Doãn Ước ngồi ở ghế phụ lái, trên người quấn tấm chăn mỏng.
Kỷ Tùy Châu muốn cô ngủ thêm ở đó, đừng quan tâm chuyện này, Doãn Ước không chịu, kiên trì muốn đi cùng anh.
– Phòng rộng trần cao, em sợ.
Cô quả thật rất sợ, cũng không biết là sợ gì. Cô ngồi trong xe không nói một lời, nghe Kỷ Tùy Châu gọi điện thoại nói chuyện với người khác.
Trong đêm, Phương Thành Tựu tự sát, phương pháp sử dụng chính là thuốc độc. Lạ là ở chỗ anh ta làm sao có thuốc độc được, rồi sao có thể giấu được cai ngục mà uống nó.
Kỷ Tùy Châu quan tâm sống chết của đối phương nhất, đầu dây bên kia nói còn đang cấp cứu, bởi vì liều lượng thuốc độc không lớn, thời gian anh ta uống vào cũng không quá dài, hy vọng cứu được khá lớn.
Phương Thành Tựu này, từ ngày bị bắt đến nay chưa từng nói câu nào có nghĩa. Anh ta ôm hết tất cả mọi chuyện, ngoại trừ vụ án bắt cóc ra, anh ta không thừa nhận bất cứ cáo buộc nào của cảnh sát. Mà chứng cứ cảnh sát nắm trong tay có hạn, trừ sự kiện bắt cóc rõ mười mươi, họ không cáo buộc được anh ta tội gì nữa.
Cuối cùng, cảnh sát đề cập đến chuyện tố tụng với anh ta, anh ta được phán hoãn thi hành án tử hình. Án phạt là chuyện mấy hôm trước vừa ban xuống, còn chưa kịp chuyển anh ta đến nhà tù chuyên giam giữ các phạm nhân mang trọng tội, lại xảy ra việc này.
– Điều tra rõ gần đây có những ai đến thăm hắn, đã nói với hắn những gì. Những người trong ngục cũng phải điều tra, càng nhanh càng tốt.
Anh cúp máy, quay đầu nhìn Doãn Ước ngồi bên cạnh. Sắc mặt cô khó xem, anh đưa tay sờ trán cô.
– Sao vậy, em khó chịu chỗ nào?- Vừa rồi anh làm hơi mạnh bạo, anh lo Doãn Ước bị thương.
– Em không sao- Doãn Ước lại lắc đầu, giọng khàn khàn.
– Nhức đầu không?
– Không có.
– Thật sự em không nên theo anh về, hay là bây giờ chúng ta quay về ngủ nha, mặc kệ chuyện này.
Nói xong Kỷ Tùy Châu định đánh tay lái, quay đầu trên con đường nhỏ yên tĩnh không người. Doãn Ước ngăn lại:
– Đừng, chạy tiếp đi, em không sao mà.
Trong xe im lặng, lại chạy thêm một đoạn, Kỷ Tùy Châu đột nhiên đạp phanh, xe tấp vào ven đường. Anh quay sang nhìn chằm chằm Doãn Ước:
– Rốt cuộc em làm sao vậy?
Chuyện Phương Thành Tựu đã qua nửa năm rồi, trong thời gian đó anh từng đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý, không phát hiện cô có khuynh hướng trầm cảm và tổn thương gì. Nhưng anh vẫn cứ lo lắng.
Bác sĩ đã nói, có vài tổn thương tiềm ẩn sẽ tồn tại rất lâu. Có lẽ ngay cả bản thân cũng không cảm nhận được, nhưng chúng sẽ bị kích phát trong một thời điểm đặc biệt nào đó. Một khi kích phát, có thể là tai nạn to lớn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong khoảng thời gian này anh thường xuyên ở bên cạnh Doãn Ước. Mấy năm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện, Kỷ Tùy Châu thật sự rất lo lắng.
Anh vuốt tóc Doãn Ước, chậm rãi kéo cô vào lòng mình:
– Em cảm thấy chỗ nào khó chịu cứ nói với anh, đặc biệt là trong lòng. Chuyện Phương Thành Tựu tự sát làm em có suy nghĩ gì đúng không?
Doãn Ước ngã đầu vào ngực anh, không ngừng lắc đầu. Khi cô nói giọng rất buồn phiền, còn mang theo một chút run rẩy:
– Kỷ Tùy Châu, hôm nay em trai em ra ngoài một mình.
– Hửm?
– Em nói hôm nay em trai em đã ra ngoài- Doãn Ước vùng ra khỏi vòng ôm của anh, lặp lại lời vừa nãy- Anh yên tâm đi em không bị gì cả, em không nói gì không phải do em bị kích thích, mà vì em đang suy nghĩ. Dì giúp việc nói sáng nay Doãn Hàm có đi ra ngoài mấy tiếng đồng hồ. Sau đó em có hỏi nó, thì nó nói nó đi dạo gần đây. Chỉ là gần khu phố em có chỗ nào đi được đâu, đáng để nó đi dạo hơn bốn giờ chiều mới về.
Kỷ Tùy Châu nhíu mày, anh đã hiểu được ý của Doãn Ước. Hôm nay Phương Thành Tựu vẫn còn trong thành phố B, từ nhà Doãn Ước đến nơi giam giữ anh ta không đến một tiếng đồng hồ, cho nên…
– Em nghi ngờ cậu ta đi gặp Phương Thành Tựu?
– Họ quen biết nhau đúng chứ? Lần trước Phương Thành Tựu làm trợ lý của giáo sư Dương, họ chắc chắn đã gặp nhau rồi.
Sau khi Phương Thành Tựu gặp em trai cô, Doãn Hàm liền cắt cổ tay tự sát. Hiện giờ Phương Thành Tựu tự sát, là thủ đoạn của Doãn Hàm sao?
– Chắc không đâu- Kỷ Tùy Châu lắc đầu- Tình cảnh hiện giờ của Phương Thành Tựu, không phải bất cứ ai cũng có thể gặp được. Thăm tù cũng có trình tự, cậu ta không có khả năng cứ thế mà chạy đến thăm Phương Thành Tựu. Em nghĩ nhiều rồi.
Nghe anh nói có lý như vậy, lòng thấp thỏm của Doãn Ước lại nhẹ nhỏm hơn. Nhưng cô vẫn lo.
– Nói thật, em trai em về nhà lâu như vậy rồi, em vẫn không nhìn thấu được nó. Kỷ Tùy Châu, anh cảm thấy nó giống người điên không?
– Không giống.
– Vậy nếu nó không điên?
– Cậu ta từng bị điên mà Doãn Ước, điểm này em đừng nghi ngờ- Mấy chuyên gia hay giáo sư đều có làm đánh giá tình trạng thần kinh của Doãn Hàm, một thanh niên trẻ trung hai mươi mấy tuổi đầu như Doãn Hàm, không có khả năng hành động cao siêu đến vậy, có thể lừa hết tất cả mọi người.
Anh ta quả thật từng bị điên, chỉ là mức độ điên có thể không nặng như họ đã nghĩ.
– Đừng vội, chờ sau khi cứu được Phương Thành Tựu đã rồi tính. Chuyện gì cũng đừng vội kết luận, chúng ta về trước đã.
Xe khởi động lần nữa, chạy vào màn đêm dày đặc. Lúc trở về trung tâm thành phố đã gần ba giờ sáng, Doãn Ước đến nhà Kỷ Tùy Châu, hai người đều thấm mệt. Đúng lúc này, bệnh viện báo tin đã cứu được Phương Thành Tựu, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Điều này làm cho hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm, rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Doãn Ước không ngủ được ngay, liền nói chuyện với Kỷ Tùy Châu:
– Anh nghĩ xem có phải Phương Thành Tựu đang bắt chước em trai em không?
Chuyện này không phải không có khả năng. Lúc trước sau khi Doãn Hàm tự sát, trạng thái tinh thần của em cô mới có cơ hội dược đánh giá lại lần nữa. Lần này Phương Thành Tựu lên tòa, cũng dùng chiêu trở ngại tinh thần. Trước phiên tòa sơ thẩm, nhà họ Phương và cảnh sát cũng đã tìm chuyên gia ở lĩnh vực này làm đánh giá cho anh ta.
Kết quả đánh giá không làm anh ta thỏa mãn. Báo cáo thể hiện trong khi anh ta phạm án không hề bị vây trong trạng thái tinh thần bất thường, cho nên toàn bộ tội danh của anh ta đều được thành lập.
Nhưng đây không có nghĩa anh ta không có vấn đề. Thực tế thì, sau đó Kỷ Tùy Châu có từng đến gặp anh ta một lần, trong nhà lao Phương Thành Tựu vô cùng suy sụp, không còn giống hắn trước kia nữa. Nếu để cho một người không quen biết đến phân biệt hắn, tuyệt đối sẽ không cho rằng hai người đó là cùng một người.
Trông hắn rất bất thường.
Ngẫm lại cũng đúng, một người bình thường sao có thể làm ra chuyện trái lẽ thường như thế.
Kỷ Tùy Châu vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi với vụ bắt cóc của Phương Thành Tựu. Sau lưng Phương Thành Tựu nhất định có chuyện gì đó, chỉ là không ai có thể cạy được miệng hắn.
Sáng ra, thuộc hạ anh phái đi truyền tin trở về, liệt kê hết tất cả những chuyện gần đây của Phương Thành Tựu. Ngoại trừ người nhà của hắn ra, chỉ có hai người là bạn rất thân với hắn từng đến thăm thôi.
Hai người này hiện tại không thấy có vấn đề gì, hơn nữa ngày mà Doãn Hàm ra ngoài, không có người nào đến thăm Phương Thành Tựu hết.
Điểm đáng ngờ tạm thời bị loại bỏ, tâm trạng Doãn Ước lại thoải mái hơn. Kỷ Tùy Châu nghỉ làm, lái xe đưa cô ra ngoài. Doãn Ước hỏi anh:
– Chúng ta đi đâu vậy? Em không muốn đi ăn cơm đâu.
Hiện tại cô không muốn ăn uống gì.
– Đi gặp một người bạn.
Họ đi đến một phòng làm việc, gặp một người ngoại quốc. Đó là một phụ nữ, tuổi chưa đến bốn mươi, vô cùng có khí chất. Kỷ Tùy Châu giới thiệu với Doãn Ước.
– Đây là nhà thiết kế của chúng ta, sẽ phụ trách thiết kế nhẫn đính hôn và nhẫn kết hôn lần này.
Sau đó Doãn Ước mới biết được lai lịch của chị này vô cùng nổi tiếng. Từng thiết kế cho hoàng gia Châu Âu không ít tác phẩm, thậm chí là vương miện cùng trang sức trong hôn lễ. Nơi này chính nhà nơi chị ấy sống, gần đây chị ấy đang tìm kiếm linh cảm từ văn hóa Trung Hoa, muốn thiết kế một tác phẩm mang yếu tố Trung Quốc trong đó.
Nhà thiết kế mời Doãn Ước vào phòng thiết kế của mình, trình bày rõ ràng linh cảm và ý tưởng của chị ấy với cô. Không có bất kỳ phụ nữ nào không thích những thiết kế tinh xảo, nhất là biến chúng thành vật thể, khi đeo trên tay cùng mình đồng hành, khi trở thành tín vật chứng nhân cho tình yêu của họ, giờ phút này chỉ nằm trên bản phác thảo nháp mà thôi, đã trở nên vô cùng thu hút rồi.
Toàn bộ sự chú ý của Doãn Ước lập tức bị lôi kéo vào nó. Cô ở phòng làm việc đến trưa, đeo thử rất nhiều tác phẩm, cũng ngắm rất nhiều thiết kế, lại cùng đối phương trao đổi suy nghĩ của mình.
Kỷ Tùy Châu chỉ ngồi ở đằng kia nhìn hai cô, trong mắt chỉ có mỗi Doãn Ước.
Anh đã muốn đưa cô đến đây từ lâu rồi. Sáu năm trước đã có suy nghĩ này. Lúc ấy không nghĩ sẽ kết hôn, chỉ muốn tặng cô một món quà, thậm chí anh còn muốn mời đối phương thiết kế một bộ dây chuyền và vòng tay, để làm quà sinh nhật năm tới cho Doãn Ước.
Chỉ là sinh nhật còn chưa đến, sự việc lại xảy ra nông nỗi không thể khống chế.
Trong suốt năm năm trước khi gặp lại Doãn Ước, anh chưa từng nghĩ họ sẽ có ngày hôm nay, có thể lần nữa ngồi ở nơi này, chỉ vì tìm kiếm một cặp nhẫn độc nhất vô nhị chỉ thuộc về họ.
Một chuyện kỳ diệu và hạnh phúc biết bao.
Doãn Ước quay đầu, hỏi ý kiến anh. Kỷ Tùy Châu ga-lăng khoát tay:
– Em tự làm chủ là được.
– Anh cũng nên bày tỏ chút chứ- Doãn Ước không buông tha anh- Nhẫn đâu phải chỉ mỗi mình em đeo, Kỷ Tùy Châu, không lẽ anh định đeo mấy năm sau thì đổi kiểu khác?
– Anh ấy không như vậy đâu- Chị gái Tây ra mặt, tiếng Trung cũng khá tốt- Anh ấy chưa từng đưa người phụ nữ thứ hai nào đến chỗ tôi.
– Nhưng mà chuyện tình cảm này không ai nói chắc chắn được, dù sao chúng ta cũng chỉ sống mấy chục năm mà thôi.
– Vậy cô cũng nên có chút tự tin. Con người anh ấy cố chấp đấy- Ba chữ cuối cùng nói hơi sai, chị thiết kế tạm dừng một chút rồi lựa lời nói tiếp-… Sáu năm trước anh ấy đã nói muốn tặng quà cho cô, sau năm sau cũng vẫn là cô. Tôi tin rằng sau sáu mươi năm, anh ấy vẫn có thể dẫn cô đến tìm tôi đấy.
– Thật không?
Doãn Ước chớp chớp mắt với Kỷ Tùy Châu, mang theo nụ cười duyên thật đáng yêu.
– Thật. Nếu sáu mươi năm nữa tôi không phá sản, còn cô vẫn giữ bức phác họa này, tôi sẽ trở về tìm cô.
– Nhưng lúc đó da tôi cũng nhăn nheo rồi, đeo nhẫn không còn đẹp nữa.
Kỷ Tùy Châu kéo tay Doãn Ước qua, đặt trên tay mình ngắm ngía:
– Không đâu, anh thấy nó vẫn xinh đẹp như xưa mà.
Dù có đầy nếp nhăn thì sao, đến lúc đó chiếc nhẫn trong ngón tay họ sẽ càng chứa thêm nhiều tình cảm và kỷ niệm, có khi những thứ lắng đọng lại càng đáng để họ hồi tưởng hơn.
Lúc ra khỏi đó, trên bầu trời đã đầy sao.
Hai người không ngồi xe, khoác tay nhau đi bộ trên con đường sầm uất. Doãn Ước hiếm khi thấy Kỷ Tùy Châu tình cảm thế, vừa thấy cảm động lại có chút ngượng ngùng. Cô cứ cắm mặt vào những hoa văn trên gạch lát đường, trong lòng đếm số.
Kỷ Tùy Châu nắm chặt tay cô, một khắc cũng không rời. Trong lúc đó Tùy Ý gọi điện đến, hỏi anh đang ở đâu. Anh đáp không chút do dự:
– Dạo phố với chị dâu em.
Mặc dù không mở loa ngoài, Doãn Ước vẫn nghe được tiếng hét cường điệu của Tùy Ý.
– Thốn chết được.
– Có bản lĩnh thì em cũng tìm một người đi.
– Anh nghĩ em không tìm được chắc, đàn ông theo đuổi em hơi bị nhiều nha.
– Tùy Ý, anh cảnh cáo em- Giọng Kỷ Tùy Châu lập tức gằn xuống- Không được kết giao với mấy đứa không đứng đắn.
– Ai nói không đứng đắn, rõ ràng chính là vừa cao to vừa đẹp trai.
– Thôi mà- Doãn Ước hình như nghe được tiếng nghiến răng của Kỷ Tùy Châu, mau chóng khuyên nhủ- Anh cũng đừng quản cô ấy chặt quá, cô ấy đâu còn con nít nữa.
– Đúng đó đúng đó- Sau đó chợt nghe Tùy Ý ở bên kia la lên- Nghe lời bà xã anh đi nha. Sau này đừng quản em nữa.
Nói xong cúp máy cái rụp.
Thời gian còn lại tối đó, Kỷ Tùy Châu luôn vác bản mặt đen thui, cho đến khi Doãn Ước chủ động hiến thân trên giường, mới xoa dịu được một chút.
Doãn Ước cảm thấy bản thân đúng là cực nhọc mà.