giải thích:
– Bình thường chỉ cần là loại chuyện thế này, nhà anh sẽ biết trước tiên. Em cũng biết anh trai anh mất tích nhiều năm, khả năng gì cũng có, mà nhà anh luôn luôn tìm kiếm anh ấy.
Thời điểm anh nói lời này là cúi đầu, hàng mi dài chậm rãi khép hờ, che khuất hơn phân nửa đôi mắt, giấu đi toàn bộ cảm xúc bên trong. Giọng điệu bình thản, lại tạo thành áp lực tâm lý cực lớn với Doãn Ước.
Hiện tại cô cũng như anh, người thân không rõ tung tích, bất luận đi đâu cũng muốn tìm ra họ.
Cô rất thấu hiểu tâm lý của Trịnh Đạc.
Bởi vì hiểu, cho nên có chút lo ngại. Cô vô thức tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Đạc. Lúc này ngôn ngữ trở nên bất lực, chỉ có chiếc ôm mới khiến người ta ấm áp.
Trịnh Đạc đưa tay nhẹ nhàng ôm lại cô, nói lời cám ơn.
– Đừng khách sáo, chẳng phải anh đã nói, hiện tại chúng ta chính là người có thể thấu hiểu đối phương nhất sao? Nhưng mà em tin, hài cốt tìm được trong công trưởng không hề có liên quan đến anh trai anh đâu, thật đó.
Vừa dứt lời, có người đẩy cửa đại sảnh bước ra. Bên ngoài gió lạnh gào thét, lạnh lẽo đến Doãn Ước run rẩy. Cô bất giác buông Trịnh Đạc ra, vuốt lại tóc.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Kỷ Tùy Châu đang đi thang máy xuống, phía sau cánh cửa thủy tinh trong suốt là bóng hình cao lớn của anh, cùng với khuôn mặt lạnh lùng.
Anh bước ra khỏi thang máy đi về hướng này, Doãn Ước không biết tại sao lại dâng lên một nỗi bất an như ai đó cào cấu. Nhưng anh không nói gì, cứ như vậy đi lướt qua cô.
Lúc ngang qua, Trịnh Đạc đột nhiên vươn tay đến túm cô lại:
– Doãn Ước, đi theo anh ra ngoài một lát được không?
Câu này chắc hẳn Kỷ Tùy Châu có nghe thấy, nhưng anh lại không có bất cứ phản ứng nào. Loại thái độ lạnh nhạt này của anh khiến Doãn Ước hoài nghi người lúc sáng đè cô vào cửa phòng cưỡng hôn là người đàn ông khác.
Không thể từ chối Trịnh Đạc, cô chỉ có thể cùng anh đi ra ngoài tìm một nhà hàng ngồi xuống. Cô thấy anh lái xe mệt mỏi, ra mòi chưa ăn cơm, liền thay anh gọi vài món.
Trịnh Đạc nể mặt cô miễn cưỡng ăn vài miếng, cuối cùng vẫn dừng đũa.
– Không hợp khẩu vị sao?
– Ăn không vô, bây giờ chẳng thấy ngon miệng.
– Bước tiếp theo anh định làm gì?
Trịnh Đạc nói quyết định của mình:
– Phải đối chiếu DNA, anh đã có sẵn số liệu DNA của cha mẹ anh, nhưng trích DNA từ hài cốt không phải chuyện dễ dàng, có thể mất một khoảng thời gian. Ngắn thì hai tuần, chậm thì phải mất mấy tháng. Cho nên hiện tại chỉ có thể trở về thành phố B trước.
Doãn Ước cũng hiểu vậy tốt hơn, so với ở lại đây chịu dày vò, chi bằng quay về nơi bản thân quen thuộc.
Trịnh Đạc còn có công việc, bận rộn sẽ không còn khó chịu như vậy.
– Gia đình anh biết hết chưa?
– Biết rồi, ban đầu còn kích động, giờ đã bình tĩnh hơn. Nhiều năm rồi, kết quả tồi tệ thế nào nhà anh đều giả thiết qua, cũng từng vô số lần dấy lên hy vọng rồi lại thất vọng. Cha anh trước kia là một người cứng rắn, hiện giờ chuyện gì cũng thỏa hiệp. Có lần anh nghe mẹ nói, nếu hiện giờ anh trai về, cho dù có dẫn theo cô gái kia và con của họ về, cha anh cũng chấp nhận. Từng có cục diện xấu hơn, có lẽ không chịu thừa nhận nó tồi tệ thế này.
Doãn Ước hiểu được cảm giác này. Tự như năm đó em trai cô phạm tội, ban đầu cô cũng khó chấp nhận, ước gì không có đứa em này. Sau lại bắt đầu thỏa hiệp, cảm thấy chỉ cần nó quay về tự thú là được. Rồi tiếp đó lại muốn cảnh sát không bắt được nó, giữ được tính mạng là tốt rồi.
Con người đúng là loài sinh vật có tính đàn hồi, dễ thay đổi.
Doãn Ước nghĩ đến nhập tâm, không chú ý đến ánh mắt Trịnh Đạc có biến hóa. Trong tiệm hương trà quanh quẩn, không khí làm con người thấy yên bình. Hai người nói chuyện thêm chốc lát, Trịnh Đạc đứng dậy cáo từ.
– Anh đến đồn cảnh sát trước, quay về sẽ liên lạc với em.
Doãn Ước lại quay về công ty chi nhánh. Kỷ Tùy Châu không biết đi đâu, chỉ dặn dò lại với thư ký tổng giám đốc, kêu cô đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi.
Ngồi xe đến khách sạn, phòng ốc đã sắp xếp xong, là một căn phòng sang trọng. Trong phòng khách có đặt vali của cô, Doãn Ước kéo hành lý vào phòng ngủ, vốn định soạn đồ ra, nhất thời hơi mệt mỏi, dứt khoát ném ở đó mặc kệ trước.
Trong tủ lạnh có vài lon bia, Doãn Ước lấy ra một lon uống. Chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy xuống, lạnh đến nỗi cô đánh cái rùng mình. Cảm giác đó qua đi lại cảm thấy vui vẻ, áp lực tích tụ nháy mắt được phóng thích rất nhiều.
Mới vừa uống xong một lon, Kỷ Tùy Châu trở về, thuận tiện mang theo vài tin tức mới.
Trước mắt đã biết chính là hài cốt của hai người, có thể kết luận là một nam một nữ, hơn nữa cũng đã lâu. Người nam cao khoảng một mét bảy lăm đến một mét tám, tuổi khoảng hai lăm đến ba mươi. Con người nữ cao khoảng một mét sáu lăm đến một mét bảy, tuổi từ hai hai đến hai bảy, chưa từng sinh con.
Đừng nói Trịnh Đạc và Từ Tri Hoa, khi Doãn Ước nghe xong chuyện này, bất giác liên tưởng đến Ngải Băng và Trịnh Ngọc.
Hai người mất tích nhiều năm, nếu thật sự còn sống, với năng lực của họ Trịnh và Từ tri Hoa, ít nhiều cũng tìm được chút manh mối. Nhưng họ điều tra nhiều năm không hề có tin tức, không ai nhìn thấy họ.
Người như vậy, còn có thể sống không?
Chỉ là tuổi tác của người nữ hình như không giống.
– Năm đó Ngải Băng bỏ nhà đi khoảng hai mươi tuổi- Kỷ Tùy Châu ra hiệu cho Doãn Ước cởi áo khoác ngoài giúp anh- Nhưng mà trước mắt không có chứng cứ gì cho thấy, sau khi Trịnh Ngọc và Ngải Băng bỏ nhà đi lập tức bị sát hại. Ai biết mấy năm đó họ đã trải qua những gì, không chừng…
– Không chừng họ còn sống.
– Ừ, em có thể lấy câu này đi khuyên Từ Tri Hoa- Kỷ Tùy Châu cười.
– Hiện giờ bà ấy thế nào?- Doãn Ước hơi lo lắng cho đối phương.
– Còn có thể thế nào, cố chống chọi thôi. Con người bà ấy như vậy, dù khó chịu thế nào, cũng sẽ không chảy nước mắt trước mặt người khác.
Bộ dạng chiều nay, đã là cực hạn của bà rồi.
Doãn Ước cởi áo khoác của Kỷ Tùy Châu ra chuẩn bị mắc lên, lại bị đối phương cầm lấy cổ tay.
– Sao vậy, uống rượu à?
– Chút chút.
Kỷ Tùy Châu áp sát vào cô ngửi ngửi:
– Đi tắm đi, người toàn mùi rượu.
Doãn Ước không chịu nổi khoảng cách thân mật này của hai người, mau chóng quay đi:
– Lát nữa tôi tắm, anh về phòng đi.
– Em tắm đi, tắm xong đến tôi.
Doãn Ước không hiểu ý anh lắm:
– Đây là… phòng của tôi.
– Tôi biết, nhưng cũng là phòng của tôi.
Doãn Ước chớp chớp mắt, không hiểu gì.
– Tôi không biết họ làm ăn thế nào, chỉ đặt một phòng cho chúng ta.
Trong lòng Doãn Ước bắt đầu mắng chửi, tiết kiệm chút tiền thuê phòng làm gì, bộ thiếu mấy ngàn tệ đó sao? Mắng xong lại cảm thấy bản thân đúng là khí phách, quả nhiên không tiêu tiền của cô, mấy ngàn tệ trong lòng cô liền giống như vài đồng bạc lẻ.
– Anh thuê thêm một phòng đi.
– Thôi mệt, em để tôi đi tắm đã.
– Không được, anh mau đi ra, đừng hòng ở trong phòng tôi.
Doãn Ước hiếm khi không nói lý lẽ như vậy, mấy năm nay cô sống uất ức, hình như bị đè nén đến cực hạn xuất hiện phản ứng ngược, đêm nay cô không muốn để Kỷ Tùy Châu toại nguyện.
Cô ra tay đánh anh, lại giơ chân đạp đá, phát huy tất cả chiêu đánh nhau của phụ nữ, một phen đẩy Kỷ Tùy Châu ra khỏi phòng ngủ, xoay người trở vào đóng sầm cửa lại, khóa trái.
Kỷ Tùy Châu không ngờ cô lại dữ như vậy, nút áo sơ mi cởi được một nửa, xấu hổ đứng đó nhìn chằm chằm cánh cửa nổi giận. Giận giận rồi bật cười, thời gian như quay trở lại năm năm về trước.
Doãn Ước trước kia không dễ trêu chọc, một cô gái không biết trời cao đất dày, thường xuyên ra tay cào cấu. Lúc ấy anh vì em gái, luôn nhẫn nại với tính ương ngạnh của cô, sau đó chịu đựng mãi cũng thành thói quen.
Vài năm sau gặp lại, tính tình Doãn Ước thu liễm rất nhiều, cũng khéo léo hơn, bắt đầu khôn lõi, không hề lấy cứng đối cứng.
Doãn Ước như vậy anh thấy rất dễ bắt bí, trước giờ anh cảm thấy cô luôn nằm trong lòng bàn tay mình. Kết quả chỉ nhất thời khinh địch, hôm nay bị ăn cái đóng cửa nhốt bên ngoài.
Hết cách rồi, chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước. Anh gõ cửa:
– Để tôi vào trong trước đã, tốt xấu gì cũng nên để tôi tắm xong chứ.
– Khỏi tắm, hoặc đi thuê phòng, hoặc ngủ phòng khách, tùy anh chọn.
– Không tắm trên người sẽ có mùi.
– Không sao, tôi không chê anh hôi, mà cũng chẳng có ai dám chê anh hôi đâu.
– Doãn Ước, tôi mệt mỏi cả ngày nay rồi.
– Vậy ngủ sớm đi, tôi cũng mệt rồi.
Không ăn cả mềm lẫn cứng, Kỷ Tùy Châu không gì không làm được, cũng vấp phải đinh.
Nghĩ lại thấy buồn cười, anh cũng không so đo với cô nữa, đi đến sô pha ngồi xuống nhún thử, cảm thấy độ cứng cũng không đến nỗi, liền nằm ở đó ngủ một đêm.
Doãn Ước dán tai vào cánh cửa nghe ngóng một lát, phát hiện không còn động tĩnh, tưởng rằng Kỷ Tùy Châu đã đi rồi, liền yên tâm thoải mái tắm rửa đi ngủ, vừa nằm xuống gối đã thiếp đi.
Giấc ngủ này rất ngon, cô còn mơ một giấc mơ đẹp. Trong mơ cô tùy ý sai bảo Kỷ Tùy Châu, giống đại gia thời xưa ức hiếp một a hoàn.
Cảm giác này đặc biệt sung sướng, nỗi bực dọc tích tụ trong lòng cô mấy ngày nay, cuối cùng cũng tan biến.
Ngủ no rồi đánh răng rửa mặt, Doãn Ước mang dép lê mở cửa phòng ngủ chuẩn bị ra ngoài gọi bữa sáng. Mới vừa mở cửa, một bóng người lao nhanh đến, không nói gì bế thốc cô ném thẳng lên giường.
Doãn Ước bị ném đến trời đất quay cuồng, còn chưa hoàn hồn, cơ thể Kỷ Tùy Châu đã đè xuống.