• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi người giúp việc mang trái cây và trà nóng ra phòng khách, bố mẹ Kiều Kiến Bang vừa thong thả uống trà vừa xem con trai chăm sóc vợ.

Bao nhiêu năm chứng kiến Kiều Kiến Bang trong dáng vẻ kiêu hãnh xa cách khó gần, vậy mà kết hôn rồi lại xuất hiện một bộ mặt mới, nhỏ nhẹ dịu dàng với Hạ Du, không tiếc những nụ cười ngọt ngào với cô.

Thấy con hạnh phúc, bố Kiều Kiến Bang bỗng cười thành tiếng, không nhanh không chậm nói: “Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con trưởng thành. Bang, đợi khi con làm bố con sẽ hiểu, cảm giác lần đầu nhìn con mình ngoài đời thật sự rất thiêng liêng, bởi đó là sinh linh mà con đã tạo ra”

“Phải” Mẹ Kiều Kiến Bang đột nhiên không kiềm được xúc động, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt: “Mẹ nhớ rất rõ, bố con lần đầu thấy con ra đời, ông ấy đã khóc rất nhiều, suốt mười tháng mang thai con ông ấy không rời mẹ nửa bước, vì bố con là người có trách nhiệm với gia đình, mẹ mới lấy ông ấy, không ngờ đó lại là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mẹ”

Ngừng một lát, mẹ Kiều Kiến Bang được bố anh vỗ về an ủi mới từ từ bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc nói tiếp: “Thật ra xưa nay Kiều gia không quá áp đặt chuyện phải sinh con trai, nhưng làm dâu trưởng không thể con trai nối dõi thì chẳng khác gì đàn bà vô dụng, mẹ vì chuyện đó mà áp lực, may mà có bố con luôn bên cạnh”

“Ừm” Bố Kiều Kiến Bang gật gù phối hợp: “Bây giờ trong Kiều gia không chỉ có một đứa con trai, nên cho dù Hạ Du có sinh con gái, không chừng ông nội sẽ còn vui hơn. Kiều gia chúng ta nhiều đời nay không có con gái, không phải vì ép bỏ, mà vốn chưa từng có ai sinh được. Cho nên bọn con không cần phải đặt nặng vấn đề nối dỗi làm gì cả, chỉ cần sinh một đứa bình an khỏe mạnh, sau đó giống như bố mẹ bây giờ nhìn các con an gia lập thất, như vậy đã trọn vẹn một đời người”

Nghe những lời bố mẹ Kiều Kiến Bang nói, Hạ Du không kiềm được khẽ cúi đầu rơi nước mắt, một phần vì cảm động, phần còn lại vì bản thân đã may mắn gặp được Kiều Kiến Bang, có được bố mẹ chồng yêu quý.

Kiều Kiến Bang xoay đầu nhìn, thấy mặt mũi Hạ Du lem nhem nước mắt, anh bật cười khổ, lấy khăn giấy trên bàn ôn nhu lau nước mắt cho cô.

Bố Kiều Kiến Bang bật cười: “Hạ Du, thật ra ông hay bố mẹ đều đứng về phía con, nếu hôm nào Kiến Bang dám lớn tiếng, con cứ nói một tiếng, mọi người nhất định đòi công bằng cho con”

“Còn dám nghĩ đến chuyện lớn tiếng?” Mẹ Kiều Kiến Bang bức xúc lên giọng: “Con dâu tôi còn nhỏ, mà nhỏ là để cưng chiều, không phải để ăn hiếp”

Hạ Du vừa dứt cơn khóc nghe mẹ Kiều Kiến Bang nói xong, cô liền tươi cười rạng rỡ, hẳn đã phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được bố mẹ chồng thế này.

Chân mày Kiều Kiến Bang khẽ cau nhẹ, đôi môi vẫn nhoẻn miệng cười nhìn biểu cảm biến đổi của Hạ Du.

“Du Du, tối nay ở lại ngủ với mẹ nhé” Mẹ Kiều Kiến Bang đột xuất ra đề nghị.

Để ngăn cản ý định của mẹ, Kiều Kiến Bang nhanh chóng lên tiếng phản đối: “Ban đêm cô ấy thức nhiều lần, ngủ với mẹ sẽ không tiện”

Mẹ Kiều Kiến Bang với ánh nhìn thừa biết tâm tư con trai, bà cố ý nói: “Con cứ trực tiếp nói không thể ngủ thiếu vợ là được rồi”

Hạ Du mím môi cười ngại ngùng, kể từ khi bước chân vào biệt thự của Kiều Kiến Bang, hầu như cả hai chưa một lần ngủ riêng.

“Không đúng sao?” Kiều Kiến Bang trách móc đầy yêu chiều, đối diện với vẻ mặt thẹn thùng của Hạ Du, anh chỉ có thể bất lực hôn chụt lên môi cô.

Im lặng nhìn vợ chồng đến mối quan hệ bố mẹ chồng của Hạ Du, Ngọc Ân cảm giác bản thân cực kỳ thảm hại, ngày đó chỉ cần gật đầu đồng ý lấy Kiều Kiến Bang thì người được xem trọng ở kia đã là cô ta.

Ngọc Ân hiểu ra điều thất bại nhất của cuộc đời của cô ta chính là bỏ lỡ Kiều Kiến Bang, giá như biết sớm Kiều gia không hà khắc thì Ngọc Ân đã chịu lấy Kiều Kiến Bang từ lâu.

Cách Ngọc Ân nhìn Hạ Du đầy sự khinh thường, mẹ Kiều Kiến Bang tinh ý nhận ra, khách sáo cất lời: “Suýt nữa thì quên Ngọc Ân cũng ở đây, lần trước ở tiệc mừng thọ chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi nhỉ?”

“À… vâng ạ” Đang mải nhìn Hạ Du, Ngọc Ân giật bắn mình khi mẹ Kiều Kiến Bang đột nhiên bắt chuyện.

“Cô gái xinh đẹp thế này, chắc là nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?” Mẹ Kiều Kiến Bang bên ngoài tươi cười, bên trong lạnh tanh như biển băng.

“Con cũng không quan tâm đến những chuyện đó nhiều lắm, trong lòng con chỉ tồn tại một người, không bao giờ quên được” Ngọc Ân vừa nói vừa lén liếc sang Kiều Kiến Bang, anh không hề để ý đến lời cô ta nói, chỉ chăm chăm ngắm nghía bàn tay Hạ Du đan trong tay anh.

“Đừng như thế chứ, người xinh đẹp, diễn giỏi lại nổi tiếng, vừa có sắc lại có tài, nhất định phải tìm một người xứng đáng để yêu” Mẹ Kiều Kiến Bang không đợi Ngọc Ân mở miệng đã giành trước: “Bác có mấy người bạn có con trai trạc tuổi Kiến Bang, có ngoại hình, làm kinh doanh cũng rất giỏi, quan trọng là nhân cách rất tốt, để bác giới thiệu cho con”

“Không cần đâu ạ” Ngọc Ân vội vàng xua tay: “Con tạm thời không nghĩ đến chuyện sẽ yêu một người khác”

“Vậy thì không được rồi, con gái không nên lụy tình như vậy, con làm bạn thân với Kiến Bang nên học hỏi nó một chút, Kiến Bang nó giống bố nó lắm, tuyệt đối không quay lại với người cũ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK