Tính cô ngoan hiền, học tập chăm chỉ cần mẫn, đối với mọi người dường như đều có sự kiên nhẫn vô hạn.
Thế nên hồi nhỏ khi còn đi học, thầy cô thích cô vì cô ngoan ngoãn dễ bảo, học hành ưu tú, là học sinh giỏi tiêu chuẩn.
Bạn học cũng thích cô, vì cô ôn hòa nhẫn nại, thành tích lại tốt, cũng xinh đẹp và dễ chịu.
Cho dù cách cả một đoạn hành lang, một người ở đầu một người ở cuối, những người bạn cùng cấp nhưng không qua lại gì nhiều, thì khi cô đi ngang hành lang cũng sẽ huýt sáo với cô, vì cô là lớp trưởng xinh đẹp hoàn mỹ của lớp kế bên.
Trong thời học sinh của cô, cô chính là đại diện của “con nhà người ta”.
Tính cách cô đúng thực ngoan hiền, nhưng điều kiện là không ai đạp vào giới hạn của cô, chọc cô không vui.
Đối với người không thân thuộc, Như Ước cũng có sở trường che giấu cảm xúc thực sự của mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ôn hòa đối xử với từng người.
Nhưng chỉ có vài người hiếm hoi biết, trong lòng cô nhốt một con dã thú, cho dù tứ chi bị xiềng xích kẹp chặt, nhưng một khi bị chọc giận, nó sẽ gầm thét giãy giụa trong chuồng, tiếng gầm vang xa.
Ôn Cảnh Nhiên chính là một trong số ít đó.
Thời gian quá xa vời, Ứng Như Ước đã không nhớ rõ là vì chuyện gì. Trong ký ức có phần khiếm khuyết đó, cô chỉ nhớ mình đã nổi trận lôi đình bên ngoài bệnh viện, đẩy ngã chiếc xe đạp, túi xách rơi ra khỏi giỏ xe, sách vở bài tập rơi tung tóe trên đất.
Lúc đó trời đã tối, bầu trời sắp sụp xuống đã rải đầy ráng chiều rực rỡ, từng khoảng được gió điêu khắc thành những hình tinh tế hoặc điên cuồng, rọi nơi chân trời, như dấu sơn năm màu bảy sắc.
Ôn Cảnh Nhiên đã bước ra từ đầu cầu thang trong bối cảnh rực rỡ tráng lệ đó, khi ấy Như Ước và anh vẫn chưa thân lắm, anh với tư cách là người đàn ông trưởng thành đã giúp cô dựng xe đạp, nhặt túi xách lên, cuối cùng đứng trước mặt cô, nói một câu bằng giọng thờ ơ: “Hóa ra em cũng biết nổi giận.”
Ai mà không biết nổi giận?
Cô chỉ là quá hiểu chuyện, giỏi kiềm chế mà thôi.
“Nổi giận một mình như thế, ai mà biết em tức giận?” Anh đưa tay thò vào túi áo, móc ra một cây kẹo que đưa cho cô: “Về nhà một mình được không?”
Ứng Như Ước quên mất lúc đó cô đã nói gì, điều có ấn tượng mơ hồ là, hình như cô còn giận lây cả Ôn Cảnh Nhiên, không chỉ không nhận kẹo que anh đưa, mà còn chê anh lo chuyện bao đồng.
Nhưng cuối cùng khi đẩy xe đạp, khóc lóc quay về, cô lại hối hận về tính xấu của mình.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Ứng Như Ước mới nhận ra, thực ra Ôn Cảnh Nhiên đã chiếm cứ rất nhiều quãng thời gian quan trọng trong nửa đời này của cô.
Mười năm.
Anh đã đứng trong thời gian của cô, không hề vắng mặt.
Bệnh nhân cấp cứu tiếp nhận vào buổi tối là một chàng trai hai mươi ba tuổi, bị loét dạ dày cấp tính.
Lúc xe cấp cứu nhận được điện thoại rồi đi đón bệnh nhân thì người này đang nằm bên vệ đường, bên cạnh đầy những mảnh vỡ của chai rượu, cơn đau dữ dội ở bụng còn bị bệnh nhân nhầm tưởng là vết thương ngoài da sau khi ẩu đả.
Ôn Cảnh Nhiên đến bệnh viện rồi, vết thương trên mặt và cả vết xước trên cánh tay anh ta đã được xử lý xong, bác sĩ cấp cứu đưa phim chụp bụng, nhanh chóng trao đổi với anh về tình trạng bệnh nhân.
Cũng giống như bệnh nhân cấp cứu nửa tháng trước tiếp nhận, cũng là loét đường tiêu hóa, cần phẫu thuật điều trị.
“Đã thông báo với người nhà bệnh nhân, họ đang trên đường tới.” Bác sĩ khoa cấp cứu nói tới đây thì ngừng lại, kéo Ôn Cảnh Nhiên sang bên, hạ thấp giọng: “Bị thương như thế, tôi cảm thấy có khả năng là ẩu đả dữ dội, khóe mắt và khóe môi bệnh nhân bầm tím một khoảng lớn.”
Ôn Cảnh Nhiên quay lại nhìn anh chàng đang nghiến răng chịu đựng trên giường bệnh, gật đầu ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
“Hết rồi.” Tăng Chi Bản nhún vai, anh ta hơi mập mạp, bộ dạng nhún vai như thế trông có phần ngô nghê.
Ôn Cảnh Nhiên hơi cong môi, quan sát kỹ tấm phim trên tay rồi quay sang hỏi anh ta: “Gọi điện cho người nhà bệnh nhân bao lâu rồi?”
“Trước khi gọi cho anh đã gọi cho người nhà bệnh nhân rồi.” Nói dứt, Tăng Chi Bản nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày: “Bệnh nhân không phải người bản địa, đợi người nhà tới có lẽ phải cần một quãng thời gian. Bác sĩ Ôn, anh thấy phải làm sao?”
“Bệnh nhân không đợi nổi đâu.” Ôn Cảnh Nhiên vỗ vai anh ta: “Tôi sẽ nói rõ tình hình với bệnh nhân, để chính anh ta ký vào đơn đồng ý phẫu thuật trước. Đợi người nhà tới sẽ ký sau.”
Tăng Chi Bản “à” một tiếng rồi nhanh nhẹn đi chuẩn bị.
Anh ta và Ôn Cảnh Nhiên vào bệnh viện đại học S cùng lứa, có mối giao hảo mười năm nên trong công việc vô cùng ăn ý.
Sau khi nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa, đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Ứng Như Ước tắm rửa xong, nằm lên giường rồi mới sực nhớ ra buổi tối còn phải đến tiệm chụp hình để lấy hình.
Thế là lại thay đồ, ra ngoài một chuyến.
Tiệm chụp hình đang chuẩn bị đóng cửa, ông chủ cầm chổi đang quét dọn bậc thang bằng đá mài bên ngoài cửa tiệm, nghe tiếng bước chân nên ngước lên, “ái dà” một tiếng: “Muộn thế rồi, bác còn tưởng cháu phải mai mới tới lấy chứ.”
Ứng Như Ước cười ngượng nghịu, đang định theo ông chủ vào trong, chưa đi mấy bước đã thấy ông quay lại, nhắc cô: “Cô gái phải cẩn thận nhé, tối nay có mấy thằng thanh niên đánh nhau, từ phố bên kia chạy đuổi sang đây, đập vỡ chai bia trước tiệm bác, toàn là mảnh vỡ, cháu đừng đạp phải đấy.”
Ông ta dựng cây chổi vào vách tường, vừa châm thuốc hút vừa đi vào trong: “Buổi tối bác có việc, nên nhờ cô bé hàng xóm giúp coi tiệm, cô bé nhát gan, sợ tới không dám ra ngoài. Bây giờ bác vừa về nên mảnh vỡ vẫn chưa dọn.”
Ứng Như Ước quay lại nhìn, mảnh vỡ chai bia màu xanh lục tỏa một thứ ánh sáng màu xanh nhạt dưới ánh đèn vàng vọt, cạnh mảnh vỡ lạnh lùng chói mắt.
Tấm hình được bỏ vào trong túi giấy, Ứng Như Ước lấy ra xem.
Ông chủ nhả ra một làn khói, sắp xếp mặt bàn, vẫn làu bàu: “Bọn trẻ bây giờ sao mà nóng tính thế, nói chuyện không hợp là lấy chai lọ ra đánh nhau, nếu mà chết người thì phải làm sao.”
Như ước nghe thế thì thuận miệng hỏi: “Có báo cảnh sát chưa ạ?”
Ông chủ liếc nhìn cô, lắc đầu: “Đám đó chạy đi, nghe nói ở phố Thất Hồi đánh gục một đứa, xe cấp cứu tới rồi. Những người khác đều chạy cả, báo cảnh sát ở đâu?”
Nói dứt, ông chủ sực nhớ gì đó rồi huơ tay với cô: “Nếu hình ảnh không có vấn đề gì thì mau về nhà đi, bác nghe cô bé kia nói đám nhóc kia gọi điện kêu người tới, không chừng lát nữa lại quay trở lại đây đấy.”
Ứng Như Ước kiểm tra hình xong, cám ơn ông chủ rồi xách về nhà.
Đêm đã về khuya, người và xe cộ trên phố càng ít dần, bên tai văng vẳng tiếng đóng cửa cuốn cực lớn từ các hàng quán.
Ứng Như Ước băng qua đường, quay đầu lại nhìn, dưới dòng sông đèn rực rỡ, chỉ có đèn neon vẫn đang lấp lánh không biết mệt mỏi.
Cô lấy điện thoại ra, nghịch một lúc, do dự xem có nên hỏi Ôn Cảnh Nhiên đã mổ xong hay chưa.
Dù sao đang ăn giữa chừng phải về bệnh viện, về tình về lý thì hình như cô nên hỏi thăm mới đúng.
Nhưng trong lòng lại có một chướng ngại, cao đến mức cô không vượt qua được – buổi chiều cô suýt thì… suýt thì bị lợi dụng còn gì!
Còn chưa đợi Như Ước băn khoăn ra kết quả thì điện thoại trong tay đã rung lên, một tin nhắn weixin.
Là của Chấn Chân Chân.
“Bác sĩ Ôn đến Cục cảnh sát lấy lời khai, chỉ hỏi cậu có bàng hoàng không, có sợ hãi không, có kích thích không.”
Đầu Ứng Như Ước “ong” một tiếng, cô nhìn câu nói không chút tình cảm kia một lúc lâu, thực sự không dám tin vào mắt mình.
Sợ ảnh hưởng đến Chấn Chân Chân đang làm việc, Như Ước không dám gọi điện mà đứng tại chỗ nhắn tin: “Đừng đùa, xảy ra chuyện gì?”
Chấn Chân Chân đang rót nước cho Ôn Cảnh Nhiên, rút ra ly giấy dùng một lần để lấy nước, một tay gõ lách cách trả lời: “Ai thèm đùa với cậu, cậu có cần đến chiêm ngưỡng phong thái của nam thần tớ không?”
Hôm nay không phải Cá tháng Tư, Ôn Cảnh Nhiên vào cục cảnh sát lấy lời khai rõ ràng không thể là chuyện mà Chấn Chân Chân đem ra đùa được…
Ứng Như Ước nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nhảy ra bốn chữ “sự cố bệnh viện”, vừa thành công làm bản thân giật mình sợ hãi thì IQ còn sót lại nhanh chóng thiết lập một giả thiết.
Cho dù xảy ra sự cố, cũng không cần đến cục cảnh sát lấy lời khai, chuyện này đâu phải do họ quản được.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng, Ứng Như Ước cắn răng, lục trong danh bạ ra số của Ôn Cảnh Nhiên, không hề do dự gọi cho anh.
Chấn Chân Chân lúc này đang phớt lờ sự lườm nguýt của Trì Thịnh, chăm chỉ bưng trà rót nước cho Ôn Cảnh Nhiên.
Sắc mặt cấp trên trực tiếp thực sự quá khó coi, cậu mập lặng lẽ nhìn Chấn Chân Chân đang không hề hay biết đã đắc tội với Trì Thịnh, tốt bụng giải vây: “Chị Chấn, em cũng khát rồi, muốn uống nước…”
Chấn Chân Chân không buồn nhìn anh mập một cái, như thể không nghe thấy anh chàng nói gì, tay chống lên bàn, dựa vào bạn rồi tươi cười nhìn Ôn Cảnh Nhiên, dịu dàng nói: “Bác sĩ Ôn, bây giờ anh có thể…”
Nói chưa dứt câu thì bị âm thanh rung lên của điện thoại cắt ngang.
Ôn Cảnh Nhiên hơi gật đầu: “Xin lỗi, tôi có điện thoại.”
Giờ này ai lại gọi điện cho bác sĩ Ôn? Chấn Chân Chân dùng đầu ngón chân cũng đoán ra. Thế là cô cười rất đắc ý và rạng rỡ, ngửa tay ra hiệu cho anh đi nghe điện thoại.
Vừa quay đầu thì thấy Trì Thịnh ngồi sau bàn, nửa người khuất dưới ánh đèn, đôi mắt u ám sâu thẳm như ma trơi lập lòe trong khu rừng sâu, khiến cô sợ đến nỗi mím chặt môi. Tròng mắt đảo lia lịa mấy vòng rồi nịnh nọt hai tay bưng ly nước đặt trước Trì Thịnh để đi rót cho anh.
Vẻ u ám trong mắt Trì Thịnh cuối cùng tan biến bớt, anh cầm cuốn sổ ghi chép, lại ngước lên nhìn người đàn ông từ lúc nghe điện thoại đã luôn nở nụ cười ở đằng kia, hơi nhướng mày.
Chấn Chân Chân rót trà xong cho Trì Thịnh, lúc quay lại thì Ôn Cảnh Nhiên đã cúp máy.
Ghi chép lời khai xong, Chấn Chân Chân tiễn Ôn Cảnh Nhiên ra ngoài.
Cậu mập vẫn đang thu dọn giấy bút, thấy Chấn Chân Chân cần mẫn như thế thì gãi đầu, làu bàu vẻ khó hiểu: “Chẳng qua là đẹp trai tí thôi mà, chị Chấn có cần nịnh nọt đến mức nhìn mà em muốn nổi da gà như thế không.”
“Không chỉ thế.” Trì Thịnh đóng nắp bút lại, “cách cách” một tiếng, anh ngước lên, ánh mắt nhìn về phía cửa đã sớm không thấy bóng dáng hai người kia: “Nếu không có gì lạ thì chắc là cô ấy đã quen Ôn Cảnh Nhiên rất lâu rồi.”
Cậu mập không nhạy bén bằng Trì Thịnh, suốt quá trình này, ngoại trừ nhìn thấy chị Chấn khi trông thấy bác sĩ Ôn thì hai mắt phát sáng tia hưng phấn ra, thì chỉ nhìn thấy chị Chấn rất chăm chỉ và chu đáo với bác sĩ Ôn…
Giống như… giống như con kiến đang nhắm vào quả trứng có lỗ hở vậy…
Chấn Chân Chân tiễn Ôn Cảnh Nhiên đến tận bãi đậu xe phía sau cục cảnh sát: “Bác sĩ Ôn, tối nay anh vất vả rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên lúc này mới nở nụ cười, khoát tay, đi được vài bước rồi sực nhớ gì đó, lại quay lại hỏi cô: “Là em báo cho Như Ước biết?”
Cơ hội tốt để tâng công làm sao bỏ lỡ được, Chấn Chân Chân vội gật đầu: “Cậu ấy gọi cho anh sao?”
“Ừm.” Ôn Cảnh Nhiên ậm ừ một tiếng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ, đi đến trước xe rồi mở cửa xe ngồi vào trong: “Cô ấy vẫn đang đợi anh, anh đi trước đây.”
Chấn Chân Chân vui vẻ chào, nhìn theo Ôn Cảnh Nhiên lái chiếc Land Rover ra khỏi bãi, ngân nga hát hò rồi quay về, chưa được mấy bước, cô nàng cau mày, dừng lại.
Khoan đã…
Ban nãy bác sĩ Ôn nói là Như Ước vẫn đang đợi anh, đúng không?
…
Tại sao Như Ước phải đợi anh ấy?