Khoảng sân nhỏ bên ngoài phòng khách, có một cây Hải Đường đang nở rộ.
Sắc hoa tươi đẹp, cách một tầng hơi nóng mờ mịt, nhìn từ xa giống như những nhánh hoa đào đang nở trong mùa xuân, cực kỳ rự rỡ.
Dưới gốc cây hải đường có một cọc gỗ hình dáng như chiếc bàn trà thấp, được đặt bên cạnh hồ nước nóng.
Khoảng cách không gần không xa, không bị nước bắn vào nhưng lại làm cho người đang tắm trong hồ có thể lấy được đồ vật.
Như Ước vào trong sân vốn định lấy huân đèn gác ở bên cạnh hồ nước nóng về.
Cô vốn định sẽ từ từ dùng huân đèn này lúc ngâm nước nóng, nhưng bây giờ...... Bất kể trước đó cô đã tính toán lên kế hoạch thế nào đi nữa, bắt đầu từ khoảnh khắc Ôn Cảnh Nhiên gõ cửa tiến vào thì những sắp xếp lúc chiều của cô không thể không thay đổi chút ít.
Ứng Như Ước biết Ôn Cảnh Nhiên vào năm cô 16 tuổi.
Hôm đó là ngày một tháng một tết Nguyên Đán.
Cô đã quên mất nguyên nhân cụ thể là gì, chỉ nhớ mang máng là dì Hoa đang nấu cháo gà, rồi hấp sủi cảo.
Một mình cô ngồi trong phòng ăn ăn sủi cảo dì Hoa hấp, nghe tiếng tin tức của người dẫn chương trình trong phòng khách,.
Trong căn phòng trống rỗng to như vậy, cô mở hết tât cả đền trong phòng nhưng vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo khó chịu.
Lúc tiếng TV hơi thấp có thể láng máng nghe được tiếng nói tiếng cười truyền đến từ nhà bên cạnh và tiếng ồn ào nũng nịu của trẻ em.
Đồng hồ treo trong phòng khách đúng giờ vang lên thì uất ức lên men đã lâu hoàn toàn đánh sụp cô, cô che mắt khóc đến không thể kiềm chế.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Như Ước cũng biết gia đình cô không giống như những gia đình khác.
Lúc nào cha mẹ cô cũng rất bận rất bận, cuối cùng cô cần độc lập hoàn thành mọi chuyện.
Trong những tháng năm tôi luyện cô lớn lên, cô dần dần học được cắn răng kiên trì.
Gặp phải khó khăn, phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn không phải khóc thút thít mà là giải quyết vấn đề.
Cho nên dù có uất ức thế nào đi nữa, sau khi trút hết nỗi lòng cô sẽ lập tức nghĩ tới phương án giải quyết.
Cô hâm nóng sủi cảo mà dì Hoa đã hấp, đựng vào trong hộp giữ ấm chia nhiều ngăn, cưỡi xe đạp đến bệnh viện đưa cơm.
Năm ấy thành phố S rất lạnh, cô cỡi xe đạp đi qua nửa thành phố mà không mang tay nên ngón tay đã cóng đến cưng ngắt.
Cô ôm hộp giữ ấm bước vào phòng khoa của ông cụ Ứng thì chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía cô đang sắp xếp lại ca bệnh.
Người đàn ông phía trước có thân hình thon dài, mặc áo blouse trắng. Giờ phút này bởi vì động tác đưa tay lên lật xem tài liệu nên áo blouse của anh bị buộc chặt, lộ ra dây thắt lưng căng sít.
Vô ý thức cô đã cho rằng mình đi nhầm nơi.
Chờ Như Ước rón rén lui ra khỏi ngoài cửa, sau khi cẩn thận xác nhận bảng tên, chỉ có thể nhắm mắt mở miệng hỏi: "Xin hỏi, bác sĩ Ứng đâu?"
Nghe tiếng, người đàn ông đang đưa lưng về phía cô xoay người lại, ngón tay thon dài còn nắm mấy phần tài liệu, khớp xương rõ ràng rất là hấp dẫn người ta.
Ánh mắt Như Ước di chuyển từ ngón tay đến mặt anh, hơi đờ đẫn.
So sánh với những nam sinh còn chưa nẩy nở trong trường học, người đàn ông này có mặt mũi anh tuấn, hình dáng rõ ràng, phong cách tuấn tú khiến anh nổi bật lên vô cùng vượt trội.
Nhất là khi anh còn đang mặc áo blouse, vóc dáng như vậy có thể khiến cho bộ đồng phục đơn giản lại thần thánh này vô cùng bảnh bao gọn gàng.
Hiếm khi cô bị tắt tiếng chốc lát.
"Bác sĩ Ứng vẫn còn đang phẫu thuật." Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi mắt của vẫn còn chưa hết đỏ của cô chốc lát, ấm giọng nói: "Em là người thân của bệnh nhân giường kia à?"
"Tôi...... Tôi không phải." Như Ước liếc mắt nhìn anh, có chút mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, giải thích: "Tôi đưa chút sủi cảo cho ông nội."
Hiển nhiên không ngờ Như Ước lại là cháu gái của bác sĩ Ứng, Ôn Cảnh Nhiên dừng lại mấy giây, xoay người thả tài liệu về chỗ cũ.
Như Ước lại thấy anh giơ tay thì dây nịt buộc chặt thắt lưng lần nữa. Cô bĩu bĩu môi, hai tai nóng hổi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Sau đó chỉ nghe thấy anh đóng hộc tủ rồi có tiếng bước chân đến gần.
"Anh tên là Ôn Cảnh Nhiên, là học sinh của bác sĩ Ứng." Anh cúi đầu, vì phối hợp với cô mà hơi khom người xuống: "Làm sao em tới được?"
Giọng nói kiên nhẫn ôn hòa đó......
Giống như đang nói với một...... Cô gái nhỏ vẫn chưa tự chủ được hành động đã len lén chạy ra khỏi nhà.
Như Ước trừng mắt nhìn, hơi đắn đo một lát mới nhỏ giọng nói: "Cởi xe."
"Phẫu thuật mới bắt đầu không bao lâu." Anh hất cằm lên, chỉ hộp giữ ấm cô ôm trong lòng như bảo bối: "Anh chuyển giúp em nhé?"
Ứng Như Ước khó nén thất vọng rũ mắt xuống, ngón tay vuốt ve hộp giữ ấm một hồi lâu, ồm ồm nói: "Anh thích ăn sủi cảo không?"
Ôn Cảnh Nhiên ngơ ngẩn.
Như Ước đưa hộp giữ ấm trong ngực cho anh: "Sủi cảo để lâu sẽ bị nguội, cho anh ăn đó."
Ôn Cảnh Nhiên rũ mắt nhìn.
Lông mi cô gái hơi ướt, chóp mũi ửng đỏ, có vài phần nức nở vì cố gắng che giấu thất vọng, vẻ mặt như sẽ khóc lên bất cứ lúc nào.
Quả thật Như Ước có chút không nhịn được, dường như tối nay cô rất yếu ớt, dòng nước mắt dâng trào như muốn xông phá phòng tuyến của cô bất cứ lúc nào.
Cô vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, cũng không đợi anh tự tay đón lấy hộp giữ ấm đã trực tiếp để lên bàn, xoay người rời đi.
Cô đi qua hành lang hơi có vẻ mờ tối, vội vàng xuống cầu thang.
Sau đó dừng lại trước chiếc xe đạp dưới lầu không biết bị ai đụng ngã trên mặt đất, chân chống mảnh khảnh đã bị uốn cong.
Cô chạy tới mấy bước, mới vừa xoay người lại đỡ xe, bên cạnh đã có một cái tay nhanh hơn cô đưa ra nắm tay lái.
Ôn Cảnh Nhiên giúp cô đỡ dậy xe, lại kiểm tra thắng xe và chân chống một lần.
Chờ Như Ước nhận lấy tay lái, anh mới rút một đôi găng tay mới vừa tiện tay nhét vào trong túi ra: "Đeo vào đi."
Như Ước ngẩng đầu nhìn anh rồi liếc vào trong bóng đêm u tối.
Từ ngày đó trở đi, cô biết ông nội có một người học sinh tên là Ôn Cảnh Nhiên.
Cũng từ ngày đó trở đi, người đàn ông có tên gọi dễ nghe này từng bước từng bước đi vào thế giới của cô.
Nếu như......
Nếu như không có chuyện xảy ra đêm tốt nghiệp trung học đó.
Như Ước nghĩ, bọn họ vẫn có thể giữ vững mối quan hệ đơn thuần như lúc mới quen này.
Như Ước đặt đèn huân hương lên bệ cao trong phòng khách.
Cô gõ nhẹ một cái để que diêm ló ra khỏi hộp giấy, sau đó rút một que diêm quẹt lên hộp giấy.
Trong tiếng va chạm ‘xẹt xẹt’, chỉ có đốm lửa nhỏ li ti mà không bùng thành ngọn lửa.
Cô khẽ “ơ” một tiếng, lại liên tục rút ra mấy cây.
Đều như nhau, tất cả đều không cháy.
Đang phiền não, ghế sofa sau lưng truyền đến tiếng vang sột soạt, không đợi Ứng Như Ước quay đầu nhìn lại, sau lưng đã chìa ra một cánh tay rút đi hộp diêm của cô.
"Hơi bị ướt rồi." Anh hơi híp mắt lại quan sát que diêm, từ trong túi quần lấy bật lửa ra, "Muốn đốt cái gì?"
Như Ước có chút sững sờ: "Em làm ầm ĩ đến anh hả?"
"Không có." Anh liếc cô một cái, ánh mắt rơi vào vật nhỏ cô tiện tay đặt trên bệ cao, thuận tay lướt qua lỗ tai của cô lấy cây đèn cầy.
Như Ước không được tự nhiên xê qua một bên, nhìn anh dùng bật lửa đốt cây nến, không nhịn được hỏi: "Anh hút thuốc lá?"
"Thỉnh thoảng." Ôn Cảnh Nhiên nhìn ngọn lửa màu xanh lam bởi vì cô tức giận tức mà hơi rung nhẹ, đầu ngón tay cầm cây nến bỏ vảo phía dưới khay đèn huân hương.
Ngay cả bật lửa này anh cũng tiện tay đặt cùng chỗ vói đèn huân hương của cô.
"Anh đi ngủ đi." Như Ước xoay người, mở bình tinh dầu Lavender nhỏ vào trong khay hai giọt: "Cái này có thể giúp ngủ ngon."
Thật ra thì, so với mùi thơm của tinh dầu Lavender thì Như Ước thích Bạc Hà và mùi hương ngọt ngào của cam hơn.
Nhưng đa số thời gian, cô thường cần tinh dầu Lavender để hỗ trợ giấc ngủ.
Đứng tại chỗ chốc lát, Như Ước nghe thấy tiếng anh trở lại ghế sofa sau lưng, lúc này mới cất bước đi vào phòng ngủ của mình ôm máy vi tính.
Phòng ngủ chính không có bàn đọc sách, Như Ước muốn dùng máy vi tính vẫn phải trở lại phòng khách nhỏ.
Cô lấy dây sạc từ trogn túi ra, phỏng đoán Ôn Cảnh Nhiên đã ngủ thiếp đi, lúc này mới rón rén ôm máy vi tính ngồi trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách.
Có chút ánh nắng lờ mờ rải lên khắp người cô.
Rõ ràng không có ánh nắng tươi sáng, cũng không có ánh mặt trời ấm áp, nhưng vẫn có thể loại trừ toàn thân lạnh lẽo trên người cô.
Cô giương mắt nhìn cây Hải Đường đang nở hoa tươi đẹp trong sân, thầm nghĩ: buổi chiều nay sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Không đợi cô an ủi mình có tác dụng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gõ máy vi tính chợt vang lên giọng nói của anh: "Anh cho rằng em sẽ không trở về nữa."
Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp nhưng vẫn dễ nghe như trước.
Dây cung trong lòng Như Ước bị anh nhẹ nhàng gẩy vang, hỗn loạn vù vù một trận mới quay về yên tĩnh.
Ngón tay của cô rơi xuống bàn phím, trái phải cùng hoạt động.
Hồi lâu, Ứng Như Ước mới bình tĩnh trả lời: "Ông nội ở đây."