• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi kết thúc bữa ăn, Kiều Kiến Bang mở điện thoại kiểm tra, chỉ liếc nhanh rồi bỏ vào túi quần, tất cả hành động của anh đều lọt vào tầm mắt của Hạ Du, cô không hỏi đến, cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, chỉ im lặng chờ anh chủ động nhắc đến trước.

Ra ngoài cửa chính của nhà hàng, Kiều Kiến Bang mở lời trước, sắc mặt không hề thay đổi: “Chúng ta về nhà”

“Khoan đã” Hạ Du nắm tay Kiều Kiến Bang giữ anh đứng lại, cô giả vờ mong đợi nói: “Em muốn cùng mọi người đi uống trà nói chuyện, lát nữa anh đến đón em được không?”

Kiều Kiến Bang lưỡng lự không muốn buông tay, hiếm khi Hạ Du ra ngoài gặp bạn bè giúp tâm trạng tốt hơn, anh cũng không thể từ chối, đành miễn cưỡng đồng ý: “Được, khi nào về bảo chị Châu gọi Khải Dực, anh ghé tập đoàn một lát, nhớ phải cẩn thận”

“Được” Hạ Du mỉm cười gật đầu, nhìn theo Kiều Kiến Bang và Khải Dực lên xe rời đi, cô vội bảo chị Châu theo chăm sóc cô lên xe khác đi theo sau.

“Thiếu phu nhân, cô chậm lại một chút” Chị Châu hốt hoảng đuổi theo Hạ Du đang bước vội vàng trong sảnh tập đoàn, tưởng tượng Kiều Kiến Bang nhìn thấy Hạ Du đi như chạy thế này chắc chắn lớn chuyện.

Tại tập đoàn, Ngọc Ân đã đến từ sớm và chờ ở chỗ bàn thư ký trước phòng làm việc của Kiều Kiến Bang, cô ta cố tình ăn mặc và trang điểm thật gợi cảm để gây sự chú ý.

Ngay khi Kiều Kiến Bang đến, Ngọc Ân liền đi theo anh vào trong, cố tình dùng cơ thể nóng bỏng phô bày trước mặt anh mà quyến rũ.

“Bang”

Ngược lại với mong đợi của Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang không có bất kỳ động thái nào, một cái liếc nhìn cô ta cũng không có, anh mở xem tài liệu mà thư ký để sẵn trên bàn, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì, mau nói đi”

Ngọc Ân không nói lời nào nữa, kéo chiếc váy hai dây gợi cảm rơi xuống đất, cả cơ thể trần trụi phô giữa căn phòng rộng lớn. Kiều Kiến Bang vừa ngước mắt lên nhìn Ngọc Ân, biểu cảm lộ rõ vẻ khinh thường, không chút kiêng dè nói: “So với vợ tôi, cơ thể cô thật sự rất khó coi”

“Thiếu phu nhân!”

Kiều Kiến Bang giật mình khi nghe giọng nói hốt hoảng của Khải Dực bên ngoài, anh vừa đứng bật dậy thì Ngọc Ân bất ngờ lao đến ôm chầm lấy anh, ngay lúc ấy cánh cửa bật mở, vẻ mặt sốc đến thẫn thờ của Hạ Du khiến anh vô cùng căng thẳng, thẳng tay xô mạnh hai vai Ngọc Ân đến mức khiến cô ta ngã nhào ra đất không thể chồm dậy.

Đến trước mặt Hạ Du, Kiều Kiến Bang gấp gáp giải thích: “Du Du, không phải như em thấy…”

“Đừng nói gì nữa” Hai mắt Hạ Du ngấn nước, kiềm nén cơn giận trong lòng cắt ngang lời Kiều Kiến Bang, cơn tức giận trong lòng cô tựa như sợi chỉ sắp đứt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ khi nào. Hạ Du hít thở sâu, lý trí vẫn có thể khống chế không làm anh mất mặt bên ngoài, cố giữ bình tĩnh nói: “Về nhà nói chuyện”

Hạ Du xoay người bước đi trước, Kiều Kiến Bang lập tức đuổi theo ngay sau, vừa chạm tay vào người Hạ Du đã bị cô lạnh lùng hất ra, mặt mũi của anh, cô chỉ có thể giữ đến mức đó. Vào đến xe, Hạ Du im lặng mắt nhìn thẳng phía trước, lời nói Kiều Kiến Bang bên tai giống như gió thoảng không hề lọt vào tai cô một chữ nào.

Đột nhiên bụng Hạ Du nhói lên, cô lập tức ôm bụng, sắc mặt trở nên tái nhạt, Kiều Kiến Bang hoảng loạn ôm lấy bụng cô, kích động nói với tài xế: “Đến bệnh viện!”

Nghe tin, bố mẹ Kiều Kiến Bang hốt hoảng cuống cuồng chạy đến bệnh viện, anh và mẹ anh đi qua đi lại, đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu, tưởng chừng sẽ phát điên vì căng thẳng.

Một nữ bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, nét mặt cực kỳ tệ, khi Kiều Kiến Bang và bố mẹ anh chạy đến hỏi tình hình, cô ta nghiêm trọng hỏi: “Anh muốn giữ người mẹ hay đứa bé?”

Trong lúc bố mẹ Kiều Kiến Bang hoang mang nhìn nhau, Kiều Kiến Bang đã nhanh chóng trả lời không hề lưỡng lự: “Đương nhiên là vợ tôi”

Nữ bác sĩ cúi đầu thở ra, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Cả hai mẹ con đều không sao, nhưng cô ấy không muốn gặp lại anh”

Kiều Kiến Bang thẫn thờ như người mất hồn, nữ bác sĩ lúc đi ngang khẽ gật nhẹ đầu ra dấu với với bố mẹ Kiều Kiến Bang, hai ông bà hiểu ý gật đầu đáp trả.

Trong phòng bệnh cao cấp dành riêng cho thành viên Kiều gia, Hạ Du ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngát trong veo vào những ngày mùa đông lại có chút ảm đạm.

Kiều Kiến Bang bước đến gần Hạ Du, ngồi xuống ghế cạnh giường im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Du Du, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không giống như em nhìn thấy, anh đến tập đoàn thật sự là có công việc, Ngọc Ân cô ta bảo có chuyện muốn nói nên đến. Lúc trong phòng làm việc, cô ta tự động cởi đồ, nghe tiếng Khải Dực gọi em nên cô ta đột nhiên nhào đến ôm anh”

Hạ Du không có bất kỳ động thái nào, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài. Kiều Kiến Bang chợt ngồi bên cạnh đối mặt với Hạ Du, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

Hạ Du không hất tay Kiều Kiến Bang ra, cũng không hề lộ bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt.

“Trải qua bao nhiêu chuyện, đến tận giờ phút này tôi mới nhận ra lời Ngọc Ân nói rất đúng. Anh gieo rắc cho tôi ảo tượng, sau đó đối xử tốt với tôi, trước mặt tôi anh đối xử phũ phàng với cô ấy, nhưng ở riêng với cô ấy lại hoàn toàn khác đi”

Trong cách Hạ Du nhìn Kiều Kiến Bang chỉ còn là sự xa cách, bao nhiêu khổ tâm trong lòng anh không thể nào diễn tả thành lời: “Du Du, anh chưa từng lừa dối em, tất cả anh đối với em đều là thật”

“Phải, dù tôi hay Ngọc Ân anh đều là thật, chúng ta cứ như giao ước trước đây, tôi sinh con cho anh, chúng ta… ly hôn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK