Dưới sự năn nỉ ngọt nhạt của Ứng Như Ước, Chấn Chân Chân tạm thời bỏ suy nghĩ bắt Như Ước đi tìm bác sĩ Ôn, mà tìm bừa một quán mì gần bệnh viện để “thẩm vấn”.
Đang giờ ăn nên trong quán rất đông đúc, từ nhân viên phục vụ tới bà chủ tính tiền đều bận xoay mòng mòng.
Chấn Chân Chân vô cùng nhẫn nại dựa vào góc tường gạch năm màu bảy sắc sặc sỡ, cố gắng trừng mắt nhìn cặp tình nhân đã ăn mì xong nhưng còn chây lỳ ở lại để dùng wifi.
Vị trí này so với sảnh chính hơi ồn kia thì khá là yên tĩnh.
Cô cố chấp trừng mắt nhìn năm phút, cuối cùng khiến cặp đôi kia mất hứng, trước khi xách túi đi, cô gái còn không quên lườm Chân Chân một cái.
“Khoan đã, cô đứng lại…” Chấn Chân Chân “hey” một tiếng, lập tức sa sầm mặt, đưa tay chỉ vào cô gái không quay đầu lại kia: “Giờ cao điểm ăn uống mà chiếm chỗ dùng wifi để chơi nông trại, cô thấy có lý không? Cô ở khu nào? Cẩn thận bị bà đây gặp phải lại hành hạ cô tơi bời cho biết mặt nhé.”
Cô to tiếng, thấy cô gái kia vội vàng kéo bạn trai bỏ đi, rồi lập tức thỏa mãn ngồi xuống: “Chiêu này của tớ là học từ Trì Thịnh đó, mấy tên bị tình nghi bắt về đồn thấy tớ dễ thương nên coi thường, Trì Thịnh liền dạy tớ là lúc cần hung dữ thì phải tỏ vẻ vào, đập hỏng bàn, đá hỏng ghế đều tính sổ cho anh ấy cả.”
Cô nàng cười tít mắt, chống cằm nhìn phục vụ dọn dẹp bàn, ngọt ngào thúc giục: “Chị ơi, món ăn kèm bàn bọn em chọn mang nhanh lên nhé, ăn xong để còn cho khách đến sau ngồi nữa.”
Đợi phục vụ đi rồi, Chấn Chân Chân thu lại nụ cười, gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhân dịp này mau kể hết sự tình cho tớ nghe đi, không cần quá tỉ mỉ, đại khái cũng được.”
Chấn Chân Chân và Ứng Như Ước là bạn thân bao năm, tình cảm này rất vững chắc, không sợ nước sôi không sợ lửa bỏng. Nhưng tình bạn kiên cố như vậy cũng chưa hẳn là lúc nào cũng hiền hòa vui vẻ, cũng từng hiểu lầm đến nỗi suýt thì tan vỡ.
Nhưng chính vì những chuyện nhỏ mâu thuẫn đó mà cô nàng có thể đi thẳng vào trong tim Ứng Như Ước, nhìn thấy một Như Ước hoàn toàn khác với những người khác thấy, cũng rất thương xót bạn, bảo vệ bạn.
Ai bảo cô từ nhỏ đã mắc bệnh anh hùng nặng, chỉ muốn bảo vệ cả thế giới làm gì!
Ứng Như Ước cũng cảm thấy lúc này cô cần tâm sự, nên chắt lọc kể những điểm quan trọng nhất, lúc nói đến nguyên nhân chia tay, cô bỗng thấy yếu thế hẳn: “Có phải tớ quá ích kỷ rồi không?”
Chấn Chân Chân khi đứng trước bác sĩ Ôn và Ứng Như Ước thì thường thiên vị bác sĩ Ôn hơn, nhưng lần này chuyện lớn, cô chống cằm suy tư một lát rồi khẳng định: “Tình cảm không vi phạm nguyên tắc, không phạm đạo đức mà xảy ra vấn đề thì không có ai tuyệt đối đúng hay sai. Cậu cảm thấy không hợp với bác sĩ Ôn mới chia tay, điều này không sai… Bác sĩ Ôn vì công việc bận rộn, không thể lo cho cậu thì chỉ có thể tính là cách xử lý không tốt, cũng chẳng sai.”
Chấn Chân Chân ăn củ cải chua tới mức đôi mắt nheo lại thành một đường, giọng run rẩy: “Nhưng Như Ước à, ý thức yêu đương của cậu không đủ chín chắn.”
“Tuy cả hai bắt đầu là vì thế mạnh của bác sĩ Ôn, nhưng cậu đã nhận lời rồi, cho dù không suy nghĩ kỹ thì chắc chắn cũng suy nghĩ qua rồi. Nhưng trong quãng thời gian ở bên nhau ngắn ngủi của cậu và bác sĩ Ôn, ngoài nhìn thấy anh ấy bận rộn tới mức không thể lo cho cậu, đến nỗi sau này cũng chắc chắn không thể chu toàn cho cả gia đình ra, sao cậu không nhìn thấy trong ba điều giao ước của cậu đã hạn chế anh ấy?”
Chính bản thân Chấn Chân Chân cũng sắp bị mình thuyết phục, gõ gõ đũa lên thành bát, càng nói càng hăng: “Trong cả mối tình này, cậu vốn dĩ không đối xử bình đẳng với bác sĩ Ôn. Người ta xem cậu là bạn gái, vừa thương yêu vừa chiều chuộng, chỉ hận không thể sống chung để lo cho cậu, nhưng cậu lại dò xét và suy đoán anh ấy, không trao đổi toàn bộ tình cảm bình đẳng như anh ấy. Nói trắng ra thì chính là cậu đang đòi hỏi cảm giác an toàn từ phía anh ấy.”
Chấn Chân Chân hút một sợi mì, rồi gắp lạp xưởng mà mình ghét cho Như Ước, vừa cầm bình giấm lên đổ một thìa đầy rồi khuấy đều vào bát mì.
Ứng Như Ước bị cô nàng trách móc, không nói lời nào mà chỉ cắm đầu vào ăn.
Không thể phủ nhận là Chấn Chân Chân bình thường trông vô tâm vô tính, nhưng khi nhìn vào vấn đề tình cảm của cô và Ôn Cảnh Nhiên thì lại nói đúng chỗ ngứa. Giống như bắc một cây cầu cho trái tim Ứng Như Ước, cảm xúc bị dồn nén nặng nề kia cuối cùng đã tìm ra lối thoát.
“Nhưng theo tớ thì cách làm của bác sĩ Ôn cũng có phần thiên vị.” Chấn Chân Chân rút một tờ giấy ăn ra lau mồ hôi: “Sao anh ấy lại nghĩ rằng cái ‘đúng’ của phụ nữ là ‘đúng’, cái ‘không đúng’ của phụ nữ chính là ‘không đúng’ được chứ! Rõ ràng cậu khẩu thị tâm phi, thích bác sĩ Ôn muốn chết mà anh ấy lại không nhận ra. Nếu chiêu này của anh ấy là cố tình làm vậy thì tớ cạn lời, dù sao bây giờ anh ấy bắt nạt cậu thì sau này trong lễ cưới của hai người, tớ sẽ ra sức bắt nạt anh ấy.”
Ứng Như Ước suýt bị miếng sườn đâm vào răng.
Khoan đã…
Sao lại nói tới lễ cưới sau này rồi?
Chấn Chân Chân tỏ vẻ mặt “cậu chả biết gì hết”, nuốt một miếng tôm rồi ậm ừ bảo: “Tớ thì không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng nếu có một người đàn ông có thể thủ thân như ngọc chờ tớ bao năm, cho dù không cảm động thì tớ cũng sẽ rất trân trọng đấy.”
Nói dứt, cô nàng lại khuyên nhủ vẻ ý tứ sâu xa: “Nếu cậu ngại thì tớ sẽ lái xe đưa cậu đến trước cửa nhà bác sĩ Ôn, trói cậu lại cũng được. Nếu không thì tớ hy sinh một chút, giả bệnh… giả bệnh mạn tính đi, cậu hãy đưa tớ đến chỗ bác sĩ Ôn khám bệnh, có lý quá rồi…”
Kết quả là chưa nói xong, miệng đã bị Ứng Như Ước nhét một đống củ cải vào.
Chấn Chân Chân bị chua tới mức răng đánh lập cập, cả gương mặt méo mó hẳn: “Dù sao chuyện này tớ phải nhúng tay vào mới được, mỗi ngày thúc giục cậu đủ ba bữa.”
“Đủ ba bữa” mà Chấn Chân Chân nói, quả đúng là đã chấp hành rất nghiêm túc.
Tám giờ sáng phải nhắc, mười một giờ rưỡi trưa nhắc, gặp lúc Như Ước phẫu thuật chưa xong thì mỗi nửa tiếng gọi một lần, đến khi cô nghe máy mới thôi. Buổi tối là bảy giờ, cô nàng theo Trì Thịnh ra ngoài tuần tra cũng không quên để lại “do chúc” trước khi làm nhiệm vụ.
Đòn truy kích liên hoan này dẫn đến việc Thẩm Linh Chi cũng hiểu lầm là cô có người theo đuổi mạnh mẽ, rảnh rỗi liền cùng Tiểu Khâu trêu ghẹo cô.
Chiều hôm đó có ca mổ đầu tiên sau giờ nghỉ trưa.
Bệnh nhân là nhân viên văn phòng trẻ trung mới tròn ba mươi, áp lực công việc cường độ cao và việc sinh hoạt ăn uống không đều đặn đã dẫn đến dạ dày gặp vấn đề nghiêm trọng tới mức phải nhập viện mổ.
Ứng Như Ước buổi sáng theo Thẩm Trường Ca tham gia một ca mổ bên khoa Ngoại thần kinh, trong suốt thời gian mổ, đừng nói là cả buổi sáng đều tiêu tốn hết vào đó, ngay cả bữa trưa cũng phải nhanh chóng giải quyết trong giờ nghỉ.
Vừa bước vào phòng mổ đã bị Thẩm Linh Chi chọc: “Điện thoại em từ buổi trưa đã đổ chuông tới tận bây giờ, đã giải thích với người yêu bé nhỏ chưa đấy?”
Ôn Cảnh Nhiên vừa bước vào, nghe hết cả câu đó không sót một chữ nào.
Anh ngước lên, ánh mắt hơi ngừng lại một tích tắc ở Ứng Như Ước đang tiêm thuốc mê cho bệnh nhân.
Y tá trực phòng nhìn thấy anh trước, hơi cao giọng gọi: “Bác sĩ Ôn.”
Ôn Cảnh Nhiên cụp mắt xuống, trong tích tắc Ứng Như Ước quay sang nhìn, anh đã dời ánh mắt đi.
Anh giơ cao tay, thuần thục đeo găng, mặc áo phẫu thuật vô trùng, hơi rướn cao người để tiện cho y tá làm xong cho anh.
Toàn bộ quá trình anh chưa từng di chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn vào bàn mổ.
Không khí bỗng trở nên lạ lùng.
Thẩm Linh Chi liếc nhìn Ứng Như Ước đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ngượng ngập hắng giọng, định cứu vãn: “Bác sĩ Thẩm khoa Ngoại thần kinh đến từ thành phố A, anh ấy cũng tới đây một thời gian rồi, nhưng tôi chưa có cơ hội hợp tác cùng. Tôi nghe Tiểu Khâu nói, lúc anh ấy mổ rất hài hước, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nho nhã ấm áp mà anh ấy biểu hiện bên ngoài.”
Cô đưa mắt nhìn Như Ước, không hề phát giác ra vấn đề này đối với đương sự mà nói hoàn toàn không thoải mái, nhẹ nhõm hơn ban nãy là bao.
Ca mổ còn chưa bắt đầu mà Ứng Như Ước đã thấy tay rịn mồ hôi.
Cô lặng lẽ lùi về cạnh máy trợ hô hấp, chăm chú nhìn vào màn hình, đến mức bất cứ chữ cái hay dấu hiệu nhỏ nào xuất hiện trên đó cũng không bỏ qua, tỉ mỉ nhìn đến mấy lần.
Khóe mắt càng để ý đến nhất cử nhất động của Ôn Cảnh Nhiên, ngay cả anh đi mấy bước đến trước bàn mổ cũng không bỏ sót, đến khi anh ngước lên nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, lúc này cô mới trả lời với dáng vẻ cố tỏ ra bình thản: “Cũng tạm, ca mổ kéo dài lâu quá, cứ căng thẳng thần kinh mới dễ xảy ra vấn đề.”
Ôn Cảnh Nhiên cuối cùng cũng liếc nhìn cô.
Đôi mắt đó lạnh nhạt, nhưng ánh trăng xa vời, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Chỉ một ánh mắt, Ứng Như Ước liền cảm thấy tâm tư của cô như bị anh nhìn thấu hết, không tài nào che giấu.
Cô mím môi, cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Nhưng trong lòng như có móng mèo đang cào, lúc nhẹ lúc nặng khiến con tim ngứa ngáy, lúc lại thấy nặng trĩu. Cơm vừa ăn vội vàng vào lúc trưa bây giờ như không chịu nằm yên, cứ như một hòn đá kẹt cứng trong dạ dày, khiến cô không thể thở nổi.
Vốn tưởng cảm giác khó chịu đó sẽ nhanh chóng biến mất, ai ngờ cả ca mổ, cô chỉ thấy dạ dày cuộn trào khó chịu. Như có một sợi dây cao su thít chặt dạ dày lại, khuấy đảo khiến tim cô trĩu nặng, khô khốc tới độ muốn uống nước.
Thẩm Linh Chi đứng gần cô nhất, thấy hàng lông mày của cô càng lúc càng nhíu lại, sắc da lộ ra ngoài khẩu trang trắng bệch, ngay cả trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, thì không kìm được bật hỏi: “Em không sao chứ?”
Ứng Như Ước lắc đầu, không nói gì.
Chắc là do ăn trưa quá muộn, trước khi ăn lại uống quá nhiều nước lạnh, nên dạ dày không thích ứng kịp.
Ôn Cảnh Nhiên quay sang, nhân lúc y tá lau mồ hôi mà nhìn cô.
Chắc do khó chịu quá nên một tay cô ghi chép số liệu, một tay đè lên dạ dày, hàng lông mày nhíu chặt, dẫn đến trán nhăn lại, trông rất yếu ớt.
Anh hơi trầm giọng, nói mà không cho phép thương lượng: “Không khỏe thì đứng sang bên nghỉ ngơi.”
So với sự ôn hòa bình thường của anh, ngữ điệu mang vẻ cưỡng ép này khiến toàn bộ nhân viên y tế trong phòng đều ngẩn người, thở cũng không dám thở mạnh.
Ứng Như Ước cũng ngớ người, kìm nén cơn đau vẫn có thể chịu đựng được, lắc đầu: “Em không sao.”
Thẩm Linh Chi cũng khuyên nhủ: “Như Ước, em không khỏe thì ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi. Bên này có chị rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, nhé?”
Cảm giác bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, hàng lông mày của Ứng Như Ước giãn ra, cô gật gật đầu, trả lời bằng một giọng ôn hòa: “Em vẫn ổn, nếu thực sự khó chịu thì em sẽ không cố chịu đựng nữa.”
Thẩm Linh Chi cũng không miễn cưỡng, chỉ thi thoảng hỏi cô một lượt với vẻ không yên lòng.
Dạ dày thực sự càng lúc càng khó chịu, cảm giác nặng nề đó quen thuộc chí mạng.
Dần dà, đến cả việc thở cũng là gánh nặng.
Ứng Như Ước ra sức kiềm chế cơn đau trong dạ dày, khó khăn lắm mới chờ tới lúc ca mổ kết thúc, cô còn chẳng nói được gì, bàn tay lạnh ngắt vỗ vỗ Thẩm Linh Chi, bịt lấy miệng qua lớp khẩu trang còn chưa kịp tháo, đi nhanh ra ngoài.
Ứng Như Ước nôn một trận dữ dội trong toilet, suýt thì nôn cả dịch vị ra ngoài.
Cô bấm nút xả nước, dựa vào cánh cửa bằng gỗ để thở một lúc, cuối cùng mới làm dịu đi cơn khó chịu cô đã phải kìm nén suốt ca mổ.
Bước chân nhũn ra, Ứng Như Ước hứng nước trong bồn rửa tay để súc miệng, rồi lại lấy nước khoát lên mặt, dòng nước mát lạnh kích thích làn da cô khiến thần trí của cô tỉnh táo lại.
Nghĩ tới việc lát nữa còn có bệnh nhân phải thăm trước khi mổ, cô xoa xoa hai bên vai đau nhức, bước ra ngoài.
Vừa đến lối rẽ ra ngoài, cô khựng lại, dừng ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Ôn Cảnh Nhiên chưa thay quần áo, bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục, trong tay cầm một ly nước đang bốc hơi nóng, đang đứng đợi ở cách đó không xa.
Thấy cô ra, anh bước lên, chẳng nói chẳng rằng nhét ly nước ấm vào tay cô, anh đưa tay lên, áp mu bàn tay vào trán cô.
Vừa rửa mặt bằng nước lạnh nên nhiệt độ trên trán đã hạ xuống.
Ôn Cảnh Nhiên cau mày: “Buổi trưa em đã ăn gì?”
“Chắc do trước khi ăn đã uống quá nhiều nước lạnh…” Ứng Như Ước hơi ngượng ngập: “Ca mổ ban sáng kéo dài quá nên không có thời gian uống nước.” Để giải khát, cô uống cạn một chai nước khoáng, lạnh tới mức dạ dày cũng run rẩy.
Nếu sớm đoán ra sẽ có hậu quả này, cô tuyệt đối sẽ kiên nhẫn đi rót ly trà nóng, thổi nguội rồi mới uống.
Nghe câu trả lời của cô, Ôn Cảnh Nhiên càng nhíu mày: “Không biết chăm sóc bản thân như thế, em muốn khiến ai lo lắng đây?”