• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe cách Kiều Kiến Bang nói chuyện, Ngọc Ân có thể khẳng định anh vẫn nhớ cuộc trò chuyện đêm hôm đó, chỉ có một lý do duy nhất là Kiều Kiến Bang đã xem Hạ Du là một người vợ thật sự, điều này đồng nghĩa với việc Ngọc Ân không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, vậy là con đường gả vào Kiều gia, trở thành đại thiếu phu nhân xem như thất bại.

Nửa tin nửa ngờ về tình cảm của Kiều Kiến Bang hiện tại, Ngọc Ân vẫn muốn tự mình xác nhận: “Bang, chẳng phải anh đã đồng ý để em trở thành vợ anh và mẹ của con anh sao?”

Kiều Kiến Bang thong thả vắt chéo chân, dáng vẻ nghiêm nghị pha chút mị hoặc huyền bí, chậm rãi lên tiếng: “Em còn chưa rút khỏi showbiz, lại đến đây để nói những lời thừa thãi này?”

“Không phải” Ngọc Ân nhăn nhó khổ sở giải thích: “Bang, anh cho em thêm một thời gian, nếu em hủy nửa chừng sẽ phải đền bù hợp đồng rất nhiều”

Ánh mắt Kiều Kiến Bang xẹt ngang tia lạnh lẽo: “Quan trọng là em muốn hay không thôi”

“Anh đợi em hết tháng này có được không?” Ngọc Ân van nài, sự xuất hiện của Hạ Du vốn đã không còn là chuyện nhỏ.

Đôi môi quyến rũ cong nhẹ, Kiều Kiến Bang cất giọng trầm tĩnh: “Đừng ở đó đặt điều kiện với tôi, được hoặc không được, tôi chẳng có hứng thú để chơi trò giằng co với em”

“Được, chắc chắn được” Ngọc Ân gật mạnh đầu khẳng định, hai bàn tay vô thức siết chặt căng thẳng.

Kiều Kiến Bang nhìn thật kỹ đánh giá Ngọc Ân, trên đời này có một cô gái biết người mình mới chia tay đã có con với cô gái khác vẫn nhất quyết không buông, với điều kiện của Ngọc Ân thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất là quyền lực mà anh có.

Chỉ là trước đó Ngọc Ân đã tính sai một bước, cho rằng Kiều Kiến Bang duy nhất yêu một mình cô ta nên mọi chuyện mới dẫn ra như thế này.

“Nhưng… tại sao anh lại công khai Hạ Du, trong khi anh chỉ cần đứa bé?”

Kiều Kiến Bang nhanh chóng đáp lại không hề chần chừ: “Vì cô ấy là người sinh đứa nhỏ, không phải em”

Cho dù sau này Ngọc Ân có tiến tới với Kiều Kiến Bang cũng chỉ là vợ sau, mẹ kế. Ngọc Ân hiểu không phải Kiều Kiến Bang muốn công bằng, mà là muốn nhắc nhở cô ta do không biết trân trọng nên buộc phải chấp nhận thân phận này.

“Bang” Ngọc Ân tiến đến định ngồi cạnh Kiều Kiến Bang, anh bỗng liếc mắt ý bảo sang đầu ghế bên kia ngồi, phân chia rõ ràng như vậy chắc chắn vì sợ Hạ Du hiểu lầm, Ngọc Ân nuốt cay đắng vào bụng cắn răng làm theo.

“Bang, nếu em rời khỏi showbiz, sau đó em phải làm gì?”

“Em muốn thế nào?” Kiều Kiến Bang đọc thấu suy nghĩ của Ngọc Ân, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của cô ta.

Được Kiều Kiến Bang mở lời trước, Ngọc Ân mừng thầm trong bụng, bề ngoài vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nói: “Em muốn đến cùng anh chăm sóc Hạ Du, chẳng phải anh còn công việc ở tập đoàn hay sao, em muốn giúp anh một tay chia sẻ gánh nặng”

“Tôi hy vọng tận thâm tâm em sẽ giống như những lời em nói” Kiều Kiến Bang ẩn ý cảnh báo: “Chỉ cần Hạ Du với đứa nhỏ xảy ra bất kỳ chuyện gì, dù là vết xước nhỏ nhất, tôi cũng sẽ không tha”

Ngọc Ân cười chua xót, đôi mắt hiện rõ vẻ thất vọng: “Bang, không phải là anh yêu cô ấy rồi chứ?”

Kiều Kiến Bang nhếch môi cười: “Tôi nói cho em biết, em, có cũng được, không có cũng chẳng sao, đơn giản vì em không mang thai con của tôi”

Mặc dù hơi rối rắm, Ngọc Ân lại mường tượng ra được Kiều Kiến Bang chỉ muốn con anh sinh ra an toàn khỏe mạnh, bất kỳ tác động bên ngoài khi còn nằm trong bụng mẹ cũng không được. Trong lòng Ngọc Ân nhẹ nhõm đi đôi chút, đúng là Hạ Du chỉ thắng khi có con của Kiều Kiến Bang, khi sinh ra rồi không chừng sẽ không còn giá trị.

Nhìn vẻ mặt của Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang cười lạnh, may mà không lấy phải cô gái tham lam này, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.

Tính ra Hạ Du mới thật sự là kiểu anh muốn lấy làm vợ, mỗi ngày Hạ Du càng bộc lộ sự thuần khiết vốn có bị chôn giấu, cô giống như một tờ giấy trắng lạc giữa những hố đen xã hội, không ham quyền quý, chỉ mong ước có một gia đình hạnh phúc với mẹ.

Nghĩ đến Hạ Du, Kiều Kiến Bang bất giác mỉm cười ngọt ngào, lại có chút nuối tiếc khi không gặp cô sớm hơn.

“Ugh…”

Trong không gian tĩnh bỗng truyền đến tiếng ho nhẹ từ trong phòng, Kiều Kiến Bang lập tức bật dậy, bước sải chân dài vội trở lại phòng ngủ.

Ngọc Ân không nhịn được đến gần, nhìn xuyên qua cửa chưa đóng kín, Kiều Kiến Bang ân cần dịu dàng, chạm vào mặt kiểm tra Hạ Du, từng cử chỉ phản ánh lên sự thiên vị mà Kiều Kiến Bang chưa từng dành cho bất kỳ ai.

Đang định rời đi, Ngọc Ân một phen kinh ngạc khi thấy Kiều Kiến Bang hôn lên trán Hạ Du. Kiều Kiến Bang đối xử tốt với Hạ Du vì cô mang thai con anh, Kiều Kiến Bang lên giường với Hạ Du có thể tự lừa dối bản thân cho rằng anh là đàn ông cũng có nhu cầu sinh lý, nhưng những hành động kia vốn không nên có. Trong mắt Kiều Kiến Bang hiện tại chỉ có Hạ Du, những kẻ xung quanh vốn đã bị lu mờ, bao gồm cả Ngọc Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK