Nhìn bộ dạng tều tụy của Thục Tâm, quản gia Mặc nở một nụ cười tao nhã bưng đồ ăn tới cho cô. Đã hai ngày liên tiếp Dạ Thần Phong và cô không có thời gian ăn cùng nhau, hắn cũng bận, cô cũng bận, toàn bộ thời gian cô đều ở trong phòng của mình.
Vì thế các hầu nữ trong nhà cũng chỉ có việc đi lại bưng bê đồ ăn cho cô, ai trong dinh thự cũng đều rất quý Thục Tâm, ban đầu họ nghĩ cô là người ép Dạ Thần Phong phải kết hôn nhưng sau khi ở một thời gian họ mới thấy hoàn cảnh Thục Tâm rất đáng thương phải xa quê hương của mình, sau đó thì bị người yêu cũ phản bội, lại còn vớ phải Dạ tổng suốt ngày chỉ biết chêu chọc cô, thật là đen đủi.
Ở chốn xa quê này, Thục Tâm chỉ biết dựa vào chính bản thân của mình, cô chẳng quen biết ai ngoài Dạ Thần Phong, những ngày tháng sống ở đây đối với cô rất nhàm chán, không sóng gió, chẳng có ai để tám chuyện, tối đến thì kí ức ùa về cô chỉ biết ôm chặt mấy tấm hình cũ. Ở Bắc Kinh Thục Tâm cũng rất may mắn mà có được hai người chị đối tốt thật lòng với cô, nhưng ở đây, cô chẳng có ai hết, chẳng ai đối tốt với cô thật lòng.
Cô mỉm cười nhẹ đáp lại quản gia Mặc.
"Cô cũng ghê nhỉ"
Cô giật thót mình khi nghe thấy tiếng nói của hắn, cái tên này suốt ngày chỉ khiến cô hết run sợ, tới giật mình, nếu cô bị bệnh tim thì chắc chẳng thể sống với hắn đến bây giờ.
"Dạ tổng có việc gì mà tới tìm tôi?"
Hai mắt cô đen xì như gấu trúc quay mặt lại nhìn Dạ Thần Phong, khiến hắn cũng giật nảy mình.
"Cô làm gì mà tều tụy thế, mới có ba ngày không gặp đã nhớ tôi đến thế này rồi sao"
Hắn cười châm chọc cô.
"Chẳng có thời gian giỡn với anh" Cô quay mặt đi tiếp tục chăm chú vào công việc, hoàn toàn chẳng để ý gì tới hắn.
Dạ Thần Phong bị phớt lờ hắn tức giận, nhưng cũng chẳng làm phiền cô, nãy giờ hắn nhìn cô chăm chú, thật là, cái dáng điệu khi làm việc của cô nghiêm túc khiến hắn có một cảm giác khó tả.
"Xong rồi"
Thục Tâm thở dài vứt nốt tờ giấy cuối cùng sang một bên, cô vươn vai một cái, tâm trạng bỗng khí thế hẳn lên.
"Ồ, cô làm việc cũng không tệ nhỉ" Hắn mỉa mai.
"Đúng rồi, Võ Thục Tâm tôi mà lại" Cô cười tươi, đứng dậy phi thẳng vào phòng tắm.
Tối đến, Dạ Thần Phong ngồi trong phòng làm việc, hắn rảnh rỗi lại lấy mấy cuốn sách nhàm chán ra đọc, Thục Tâm cũng có mặt ở đó, xuyên suốt lúc hắn đọc sách cô đứng ngay gần hắn đọc lại hơn một nghìn điều cấm kị khi làm Dạ Phu Nhân.
Hắn để mặc cho cô thích nói gì thì nói, cô đứng đọc rất có khí thế, hắn chẳng muốn làm phiền. Cô đọc to ngay bên tai hắn mà không cầm bất kì mẩu giấy nào thực sự bái phục cô. Nói xong cô mệt mỏi nằm bẹp xuống chiếc ghế sofa gần đó, thở hổn hển.
"Cô nhớ được thứ này sao không nhớ nhắc tôi vụ Cao Sâm đề nghị xin kí hợp đồng?"
Hắn nhếch mép, câu nói đó của hắn khiến Thục Tâm bật dậy, cô trợn mắt nhìn hắn, lông mày nhíu lại.
"Tôi..." Cô lắp bắp chẳng muốn nói thêm.
"Cô muốn giấu tôi? Thật sự nghĩ tôi dễ dãi vậy à?" Hắn dựa người vào ghế đưa mắt nhìn cô.
"Ờ thì..." Bộ dạng cô bối rối khiến hắn cảm thấy thật đáng yêu.
"Thục Tâm cô có biết điều 312 là gì không" Hắn nhếch mép, tay chống cằm.
"Không... được nói dối..." Cô nhíu mày, e thẹn trả lời.
Khóe miệng hắn nhếch lên.
"Thì giờ anh cũng biết rồi mà, tôi có cần phải nói nữa đâu"
Cô ủ rủ. Kế hoạch coi như tan vỡ thật rồi, anh trai hắn đã đưa ra lời đề nghị thì đương nhiên hắn sẽ nhận lời, cái hợp đồng đó sớm muộn gì cũng thuộc về cái người em gái kết nghĩa của Cao Sâm thôi, gia đình cô chắc phá sản mất. Cô thì chẳng là gì so với Cao Sâm dù có dùng mọi thủ đoạn đi nữa cô vẫn sẽ thua Cao Sâm thôi, hắn là anh trai của Dạ Thần Phong kia mà.