Tiểu Duẫn Tử gật đầu nói: " Tháng trước ca ca nô tài bị bệnh ở ngự phòng bếp vài ngày không ai để ý tới, Tiểu chủ mang bệnh vẫn nhớ đến, còn đặc biệt mời Ôn đại nhân đến chữa bệnh cho huynh ấy, nô tài nhận đại ơn này của tiểu chủ, kiếp này báo không hết, chỉ có thể tận tâm tận lực phụng dưỡng tiểu chủ. Nếu sau này chết, nguyện làm con vật thồ cõng tiểu chủ thành Phật."
Tôi cười khúc khích: " Thật là mồm mép lém lỉnh!"
Tiểu Duẫn Tử " Cộc cộc" đầu xuống đất vài cái nói: " Đây là lời thực lòng của nô tài, quyết không dám lừa tiểu chủ!"
Tôi ý bảo hắn đứng lên: " Đừng dập đầu nữa, không lại phải kêu Ôn đại nhân đến xem bệnh nữa đó." Mọi người cùng nở nụ cười.
Tôi hỏi lại Tiểu Liên Tử: " Còn ngươi thì sao?" Tiểu Liên Tử nghiêm mặt nói: " Tiểu Chủ đối xử tốt với bọn nô tài, nô tài đều ghi tạc trong lòng, nô tài không phải là người không có lương tâm."
Trong lòng tôi xuất hiện trận lo lắng, trong cung cũng không phải người nào cũng bạc tình bạc nghĩa! Tôi nói: " Bây giờ ban đêm lạnh, Tiểu Duẫn Tử và Tiểu Liên Tử ở hàng lang cả đêm, ban cho 2 người họ cái chăn thật dày, canh giữ ở trong điện, đừng ở hành lang nữa." Hai người họ vội vàng cảm ơn. Tôi đứng lên đỡ họ dậy, dịu dàng nói: " Các ngươi đi theo ta cả ngày cũng không được hưởng phúc nào. Ta chỉ là một người bệnh lâu ngày, các ngươi đối đãi như vậy, ta cũng không thể không đối xử tốt với các ngươi. Có ta ở đây một ngày, tuyệt không để các ngươi chịu bạc đãi trong cung." Mọi người nghiêm mặt cảm tạ. Tôi nói với Hoán Bích: " Các ngươi mau chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, đêm nay Đường Lê Cung không phân biệt tôn ti, cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm!" Vừa dứt lời, mọi người bật khóc, tôi cũng không khỏi cảm động.
Đường Lê Cung là nơi lạnh lẽo, thời tiết dần dần rét lạnh, đêm gió lạnh dài, Thuần thường tại, Mi Trang tỷ và Lăng Dung cũng rất ít đến chơi vào buổi tối. Hôm qua gài cửa cung để tránh người khác đến.
Một đêm vui vẻ, ăn uống no nê. Chỉ sợ trong cung từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên chủ tớ không phân biệt mà say thành cả nhóm. Bệnh tình tôi tái phát, Cận Tịch không cho tôi uống nhiều, uống vài chén đã ngủ li bì rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, đầu có chút mơ màng, cận Tịch lấy hai hình thuốc tròn tròn dán vào huyệt thái dương tôi. Cận Tịch hầu hạ tôi rửa mặt xúc miệng, nghe thấy ngoài cửa tiếng gió thổi mạnh liền nằm bẹp trêи giường lười đứng lên.
Cách đó thật xa chợt nghe thấy có người cười: " Trời lạnh thế này! Quý nhân ngủ ngon ghê!" Cận Tịch lấy cái gối đầu đỡ tôi ngồi dậy, Tinh Thanh dẫn hai người mặc áo choàng lông chim màu đỏ thẫm đi vào, cởi mũ trùm ra mới thấy, là Mi Trang tỷ và Lăng Dung. Mi Trang tỷ tiến lên sờ mặt tôi: " Thấy thế nào rồi?"
Tôi mỉm cười: " Như cũ thôi." Lăng Dung cởi áo choàng ra, nói: " Tỷ tỷ dán thuốc vào trông rất xinh đẹp, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn."
Mi Trang tỷ cười rộ lên: " Xinh đẹp cái gì chứ? Không có ai trông nom ngày càng giống mụ điên!Muội đừng khen, kẻo Hoàn nhi đắc ý đó!"
Tôi nhìn cách ăn mặc của Mi Trang tỷ, mỉm cười: " Hoàng Thượng ban thưởng vài quý và trang sức sao?" Mặt tỷ ấy hơi đỏ, chỉ cười một tiếng cho xong chuyện. Tôi hé miệng cười đánh giá tỷ, trêи đầu cài chiếc châm ngọc xanh biếc, nói: " Chiếc trâm này tinh xảo thật, màu xanh ngọc cũng đẹp."...