Ứng Như Ước nghe như anh đang cười, cô buông mười ngón tay đang vòng qua sau gáy anh, ngước lên nhìn: “Anh đang cười gì thế?”
Mày mắt anh đều lấp lánh nụ cười, ánh mắt sau khi nhìn thấy cô đang nhìn mình thì trong đôi mắt cũng ánh lên nụ cười, nhẹ nhàng vui vẻ, như đóa sen ngày hạ ở giữa đầm nước sau vườn.
“Lúc em học cấp ba.” Anh thuận thể đặt cô lên giường: “Có lần bị bắt nạt, nhờ anh đến cứu binh, còn nhớ không?”
Ứng Như Ước nỗ lực nhớ lại.
Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn cô, rất tự nhiên cong ngón tay véo nhẹ mũi cô, hỏi: “Không nhớ ra à? Xem ra lúc đi học chẳng hiếm khi bị bắt nạt nhỉ.”
Làm gì có!
Ứng Như Ước nhăn mũi.
Từ sau khi bắt đầu kỳ thực tập ở bệnh viện, mỗi ngày cô đều thấy dài hơn những người khác. Những chuyện xảy ra khi học trung học đã xa vời như từ chục năm trước, rơi vãi trong góc sâu của thời gian, vụn vặt linh tinh.
Nhưng bị bắt nạt tới mức cần nhờ cứu binh thì chỉ có lần đó.
Nữ sinh kia tên Nghiêm Du, là hoa khôi lớp bên cạnh, cũng là học sinh cá biệt khiến thầy cô đau đầu.
Nghiêm Du lúc mới vào trường, mỗi lần trắc nghiệm hàng tháng đều chiếm vị trí ổn định trong top 10. Năm 11, cô nàng quen bạn trai lớn hơn một khóa, từ đó trong bảng xếp hạng, tên của cô nàng càng lúc càng tuột dần đều.
Theo lời Nghiêm Du nói thì cô nàng và Ứng Như Ước kết thù vào một buổi trưa hôm nào đó ở học kỳ hai lớp 11, Ứng Như Ước thay cô giáo thu bài thi và bài tập, mang vào văn phòng.
Nghiêm Du vì vi phạm nội quy nhà trường, xài điện thoại di động nên bị quở trách.
Như Ước chân trước vừa bước vào văn phòng, cha mẹ Nghiêm Du cũng chạy tới nơi, cô chủ nhiệm nhân cơ hội này càng dạy dỗ tư tưởng cô nàng nghiêm khắc hơn, từ tác phong đến vấn đề kết giao bạn bè, lôi ra hết không sót việc nào.
Gia đình Nghiêm Du là kiểu truyền thống, bố Nghiêm nghe mà mặt hết xanh lại đỏ, cứ thế vừa mắng vừa đánh Nghiêm Du một trận.
Lúc đó Nghiêm Du vẫn là một cô bé xinh đẹp, da mặt còn mỏng, bị đánh mắng nơi công cộng nên nhất thời thấy xấu hổ, lại quá tủi thân nên khóc rấm rứt, vừa khóc vừa liếc nhìn Ứng Như Ước cứ ở lại văn phòng mãi mà chưa chịu đi.
Trong đống bài tập Như Ước mang tới có bài tập nộp muộn và bị phạt viết của bạn trong lớp, cô bận rộn sắp xếp, thi thoảng ngước lên nhìn vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Nghiêm Du là nhìn thấy vẻ giận dữ trong mắt cô bạn.
Năm lớp 10, Nghiêm Du học giỏi, hoạt động ngoại khóa và biểu hiện trong các cuộc thi đều rất xuất chúng. Cùng độ tuổi, lại cùng xuất sắc như nhau, nên hai người khó tránh khỏi bị thầy cô đem ra so sánh.
Nghiêm Du lúc đó đã nhớ tên Ứng Như Ước, hễ có cơ hội là so kè với cô. Từ cuộc thi viết thư pháp bằng bút bi toàn trường, cho đến về sau, cô nàng càng lúc càng kém…
Nghiêm Du nói Ứng Như Ước là tiểu nhân, loại tiểu nhân đê tiện được nước lấn tới.
Thậm chí sau vụ đó còn tung tin đồn rằng hôm đó trong văn phòng, Như Ước cố tình ở lại văn phòng không đi đâu, chính là để cười cợt mình, muốn thấy mình xấu mặt.
Từ đó, bỗng dưng lại đơn phương tuyên chiến với Ứng Như Ước.
Đụng mặt Như Ước ở nhà ăn, Nghiêm Du sẽ cố ý đụng cô, hoặc lúc ăn cơm cố tình ngồi bàn kế bên, lớn tiếng chỉ mèo mắng chó để cô phải khó chịu.
Có dạo, nữ sinh trong lớp Như Ước và nữ sinh trong lớp Nghiêm Du rất ghét nhau.
Chỉ không ai ngờ rằng một ngày nào đó vào năm 12, Nghiêm Du bỗng dưng nổi điên.
Nghiêm Du tuy thành tích học tập sa sút thảm hại, nhưng lại kết giao với các đàn anh đàn chị trong trường rất nhiều. Cho dù cô nàng ở đâu cũng sẽ là kiểu nổi bật trong đám đông, thu hút ánh mắt của mọi người.
Cô nàng đã quen vô số bạn trai trong và ngoài trường, thường xuyên vừa quen bạn trai này xong mấy ngày lại đổi người mới, đúng nghĩa của việc coi “đàn ông là quần áo”.
Vốn dĩ Ứng Như Ước đi đường mình, Nghiêm Du đi đường của cô ta, hai người cũng coi như nước sông không phạm nước giếng. Thế mà Nghiêm Du lại thích một anh chàng, mà nam sinh đó không chỉ từ chối cô nàng, lại còn đưa thư tình cho Ứng Như Ước.
Lúc đó mới có việc Nghiêm Du dẫn theo một đám nữ sinh và cả đám thanh niên ngoài xã hội đến gây sự với cô.
Mấy cảnh mà cô nhớ rõ nhất là sau khi Ôn Cảnh Nhiên ném lon nước vào giỏ rác rồi, cúi người hỏi Nghiêm Du “cô tên gì”.
Người đàn ông trưởng thành, đặc biệt là ngoại hình xuất sắc, tác phong hơn người như anh, chỉ mỗi việc đứng đó đã có một khí thế đáng sợ rồi.
Như Ước còn nhớ lúc đó Nghiêm Du bị anh hù dọa tới mức không dám nói gì.
Anh che chắn trước mặt cô, một tay thọc vào túi quần, tay kia với ra sau kéo cô đến cạnh anh, giữ chặt gáy cô. Anh không có vẻ lưu manh, thậm chí những lời hung dữ cũng không nói nhiều, thế mà cả quá trình đó đều toát lên vẻ hư hỏng, khiến người ta không dám coi thường.
Ôn Cảnh Nhiên biết ưu thế của mình, anh đứng đó, nửa cười nửa không ném ra một câu: “Tôi cũng được coi là chú của cô ấy, không bắt nạt cô, cô đi gọi mấy người bằng tuổi tôi đi, như thế làm hỏng thứ gì cũng tiện đền tiền.”
Ứng Như Ước nghe mà há hốc miệng.
Nghiêm Du đương nhiên cũng thế, cô nàng là kẻ cầm đầu mà sững lại như thế nên những người còn lại dù hung hăng cách mấy cũng không dám khiêu chiến.
Đợi tất cả giải tán, Ôn Cảnh Nhiên quay đầu sang nhìn Ứng Như Ước đã đờ đẫn cả người, tỉnh bơ trở lại vẻ bình thường, hơi hất cằm ra hiệu cho cô lên xe.
Ứng Như Ước theo anh vài bước, lơ mơ cảm thấy chân hơi nhũn ra.
Lúc đối mặt với Nghiêm Du, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh, không phải là thực sự không sợ, ngược lại là sợ chết đi được.
Sau lưng Nghiêm Du, mấy cô gái đeo khuyên tai, mặc quần rách trông có vẻ không hòa nhã lắm, vẻ giễu cợt và khinh khỉnh trong đôi mắt họ khiến cô vận hết hai mươi phần công lực mới miễn cưỡng giữ được lớp khiên dao đạn xuyên không thủng của mình.
Cô giữ lấy đôi chân nhũn ra, ngồi xổm xuống vệ đường, ngón tay túm lấy tay áo anh, vừa cảm kích vừa sợ hãi gọi: “Ôn Cảnh Nhiên.”
Ứng Như Ước bỗng hiểu ra anh đang cười cái gì, cô hơi mắc cỡ: “Chuyện cũ rích rồi mà… Sao anh còn nhớ rõ thế?”
“Liên quan đến em.” Ôn Cảnh Nhiên không kìm được lại ve vuốt lông mày cô, vết thương ở đó quá rõ, rõ tới mức anh không thể phớt lờ, anh vẫn đang tự trách rằng lúc đó khi chuyện xảy ra lại không có mặt bên cô.
Anh nói nửa chừng thì không nói nữa.
Cảm xúc mờ ám lúc nãy như bị gió thổi đi trong giờ phút này, còn vài phần sót lại cũng rất nhỏ bé.
Ứng Như Ước không dám hỏi, nhìn anh vào phòng tắm đóng cửa, nghe tiếng nước chảy, cô xoa xoa gương mặt vẫn hơi nóng, làu bàu khe khẽ: “Sao mới sáng sớm đã tắm rồi…”
Ăn được món lòng bấy lâu nhung nhớ, Ứng Như Ước vô cùng thỏa mãn.
Sau khi kết nối bluetooth điện thoại với xe, thậm chí cô còn hào hứng chọn ra một bài hát mình thích nghe trong list nhạc.
Thấy còn một con đường nữa là tới bệnh viện, Ôn Cảnh Nhiên chần chừ, gọi tên cô: “Như Ước.”
Ứng Như Ước thu lại ánh mắt đang ngắm cảnh ven đường, quay sang nhìn anh.
Ôn Cảnh Nhiên hơi quay sang, bàn tay lần mò bên dưới vô-lăng, giọng anh có vẻ nghiêm túc mà từ sáng tới giờ chưa từng có: “Chuyện của Tiết Hiểu, em nên có sự chuẩn bị tâm lý.”
Tim Ứng Như Ước trong tích tắc thót lên vì câu nói đó.
Cô không tiếp lời, vì biết chủ đề này mới chỉ là mở màn.
Ôn Cảnh Nhiên suy tư rồi cố gắng nhắc cô bằng cách ôn hòa nhất: “Tổng giám đốc Vinh Lương năm đó từng hợp tác qua lại với Ôn gia, Dư Vinh Lương ngoài những điều xấu xa em đã nhìn thấy thì còn có mặt đen tối khác mà không ai biết, vượt hẳn những gì em có thể nghĩ đến.”
Ứng Như Ước chỉ dám thở nhẹ, cô túm chặt vạt áo, yên lặng nghe anh nói tiếp.
“Chuyện Tiết Hiểu, theo bản tính hắn thì sẽ làm to chuyện đấy. Quãng thời gian này bệnh viện sẽ không được yên ổn lắm, có lẽ sẽ liên lụy tới tất cả những bác sĩ y tá từng làm phẫu thuật cho cô ấy.”
Ứng Như Ước nghe thấy tiếng thở có phần kìm nén của anh, trái tim như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, khó chịu gần như không thở nổi.
Cô nhanh chóng suy nghĩ lại chuyện Tiết Hiểu từ đầu chí cuối, ra một kết luận có phần đáng sợ: “Anh ta định phá à?”
Trên mạng, những tin tức liên quan đến phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Vinh Lương nhảy lầu tự sát ở bệnh viện đại học S đã tràn ngập, phóng viên báo đài không thể xông vào bệnh viện để phỏng vấn những bác sĩ y tá tham dự vào chuyện này nên đã nghĩ mọi cách mò mẫm thông tin từ mọi góc độ để phát biểu quan điểm của mình.
Từ công tác an toàn trên sân thượng, công tác giám hộ của các nhân viên y tế không đủ mạnh đến bắt đầu nghi ngờ đây không phải là sự cố đầu tiên của bệnh viện.
Không nghi ngờ gì nữa, Dư Vinh Lương đã nhanh chóng hành động.
Mà theo những gì Thẩm Linh Chi biết về việc trao đổi giữa phía bệnh viện và Dư Vinh Lương thì đến tám chín phần là hắn sẽ mượn cớ để quậy phá.
Hiện tại quan hệ bác sĩ – bệnh nhân căng thẳng, hai bên như nằm ở hai đầu cán cân, một khi phía nào đó có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực khó dự đoán được.
Tất cả những nhân viên y tế đang làm việc ở bệnh viện đều nỗ lực duy trì mối quan hệ yếu ớt này.
Nhưng rồi cũng sẽ có lúc sơ hở.
Ứng Như Ước nghe tiếng còi inh ỏi bên tai, nhìn tòa nhà bệnh viện ở không xa đó, trong khoảnh khắc thấy tay chân lạnh ngắt: “Thế…”
Ôn Cảnh Nhiên có thể đoán được cô đang nghĩ gì, anh đưa tay sang nắm lấy tay cô: “Đây chỉ là những dự đoán của anh, gần đây toàn những ca mổ lớn, khi anh vào mổ rồi rất khó chăm sóc em được, nên mới nhắc nhở em trước.”
Anh nhanh chóng rụt tay lại, âm báo đèn chuyển hướng khe khẽ vang lên, hai tay anh nắm vô-lăng chầm chậm đưa xe vào làn xe chuyên dụng để rẽ phải.
Trong âm thanh xe cộ huyên náo, bên trong này lại cực kỳ yên tĩnh.
Xe dần chậm lại, chiếc Land Rover màu trắng lái vào cổng bệnh viện, đi thẳng tới bãi đậu.
Lúc đi ngang vòng xoay ở cổng chính, loáng thoáng nhìn thấy phóng viên báo đài đang tụ tập đông nghẹt.
Xe cảnh sát từ tối qua đã rời đi, hiện trường vẫn còn chăng dây giới hạn, sợi dây màu vàng chói lay động như những sợi tơ mỏng manh bay trong gió lạnh.
Ôn Cảnh Nhiên đậu xe xong.
Trong khoang xe tĩnh lặng, đoạn cuối một bài hát vừa chấm dứt, trong sự im lặng ngắn ngủi, ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên lặng lẽ nhìn cô rồi lại nắm lấy tay cô, kéo lên môi, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Giọng anh lại trầm thấp gần như lẩm bẩm, “Chỉ cần em nhớ rằng, trong giờ phút mà mối quan hệ giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân căng thẳng, phía bệnh viện sẽ không để những chiến sĩ đứng ở ngay đầu chiến tuyến bị nguội lạnh nhiệt huyết. Bất kỳ kẻ nào vô đạo đức muốn phá hoại mối quan hệ đó sẽ bị trừng trị thích đáng.”