• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Ân sững sờ trước lời nói của mẹ Kiều Kiến Bang, nếu đúng như lời bà nói thì những gì Kiều Kiến Bang làm với cô ta có mục đích nào khác?

Cơn hoang mang ập đến, Ngọc Ân bị cuốn vào lốc xoáy thật giả, cô ta luôn cho rằng Kiều Kiến Bang muốn giữ cô ta để một ngày nào đó tái hợp, nhưng chính miệng mẹ anh lại nói anh không quay lại với người cũ.

Ngoài trời bỗng đổ mưa lớn, e là muốn về cũng không thể, Kiều Kiến Bang lại muốn đưa Hạ Du đi nghỉ ngơi nên đành lên phòng trên lầu nghỉ trước.

Ở nhà bố mẹ Kiều Kiến Bang chỉ có vài bộ quần áo của anh, nhưng chất liệu vải khá dày nên Kiều Kiến Bang không cho Hạ Du mặc, chỉ cho cô mặc áo choàng tắm bằng vải bông và tăng nhiệt độ phòng giữ ấm.

Trời mưa trút mãi không dứt, cảm giác cuộn mình trong chăn ngủ một giấc là điều tuyệt nhất trên đời.

Trong người Hạ Du có cảm giác bức rức khó chịu, hai cơ thể trần trụi dưới lớp chăn động chạm không ngần ngại khiến Hạ Du càng không thoải mái trong người.

Hạ Du xoay lưng nằm cách Kiều Kiến Bang một đoạn vừa đủ không chạm vào nhau, hành động của cô làm anh vô cùng ngạc nhiên lẫn khó hiểu.

Kiều Kiến Bang vừa chạm vào Hạ Du, cô liền cau có vùng vẫy: “Đừng đụng vào người em, nóng lắm”

Sau vài giây ngỡ ngàng, trên gương mặt Kiều Kiến Bang hiện lên nụ cười nham hiểm, bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm ám muội: “Để anh giúp em hạ nhiệt”

Vừa dứt lời, Kiều Kiến Bang không lưỡng lự cúi hôn Hạ Du, bàn tay vuốt ve cơ thể đang nóng của cô, ngay cả từng nhịp tim cũng vô cùng mạnh mẽ.

Hạ Du trong cơn loạn lạc vẫn giữ được ý thức vội đẩy Kiều Kiến Bang ra, hai tay giữ vai anh, nghiêm trọng nói: “Không được, thường xuyên thế này không tốt”

Nét mặt Kiều Kiến Bang thoáng lên tia tà mị, giọng nói mang theo hơi thở dục vọng: “Điều anh làm thì luôn tốt”

Một lần nữa bị cuốn vào nụ hôn sâu không lối thoát của Kiều Kiến Bang, Hạ Du mơ màng đáp lại, đôi tay cũng bất giác buông lỏng không chống cự.

Nửa đêm theo thói quen tỉnh giấc, cơn mưa không những không dừng lại mà còn lớn thêm, Kiều Kiến Bang luôn giữ nhiệt độ phòng cao để Hạ Du không bị cảm lạnh.

Trong lúc xuống bếp lấy nước nóng cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang không hẹn mà bắt gặp Ngọc Ân đang ngồi thẫn thờ một mình trong bếp, anh lạnh lùng lướt qua như không nhìn thấy.

Đang rót nước, đột nhiên Ngọc Ân ôm chầm lấy anh từ phía sau, hai tay cô ta ở bụng anh siết chặt không rời. Ánh mắt Kiều Kiến Bang thoáng lên tia lạnh lẽo, không muốn động chạm với Ngọc Ân, anh trầm giọng ra lệnh: “Buông ra”

“Bang, em sai rồi, em thật sự không thể sống thiếu anh, làm ơn hãy cho em một cơ hội nữa, em nhất định chứng minh cho anh thấy tình yêu của em dành cho anh” Ngọc Ân sướt mướt kể lể, nhất quyết không buông Kiều Kiến Bang ra: “Em biết anh vẫn chưa hết yêu em mà đúng không?”

Kiều Kiến Bang mất kiên nhẫn, không chần chừ liền kéo tay Ngọc Ân ra khỏi người anh mặc cho cô ta kịch liệt vùng vẫy.

“Chẳng phải anh chỉ muốn Hạ Du an lòng bởi anh biết cô ấy đã yêu anh hay sao? Người anh cần vốn chỉ là đứa bé chứ đâu phải cô ta” Ngọc Ân bật khóc la hét, hòa với tiếng mưa chẳng ai trong nhà phát hiện.

“Cô nói đủ chưa?” Kiều Kiến Bang trừng mắt đầy giận dữ nhìn Ngọc Ân, dáng vẻ điềm tĩnh cũng không thể tiếp tục giữ.

“Em…”

“Kiến Bang”

Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân đồng thời quay đầu nhìn theo hướng giọng nói phát ra, ánh mắt thoáng lên vẻ bất mãn của Hạ Du khiến Kiều Kiến Bang có chút hốt hoảng.

Không một giây lưỡng lự, Kiều Kiến Bang lập tức bước nhanh chân đến chỗ Hạ Du, theo bản năng ôm lấy cô.

Đối diện với vẻ căng thẳng của Kiều Kiến Bang, Hạ Du lại vô cùng bình thản, cố ý hỏi: “Anh đang bận nói chuyện sao?”

“Không có, anh đi lấy nước cho em” Kiều Kiến Bang thành thật khai báo, gặp Ngọc Ân là ngoài dự đoán.

Hạ Du không muốn trước mặt Ngọc Ân trách móc Kiều Kiến Bang, chỉ khiến anh lẫn cô thêm mất mặt.

Ngọc Ân hết lần này đến lần khác khẳng định Kiều Kiến Bang chỉ vì đứa bé trong bụng Hạ Du mới đối xử tốt với cô, nếu đã vậy Hạ Du chỉ còn cách dùng thời gian để xác nhận.

“Về phòng thôi” Hạ Du mỉm cười dịu dàng nói với Kiều Kiến Bang, anh lập tức gật đầu đi lấy cốc nước nóng, nhanh chóng đưa cô rời khỏi.

“Bang!”

Tiếng hét của Ngọc Ân níu chân Hạ Du lại ở cửa phòng bếp, Kiều Kiến Bang vì Hạ Du cũng dừng lại nhưng người anh bận tâm lúc này là Hạ Du.

Hạ Du xoay người lại nhìn Ngọc Ân, khẽ mỉm cười, thái độ đanh thép vẫn giữ phép lịch sự: “Chị Ngọc Ân, tôi không biết rốt cuộc chị có bao nhiêu chuyện chưa nói xong, tôi chỉ muốn nhắc chị một chuyện, Kiến Bang là chồng tôi, nếu chị còn tiếp tục bám lấy anh ấy, tôi nhất định sẽ không khách sáo nữa”

Cả Kiều Kiến Bang lẫn Ngọc Ân đều kinh ngạc nhìn Hạ Du, chẳng ai nghĩ một người luôn tự ti như cô lại có ngày cứng rắn thế này.

“Ngoài mang thai một đứa bé, cô lấy tư cách gì để nói với tôi những lời đó?” Ngọc Ân tức giận, không nhịn mà bộc phát cho dù có mặt Kiều Kiến Bang.

“Nếu chị lợi hại như vậy thì mang thai cho anh ấy đi” Hạ Du thư thả đáp trả, không cần nhìn cũng đủ biết Kiều Kiến Bang bên cạnh đã tròn mắt ngạc nhiên đến cỡ nào.

“Cô”

“Thế nào?” Hạ Du cắt ngang lời Ngọc Ân, cười châm biếm: “Tôi là vợ Kiều Kiến Bang, là đại thiếu phu nhân của Kiều gia, chị nói tôi có tư cách không?”

Ngọc Ân bị những lời nói của Hạ Du làm cho cứng miệng, tức giận cũng không thể phát ra.

“Chị Ngọc Ân, Kiến Bang đã sớm không thuộc về chị, chị lại bám lấy anh ấy không buông, vậy một người vợ hợp pháp như tôi phải làm thế nào đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK