Cô đáng thương nhìn Doãn Ước, đối phương lại hỏi:
– Muốn uống nước không?
Doãn Ước cũng hiểu Bạch Lục có hơi quá phận. Bây giờ là lúc nào rồi, có thể có bác sĩ ở đây là tốt rồi, cô còn kén cá chọn canh. Nói thật, họ có thể bình yên ra khỏi căn phòng này hay không đã là vấn đề rồi, thời điểm thế này không cần thiết tị nạnh.
Chỉ là Trịnh Đạc đột nhiên nổi đóa, thật khiến cô bất ngờ. Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, là do áp lực quá lớn hay sao? Ngẫm lại bên ngoài là Phương Thành Tựu với cây súng trong tay, trái tim Doãn Ước cũng khẩn trương nhảy loạn.
Cô thật có chút lo lắng cho Kỷ Tùy Châu.
Người này mệnh tốt, đầu óc cũng lanh lẹ, bản lĩnh hẳn là không tệ rồi. Nhưng ở điều kiện trước mặt loại vũ khí như súng, hình như cũng không dùng được. Kỷ Tùy Châu chủ động thay cô làm con tin, rốt cuộc là vì cô, hay là vì Bạch Lục.
Doãn Ước quay đầu liếc nhìn cửa phòng, cử chỉ này lại bị Trịnh Đạc thu hết vào mắt. Đồng tử anh co rút lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ. Nhưng suy nghĩ xong vẫn là an ủi Doãn Ước:
– Không sao đâu, Kỷ Tùy Châu có thể ứng phó.
– Thật sự có thể ư?
Trịnh Đạc hơi mỉm cười, kiên định gật đầu.
Kỷ Tùy Châu đối kháng với Phương Thành Tựu, phần thắng vẫn rất lớn. Bên ngoài rất lâu không có tiếng động truyền vào, nói không chừng hai người họ đã nói chuyện với nhau êm thấm rồi. Họ đang nói chuyện gì, Trịnh Đạc có chút tò mò đấy.
Anh vừa định dỏng tai nghe ngóng, Bạch Lục bên kia lại bắt đầu kêu la, mấy người họ lần nữa dồn lực chú ý lên người cô. Ý cười trên mặt Trịnh Đạc nhạt dần, nói với Bạch Lục:
– Dạng chân ra.
Bạch Lục cố nén xấu hổ và đau đớn, run rẩy tách hai chân ra. Lần kiểm tra cổ tử cung (kiểm tra âm đ*o) này rất đau, cảnh tượng vừa rồi đúng là đã dọa được cô. Nhưng lúc này bụng đau nhiều hơn, cô cũng không quản được nhiểu. Thời điểm Trịnh Đạc luồn tay vào trong, tinh thần cô khẩn trương cao độ, chú tâm đón nhận cơn đau ập đến bất cứ lúc nào, nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì.
Sau khi Trịnh Đạc luồn tay vào, nhíu mày càng chặt hơn:
– Vẫn là hai ngón tay, tình hình của cô cách lúc sinh còn lâu lắm.
Bạch Lục sắp phát điên rồi. Cơn đau dày đặc như thế, lại có thể không chút tiến triển nào. Cô cảm thấy bản thân như con cá sắp chết, chỉ có thể để mặc người khác xâu xé.
Doãn Ước thấy cô như vậy liền biết cô sắp khóc, mau chóng khuyên nhủ:
– Không sao, không sao, tôi có người bạn cũng như vậy, ban đầu chỉ mở một ngón tay thôi, chỉ trong một lát đã mở mười ngón rồi. Y tá Phạm, loại tình huống này rất thông thường đúng không?
Y tá Phạm cũng là người thông minh, vội vàng phụ họa theo:
– Đúng đúng, lúc mở đến ba ngón tay khá chậm, nhưng qua ba ngón rồi sẽ rất nhanh. Cô đừng lo, tôi thấy thai cô không lớn, nói không chừng chỉ cần mở bảy ngón là có thể sinh rồi. Cô nhẫn nhịn nữa đi, sẽ rất nhanh.
Nói xong cô đưa mắt nhìn Trịnh Đạc, dùng ánh mắt trao đổi với anh. Anh chỉ là bác sĩ nam, cũng không thuộc khoa sản, bình thường đã quen bụng dạ ngay thẳng. Phụ nữ sinh con cần dỗ dành, cần cho cô ấy hy vọng mới được. Bác sĩ Trịnh lại như cây búa nện xuống, bác sĩ mà tâm lý thừa nhận khiếm khuyết năng lực, thì sản phụ phải sợ đến ngất đi rồi.
Cô dám khẳng định, nếu không phải do tình hình bây giờ không cho phép, cô Bạch này chắc chắn sẽ không chịu sinh thường nữa, sẽ gọi bác sĩ đến mổ cho cô ấy ngay. Cô làm ở khoa sản nhiều năm, mấy chuyện thế này đã nhìn quen rồi.
Trịnh Đạc có lẽ cũng nghe ra được dụng ý của hai cô, cứng nhắc thêm vào một câu:
– Đúng, sẽ sinh nhanh thôi.
Chỉ là anh nói vậy Bạch Lục cũng khó lòng không tin tưởng, cuối cùng chỉ có thể chịu đau nức nở tiếp tục chờ sinh.
Lúc này cô thậm chí có chút hâm mộ Kỷ Tùy Châu, cô tình nguyện kêu người đó chỉa súng vào đầu mình, còn tốt hơn là chịu cơn đau banh da xẻ thịt như xuống địa ngục thế này.
So với Bạch Lục, Kỷ Tùy Châu lúc này lại khá nhàn nhã. Phương Thành Tựu ở đó gọi điện, nghe có vẻ là gọi cho một người nào đó trong ban lãnh đạo bệnh viện. Lãnh đạo nói chuyện chậm rãi, hệt như đang đánh thái cực quyền, Phương Thành Tựu cùng người nọ đám phán hồi lâu, người nọ cũng không nói rõ rốt cuộc có đến gặp anh ta hay không. Nói đến cuối cùng Phương Thành Tựu nổi nóng, tức giận ném điện thoại xuống đất, nả một phát súng lên tấm kính cửa sổ.
Tiếng súng đột nhiên kinh động mọi người, nhất là bốn người ở phòng trong. Mọi người ngừng thở, ngay cả Bạch Lục cũng không dám phát ra tiếng la.
Doãn Ước kinh ngạc vài giây ngắn ngủi liền hoàn hồn, lao ra định tìm Kỷ Tùy Châu, lại bị Trịnh Đạc kéo lại.
– Không sao đâu, chắc chắn không có gì đâu.
– Anh để em ra xem đi.
– Em xem cũng vô ích, nếu thật sự bắn vào người anh ta, em đi ra thì có thể giải quyết được gì.
Nói là nói vậy, nhưng lúc này Doãn Ước không quản được nhiều thế đâu. Nếu cô có thể bình tĩnh, lý trí phân tích tình huống hiện tại, cô sẽ không là Doãn Ước- người đã từng rất yêu Kỷ Tùy Châu.
Thực tế thì, cô đột nhiên phát hiện, bản thân không hề giống như mình đã nghĩ: quên người đàn ông này một cách triệt để.
Cô gấp gáp đến độ đỏ mặt tía tai, đột nhiên nghe được giọng nói của Kỷ Tùy Châu bên ngoài:
– Không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục.
Giọng anh vững vàng ngữ điệu bình tĩnh, nghe ra không giống như đã bị thương. Lòng khẩn trương của Doãn Ước nhất thời thả lỏng.
Bên ngoài, sau khi Phương Thành Tựu nả một phát súng, cảm xúc có hơi phập phồng. Anh đứng bên cửa sổ, súng vẫn chỉa vào Kỷ Tùy Châu không tha. Đối phương từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên sô pha, hệt như không hề nghe thấy tiếng súng kia.
Nhưng tiếng súng ấy đã chui vào điện thoại rơi ở kia, trong văn phòng viện trưởng bên này chật ních người, ngoại trừ lãnh đạo bệnh viện ra còn có cảnh sát. Có chuyên gia đàm phán thử thương lượng với Phương Thành Tựu, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe, còn mắng chuyên gia xối xả.
Viện trưởng khá sốt ruột, hỏi đội trưởng phụ trách hành động lần này:
– Đội trưởng Tào, bây giờ phải làm gì?
Đội trưởng Tào ra hiệu cho ông tiếp tục thuyết phục Phương Thành Tựu đầu hàng, hướng dẫn ông nói chuyện, để tìm ra được lỗ hổng và khe hở trong lời nói của anh ta, để chuyên gia đàm phán nắm bắt lấy nhược điểm đó, rồi tiến hành khuyên nhủ anh ta.
Nhưng Phương Thành Tựu hệt như ma quỷ, một mình tự lẩm bẩm lải nhải, hoàn toàn không chịu nghe người khác nói gì, chỉ lặp đi lặp lại yêu cầu viện trưởng nhất định phải đến gặp mình.
Mắt thấy nếu họ cứ tiếp tục đàm phám như thế sẽ càng căng thẳng hơn, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng không nhịn được, khuyên anh ta:
– Cậu bình tĩnh chút đi, để họ có thời gian suy nghĩ. Viện trưởng các cậu cũng là người, bảo ông ta mạo hiểm đến đây, ông ta cũng có băn khoăn mà. Hay làcậu tìm biện pháp điều đình đi, qua điện thoại đưa ra lời yêu cầu của cậu, xem họ có thể đồng ý không.
Mắt Phương Thành Tựu đỏ ngầu, anh ta dần tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu. Sau hồi lâu, anh ta hỏi Kỷ Tùy Châu:
– Rốt cuộc anh là ai?
– Tôi là ai bộ cậu không biết à?
– Anh thật sự không sợ chết?
– Đương nhiên sợ rồi, cho nên tôi mới hy vọng vụ này mau chóng được giải quyết. Bây giờ cậu nhốt chúng tôi ở đây chỉ vô ích thôi. Cậu nên mau chóng đưa ra yêu cầu của chính mình đi, để cảnh sát thỏa mãn cậu. Sau đó nghĩ cách thoát khỏi đây, như vậy đều tốt cho tất cả chúng ta. Tôi nói này, không lẽ cậu không muốn gặp ba mẹ mình sao?
Kỷ Tùy Châu đã tra ra được một ít thông tin của Phương Thành Tựu, anh ta là con trai độc nhất trong nhà, ba mẹ đều làm kinh doanh, gia cảnh giàu có. Ban đầu khi nhận được tài liệu, Kỷ Tùy Châu thật không có biện pháp liên hệ anh ta với tội phạm giết người. Bởi vì anh thật sự không nghĩ ra, một người như vậy, tại sao lại bỏ hết tất cả, sa vào con đường cực đoan như thế.
Bất cứ chuyện gì cũng phải có nguyên do, Phương Thành Tựu phát điên cũng không ngoại lệ.
Đối phương nghe anh nhắc đến ba mẹ, vẻ mặt có hơi ỉu xìu. Anh ta lầm bầm tự nói một lát, rồi lắc đầu:
– Không cần, tôi không muốn gặp họ.
– Nhưng ba mẹ cậu có lẽ rất muốn gặp cậu. Cậu là con trai độc nhất của họ, họ chắc chắn không muốn cậu như vậy.
Phương Thành Tựu đột nhiên bật cười:
– Gì mà con độc nhất, ba tôi bên ngoài nuôi bồ nhí, có khi tôi không biết đấy. Sự nghiệp của ông ta không sợ không có người thừa kế, đàn ông mà, muốn lúc nào có con cũng được hết.
– Vậy còn mẹ cậu, cậu bao giờ cũng là con trai duy nhất của bà ấy.
Nghe vậy vẻ mặt Phương Thành Tựu rõ ràng u ám hơn rất nhiều:
– Vậy xem như tôi có lỗi với mẹ mình đi, nếu lần này tôi thoát được, sau này tôi sẽ tìm cơ hội hiếu kính mẹ.
Lúc anh ta nói chuyện, Kỷ Tùy Châu luôn một mực quan sát anh ta. Trong lòng anh có nghi vấn thật sâu, Phương Thành Tựu làm lớn chuyện này như vậy, mục đích cuối cùng là gì? Giống như anh ta nói, muốn bệnh viện đừng kỷ luật mình, ít nhất cũng đừng đuổi việc anh ta. Nhưng anh ta làm ra thế này, đừng nói bệnh viện không bỏ qua, cảnh sát lại càng không buông tha cho anh ta.
Sự nghiệp bác sĩ của anh ta xác định mất chắc rồi, nếu tốt số, chạy thoát giữ được cái mạng, có lẽ ra nước ngoài là lối thoát duy nhất. Nhưng điều kiện tiên quyết là bên ngoài anh ta có người hỗ trợ tiếp ứng, nếu không với triển khai nghiêm ngặt của cảnh sát, chạy ra ngoài thì dù có bay lên trời cũng tuyệt đối không có khả năng.
Khả năng lớn nhất chính là một viên đạn đưa về cõi cực lạc, nói vậy…
Nghĩ đến đây, Kỷ Tùy Châu hỏi anh:
– Triệu Sương là cậu giết, đúng không?
– Ai nói với anh cô ta chết rồi? Vả lại sao anh dám khẳng định cô ta là do tôi giết?
– Vốn không dám chắc, nhưng vừa rồi nghe cậu nói vậy, đã khẳng định được rồi.
– Con đó rất đáng ghét.
– Cho nên cậu giải quyết cô ta rồi?
– Dù sao sẽ không để cô ta có cơ hội chạy đi nói lung tung nữa. Về phần sống hay chết, các người đều rất hứng thú đúng không? Tôi càng không nói cho các người biết. Nếu không, sẽ nhàm chán lắm.
– Đó không phải là chuyện nhàm chán hay không, đó là một mạng người đấy.
– Mạng người?- Phương Thành Tựu vẻ mặt khinh thường- Đối với anh mà nói là mạng người, còn với tôi mà nói, chẳng khác mạng chó là bao. Bộ dạng tham lam tiền của tôi, cùng loài chó có gì khác nhau, cô ta có tư cách gì để làm người chứ.
– Cho nên chuyện tôi điều tra được đều là thật, vai diễn mới của cô ta chính cậu là người đầu tư.
Kỷ Tùy Châu ở phương diện này có chút bản lĩnh, công ty đầu tư cho Triệu Sương rất khó hiểu, lúc mới vừa tra được hoàn toàn không thể liên hệ nó với Phương Thành Tựu. Sau đó Kỷ Tùy Châu tra ra pháp nhân công ty nọ và ba của Phương Thành Tựu từng có một hợp đồng giao dịch rất lớn, tuy chỉ có một hợp đồng đó thôi, cũng có giá trị trên tiền triệu.
Từ vụ giao dịch này, anh nhìn ra được một số manh mối. Chỉ là không ngờ anh chưa kịp ra tay, đối phương đã ra tay trước rồi.
Phương Thành Tựu, một bác sĩ khoa mắt chưa đến ba mươi tuổi, năng lực hình như rất mạnh.
Đối phương cũng không phủ nhận, rất nhanh liền xác định được. Kỷ Tùy Châu nhìn bộ dạng chẳng thèm quan tâm của anh ta, không khỏi nheo mắt. Ánh mắt kia chỉ thoáng qua giây lát, lập tức khôi phục bình thường.
Phương Thành Tựu không thấy được vẻ mặt đó của anh, anh ta lại trở nên bất an hơn. Điện thoại bên kia chậm chạp không trả lời, nả một phát súng hình như tác dụng cũng không lớn. Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, một cước đá văng cánh cửa phòng trong.
Bạch Lục đang đau bụng, tiếng la được một nửa lại bị tiếng đạp cửa dọa nuốt về. Y tá Phạm trải qua lần bị uy hiếp lúc nãy, cơ thể đặc biệt nhạy cảm, sợ đến mức lập tức chui xuống gầm giường.
Chỉ còn lại Doãn Ước và Trịnh Đạc giữ được bình tĩnh.
Trịnh Đạc đưa tay lau mồ hôi trên trán, không vui hỏi đối phương:
– Có chuyện gì?
– Anh ra ngoài cho tôi.
– Đứa bé vẫn chưa chào đời.
– Dẹp mẹ đứa bé đi, anh cút ra ngoài cho tôi.
Trịnh Đạc nghĩ ngợi, tháo bao tay đi ra ngoài. Doãn Ước lo lắng, cũng cùng đi ra theo. Nhìn thấy Kỷ Tùy Châu vẫn bình an vô sự ngồi đó, cô kích động đến sắp khóc.
Nhưng lời nói tiếp theo của Phương Thành Tựu khiến cô không rơi nước mắt nổi.
Anh ta chỉa súng vào Trịnh Đạc, ra lệnh:
– Bây giờ anh đi xuống lầu, lấy cho tôi một thứ.
– Là cái gì?
– Cái gì thì anh không cần biết. Nó ở ngay trong bụi hoa dưới lầu, gần chỗ lấy nước bên trái tòa nhà, tôi cho anh mười phút. Nếu anh không mang lên, tôi sẽ lập tức nổ súng giết người. Người đầu tiên tôi muốn giết, chính là…
Anh ta di chuyển tay, họng súng nhắm thẳng vào người ở bên cạnh Trịnh Đạc.
– Doãn Ước.