Có lẽ lời này làm muội đau lòng, nhưng nỗi khổ của ta làm sao muội hiểu được?
Tỷ ấy dừng lại một lúc mới lại tiếp tục: Ngày trước tôn vinh, hôm nay thất vọng ở Tồn Cúc đường này. Ân sủng của vua cùng lắm chỉ như thế.
Tỷ ấy nhìn tôi với vẻ mặt càng ngày càng phức tạp, nhưng chỉ thản nhiên nói:
Cũng may là hoàng thượng đối xử tốt với muội, sẽ không đến mức có ngày bị như ta. Muội không cần khuyên ta, ta muốn ra ngoài chẳng qua là để bảo vệ cho Thầm gia mà thôi. Hoàng thượng..."Tỷ ấy lạnh lùng cười, không hề nói tiếp.
Tôi định cất tiếng thì Phương Nhược đã đến gõ cửa, thầm thì từ bên ngoài:
"Thỉnh tiểu chủ mau ra ngoài, chậm chút nữa là sẽ bị phát hiện đó."
Tôi cuống quít lau nước mắt và dặn: "Tỷ tỷ bảo trọng, muội nhất định nghĩ cách cứu tỷ."
Mi Trang căng nắm thẳng tay của tôi: "Muội cũng bảo trọng!"
Ngoài cửa, Phương Nhược lại thúc giục, tôi lưu luyến dặn dò vài câu xong đành phải vội vàng đi ra ngoài.
Trong tử cấm thành lúc nào cũng tràn ngập đầy sương mù trong đêm thu, giống như một bức trướng mỏng che đi các cung vậy.
Tôi rón rén bước đi tránh để thị vệ phát hiện. Trước đó, Tiểu Liên Tử đã giúp tôi an bài một con thuyền tốt nằm dọc theo khúc đá sâu trong khóm hoa.
Khi tôi bước chân lên con thuyền nhỏ thì nó khẽ lay động. Tôi cảm thấy thuyền có chao đảo nhưng cũng không để ý tới, chỉ tháo giây thừng đã được buộc vào thuyền ra. Đang định chèo thuyền đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày của thị vệ tới gần làm tôi luống cuống chui vào khoang thuyền chật chội để trốn.
Đột nhiên dưới chân tôi có cảm giác mềm nhũn, như thể vừa đạp lên cái gì đó âm ấm, tôi kinh hãi đến nỗi không kêu ra tiếng, nhưng đã nghe thấy tiếng kêu lên từ dưới chân.
Là giọng nam nhân, hơn nữa lại còn khá quen thuộc! Tôi chưa kịp lên tiếng đã nghe trêи bờ có người quát:
"Ai ở dưới thuyền đó?!"
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi. Tôi nhắm mắt thầm than, âm thầm kêu khổ. Nếu để bị phát hiện thì bao công sức hôm nay bỏ ra đều đổ sông đổ biển, mà ngay cả Mi Trang cũng sẽ bị liên luỵ!
Nhưng mà bỗng nhiên, trong khoang thuyền chật chội có ánh mắt trong trẻo hiện lên, đúng là ngoài ý muốn. Hắn lấy tay che miệng của tôi, nhìn ra bên ngoài khoang thuyền rồi miễn cưỡng nói: "Ai đang quấy giầy giấc mộng của bổn vương?"
Giọng nói không lớn, nhưng lại ép đi giọng nói hùng hổ của kẻ trêи bờ nên tên đó cười làm lành: "Tỳ chức không biết Lục vương gia ở đó, đã quấy rầy người, mong vương gia thứ tội."
Huyền Thanh tựa hồ không còn kiên nhẫn, ngáp một cái và phất tay: Đi đi. Đừng làm bổn vương mất hứng.
Huyền Thanh thường là người không câu nệ, không ai dám hỏi vì sao hắn đêm khuya lại ở đây. Mấy người trêи bờ xem chừng đã vội vã bỏ đi, đến khi không còn động tĩnh gì, hắn mới nói:
"Không sao rồi."
Tôi ư ư vài tiếng hắn mới nhớ rằng tay hắn vẫn che lấy miệng của tôi nên cuống quít buông ra. Tôi vén tấm mành đen trêи thuyền lên để nhìn ra phía ngoài, trêи mặt vẫn cảm thấy nóng rát như bị thiêu cháy.
Hắn xem ra cũng không tự tại, hơi hơi quẫn bách, còn phát hiện tôi mặc trang phục dị thường nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói: Để tiểu vương đưa tiệp dư về.
Tôi không dám nói lời nào, khẽ gật đầu, không biết tại sao mình lại khẩn trương đến như vậy.
Hắn dùng lực chèo, chẳng mấy chốc thuyền đã đi được vài trượng, thẳng phía giữa hồ mà tới. Đi được một lúc, nỗi kinh hoàng trong tôi mới dần dần biến mất...