• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du sang nhà bố mẹ anh, ban chiều nhận được cuộc gọi từ mẹ anh báo có khách quý, nhưng quý đến cỡ nào anh nên đích thân đến xác nhận thì hơn.

Bố mẹ Kiều Kiến Bang thấy con trai và con dâu tay trong tay vui vẻ, ông bà liền nhẹ nhõm trong lòng, không uổng công bày mưu tính kế, còn thuê cả cặp vợ chồng diễn trước mặt Hạ Du ở trung tâm thương mại.

Bố mẹ Kiều Kiến Bang tự ra cửa đón, Hạ Du câu trước chào hỏi, câu sau liền gợi ý: “Mẹ, nhà mình có kem không?”

Mẹ Kiều Kiến Bang còn chưa kịp trả lời thì anh đã lên tiếng trước: “Du Du, không được ăn”

Hạ Du buồn bã ra mặt, mẹ Kiều Kiến Bang liền chiều ý, sai người giúp việc ra ngoài mua kem về để Hạ Du ăn tráng miệng. Hạ Du đắc ý khoác tay mẹ Kiều Kiến Bang theo phe bà, còn lên mặt với anh.

Bố Kiều Kiến Bang cười khà khà, vỗ vỗ vai con trai, ông đã trải qua quãng thời gian tương tự, ông đương nhiên biết rõ cảm giác bất lực của Kiều Kiến Bang hiện tại.

Khách đến là một đôi vợ chồng trung niên cùng cô con gái, Hạ Du mỉm cười gật đầu chào hỏi, họ cũng rất lịch sự gật đầu đáp lại.

Cô con gái của cặp vợ chồng vừa nhìn vào đã thấy toát lên sự giàu có, quần áo phụ kiện trên người cũng đến từ nhãn hiệu nổi tiếng.

“Anh Bang” Cô gái vui mừng chạy đến trước mặt Kiều Kiến Bang, vẻ mặt hào hứng mong đợi.

“Lục Anh lớn thế này rồi à?” Kiều Kiến Bang cười khách sáo, hỏi cho có lệ.

“Dạ phải” Lục Anh cúi đầu cười thẹn thùng.

“Lục Anh nó nhớ con lắm, hôn lễ con nó bận rộn với đồ án tốt nghiệp nên không thể tham dự” Mẹ Lục Anh nhanh chóng chen lời vào cuộc hội thoại, ánh mắt láo liên mong Kiều Kiến Bang để ý đến con gái mình.

Kiều Kiến Bang kéo Hạ Du ôm vào lòng, nói với Lục Anh: “Chào chị dâu đi”

Biểu cảm Lục Anh cứng nhắc, liếc nhìn Hạ Du không hài lòng, vẫn phải nghe lời Kiều Kiến Bang gật đầu chào Hạ Du: “Chào chị dâu”

“Bố mẹ chúng ta với bố mẹ Lục Anh là bạn thời đại học, cô ấy…” Kiều Kiến Bang giới thiệu cho Hạ Du biết, nửa chừng chợt phát hiện có chút vấp vấp: “Lớn hơn em hai tuổi”

Hạ Du cười gượng gạo, tuổi tác không đấu lại vai vế quả không sai, cô thuận miệng hỏi: “Hai người… là thanh mai trúc mã sao?”

Kiều Kiến Bang lắc đầu phủ nhận ngay sau đó: “Không thân”

Bố mẹ Kiều Kiến Bang lẫn Hạ Du đều lén lút mỉm cười dù không hẹn trước, sau hai lần dính líu tình ái không rõ ràng, Kiều Kiến Bang đã vạch ra ranh giới với người khác phái.

Hạ Du không phải ngày một ngày hai đối diện với những cô gái đem lòng yêu mến Kiều Kiến Bang và tỏ thái độ với cô, chuyện đấu đá này Hạ Du đã có kinh nghiệm giải quyết, nếu Lục Anh cũng như Ngọc Ân hay Thiên An, Hạ Du vẫn có thể dễ dàng đối phó.

Vào bàn ăn, Lục Anh phấn khởi chạy đến ngồi cạnh Kiều Kiến Bang, Hạ Du tinh ý phát hiện Lục Anh cố tình chạy nhanh, cô ta vừa giả vờ vấp té ngã nhào vào Kiều Kiến Bang thì Hạ Du đã nhanh hơn một bước, lập tức chuyển mình ngồi lên đùi anh.

Những cặp mắt còn lại, kể cả Kiều Kiến Bang đều ngơ ngác về hành động của Hạ Du, Lục Anh suýt đạt được mục đích phải bám lưng ghế trụ vững lại.

Hạ Du loại bỏ được kế hoạch của Lục Anh, cô gượng cười leo xuống ngồi ngay ngắn trên ghế, giả vờ như không có chuyện gì.

Thua keo này bày keo khác, lúc ăn Lục Anh liên tục gắp thức ăn cho Kiều Kiến Bang, chén anh đầy ắp đồ ăn nhưng anh không hề động đến. Kiều Kiến Bang hai tay bận rộn, vừa bóc vỏ cua vừa đút Hạ Du ăn. Lục Anh hậm hực trong lòng không cam tâm, bực dọc chuyển qua ngồi cạnh mẹ ở phía đối diện.

Bữa tối thịnh soạn với hải sản được đem ra, thấy Hạ Du mỉm cười hạnh phúc, mẹ Lục Anh nhân cơ hội liền mỉa mai: “Trước đây Hạ Du chắc hiếm khi được ăn những món này lắm nhỉ, còn nhiều món lạ, hay hôm nào rảnh cùng đi ăn đi”

Hạ Du mỉm cười đáp: “Được ạ, cám ơn phu nhân”

Ánh mắt Kiều Kiến Bang trở nên sắc bén nhìn thẳng vào mẹ Lục Anh không chút kiêng nể, anh không ngốc đến nỗi không biết bà ta đang cố tình xem thường xuất thân của Hạ Du.

Bắt gặp biểu cảm không hài lòng của Kiều Kiến Bang, bố mẹ Lục Anh khó xử ra mặt, ngay cả Lục Anh ngồi chéo vẫn thấy được rõ ánh mắt của anh. Bọn họ đều không nghĩ Kiều Kiến Bang lại bảo vệ Hạ Du đến mức đó, họ vẫn luôn nghĩ anh không thật lòng yêu Hạ Du.

Thái độ của Kiều Kiến Bang đang bất mãn, Hạ Du vừa kéo tay áo anh, anh lập tức thay đổi biểu cảm quay qua nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều tuyệt đối.

Hạ Du khẽ lắc nhẹ đầu ra dấu cho anh đừng tỏ ra thái độ với bố mẹ Lục Anh, cô không muốn anh vì cô mà trở mặt với bạn bè thân thiết của bố mẹ anh.

Vì chiều ý Hạ Du, Kiều Kiến Bang xem gia đình Lục Anh như không khí, việc quan trọng là ưu tiên chăm sóc cho Hạ Du.

Kiều Kiến Bang đút cho Hạ Du một miếng thịt cua, dịu dàng hỏi: “Ngon không?”

Hạ Du gật gật, nghiêm túc cảm nhận mùi vị đưa ra lời nhận xét: “Không ngọt thịt bằng lúc ăn ở du thuyền”

“Đợi anh sắp xếp công việc xong sẽ đưa em đi lần nữa”

Cuộc trò chuyện nhỏ lại thu hút sự chú ý của mẹ con Lục Anh. Sắc mặt mẹ con Lục Anh cực kỳ tệ, trước khi đến đây, cả hai luôn đinh ninh sẽ lấn át được Hạ Du mà thu hút sự chú ý của Kiều Kiến Bang, không ngờ Hạ Du lại là tâm điểm không có cách nào làm cho lu mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK