Người này biết bói toán hay sao?
Cô vừa ấm ức bên Tiểu Khâu xong, anh đã lấy kẹo ra dỗ dành…
Tuy Như Ước biết, “dỗ dành” này đa phần là để bù đắp chuyện tối qua anh tự ý cúp điện thoại của cô và Thẩm Trường Ca.
Ngón tay cái cô ve vuốt gói giấy, trong tiếng sột soạt nho nhỏ, cô cúi xuống nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang tiếp tục cầm bút viết, hỏi với vẻ suy tư: “Anh có quen bên khoa Nhi không?”
Giọng cô rất khẽ, mang theo vẻ dò đoán, bất giác để lộ sự lúng túng.
Bút trong tay Ôn Cảnh Nhiên khựng lại, lúc dừng lại ở chữ “viên” trong viên thuốc, vốn ngòi bút đang rất mạnh mẽ bỗng chốc dừng lại như vậy, trông có vẻ rất yếu ớt.
Anh nhìn chữ dưới ngòi bút vài giây rồi ngẩng lên nhìn cô, lặng lẽ hỏi: “Em hỏi về bệnh hay là người?”
Ứng Như Ước thấy sắc mặt anh bình thường thì không phát hiện ra chút dò đoán của mình đã lộ nguyên hình trước mặt anh, vẫn nhìn vu vơ, vòng vo tam quốc để dò hỏi: “Tuần trước có một ca chẩn đoán gấp, cô bé mười tuổi bị viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ mổ là bác sĩ Lăng khoa Nhi, chính là nữ bác sĩ được xưng tụng là xinh đẹp nhất khoa Nhi.”
Như Ước từng cùng ca mổ với bác sĩ Lăng, lần cấp cứu đó từ khi thông báo đến lúc kết thúc chỉ khoảng nửa tiếng hơn, rất ngắn ngủi, nhưng Như Ước lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Cô ấy rất ít nói, thái độ cũng tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng đôi mắt kia rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nhìn rồi sẽ khó quên được.
Ôn Cảnh Nhiên nhíu mày, nghiêm túc suy tư một lúc rồi mới lười nhác cất tiếng: “Có chút ấn tượng, ngoài lúc em vừa nhắc tới cô ấy thì lần duy nhất nghe nói là vì thái độ khám bệnh của cô ấy không tốt, bị người nhà bệnh nhân tố cáo. Lúc đó họp giao ban trong tuần còn điểm danh nhắc nhở, bảo các bác sĩ phải coi đó mà làm gương.”
Ứng Như Ước lén thở phào, không nhíu mày nữa, cô mím môi trầm ngâm: “Còn khoa Lồng Ngực? Em nghe nói bác sĩ Yến bên đó có kỹ thuật khâu rất đẹp, bên đó em chỉ từng theo ca mổ của giáo sư Vương, chưa tận mắt chứng kiến.”
Ôn Cảnh Nhiên ngước lên, lặng lẽ nhìn cô.
Trong lòng Ứng Như Ước như giấu một kẻ trộm, mà ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên sắc sảo lần nào cũng như nhìn thấu tâm can cô, cảm giác đè nén khó tả.
Dẫn đến việc cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Thế nên, đương nhiên đã bỏ lỡ nụ cười thoáng qua và vẻ xấu xa khó tả trong mắt anh.
Anh gấp bệnh án lại, rút nắp bút ra, đóng cây bút lại rất chặt.
Thong thả làm xong, anh thoải mái đặt cây bút máy lên hồ sơ bệnh án, thờ ơ nói: “Không cần tiếc, trong bệnh viện đại học S này, bác sĩ có kỹ thuật khâu đẹp không chỉ có mỗi cô ấy. Em đã từng nhìn thấy kỹ thuật của anh, còn muốn nhìn ai nữa?”
Nhắc đến kỹ thuật khâu của Ôn Cảnh Nhiên, đúng là vết khâu đẹp nhất, tỉ mỉ và nhanh nhất mà Ứng Như Ước từng thấy.
Khâu vết thương không phải lần nào cũng như nhau, cũng phải xem tình hình vết thương thế nào, còn về thủ pháp khâu thì càng đa dạng hơn nữa, về lâm sàng thì không có phương thức khâu được quy định đặc biệt nào.
Ứng Như Ước từng thấy anh dùng đầu kim nhanh chóng xuyên qua làn da bệnh nhân, khiến vết thương nhanh chóng khép miệng một cách tinh tế, giống như trên vết thương có một đường nằm ngang ngay ngắn, thẳng tắp và đều đặn.
Cũng từng thấy anh cầm kim, ngón tay thon dài kia dù cách một làn găng tay nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn đẹp đẽ.
Lúc Ôn Cảnh Nhiên cầm dao mổ, khi các y tá bác sĩ cùng ca mổ nhìn chăm chú nhất, chắc là lúc anh tiến đến bước khâu vết thương trước khi ca mổ kết thúc.
Đối với người có bệnh cuồng tay đẹp mà nói, đó là màn biểu diễn đẹp mắt nhất.
Trước đây Ôn Cảnh Nhiên nói như vậy, Ứng Như Ước không phản bác nổi, giương cờ đầu hàng, thì cũng ngoan ngoãn nuốt hết những lời sau đó vào trong. Nhưng hôm nay rõ ràng không nói đến trọng tâm thì cô không cam tâm.
Ứng Như Ước cúi đầu nghịch que kẹo, giả vờ lơ đãng: “Nếu kỹ thuật khâu của bác sĩ Yến quá tuyệt thì anh có giao lưu học hỏi cùng cô ấy không?”
Nói dứt câu, cô có phần lúng túng liếc nhanh anh một cái.
Tuy cô đã cố gắng hết sức khống chế ngữ điệu của mình, nhưng không biết có phải do cô ôm tâm sự trong lòng hay không, mà cứ thấy câu này cứng nhắc tới mức ngượng ngập.
Nhưng liếc nhìn anh lại khiến cô giật mình lùi lại.
Ôn Cảnh Nhiên không biết đã đứng dậy từ bao giờ, ánh mắt anh trầm tĩnh như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ lúc này của cô, thi thoảng ánh sáng lướt qua ánh mắt anh có phần sắc bén.
Ôn Cảnh Nhiên bước tới mấy bước, ép cô lùi ra cửa, thuận thế đóng cửa lại, chặn đường lui của cô.
Anh gần như có ý ép cô lùi ra tới cửa, cho tới khi không còn đường lui, tay anh trượt xuống, đến chỗ khóa cửa thì tiện tay khóa trái cửa lại.
“Lách cách” một tiếng, là âm thanh duy nhất trong phòng.
Giống như có ai đó dán bùa lên trán Như Ước, thần kinh cô dần căng thẳng, bất giác nuốt nước bọt, miệng khô lưỡi đắng nhìn anh.
Lúc này lúng túng và phòng bị đã chiếm thế thượng phong, cho dù bề ngoài cô gắng sức giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt yếu ớt kia đã bán đứng cô rồi.
Ứng Như Ước lúc này mới thấy hối hận.
Sao tự dưng cô lại dở hơi, muốn vòng vo dò hỏi ấn tượng của Ôn Cảnh Nhiên về hai nữ bác sĩ kia chứ? Lẽ nào cô không được thẳng thắn hỏi anh “Mọi người đều nói anh và bác sĩ Lăng bác sĩ Yến rất xứng đôi, anh nghĩ sao?”?
Đúng là…
Hối hận tới mức ruột cũng xanh rồi.
Ôn Cảnh Nhiên nghiêng người, cúi xuống, ngang bằng với mắt cô.
Trong đôi mắt đẹp đó, có quan sát, mà phần nhiều là ý muốn làm hòa thẳng thắn hơn cô, anh hạ giọng, nghiêm chỉnh nói: “Nào, kể anh nghe, em đã nghe những gì?”
Khoảnh khắc đó, trong đầu Ứng Như Ước nhanh chóng xoay chuyển.
Tối qua đã không chút phòng bị mà bị anh kiểm soát, hôm nay không thể như vậy được.
Cô hắng giọng ra sức để bản thân trông có vẻ thẳng thắn: “Mấy hôm trước, có người bàn tán xem sau này anh sẽ ở cạnh ai…”
Ôn Cảnh Nhiên tỏ ra vỡ lẽ, ra hiệu cô nói tiếp.
“Bác sĩ Lăng khoa Nhi xinh đẹp, chắc là kiểu mà anh thích. Bác sĩ Yến khoa Lồng Ngực tuy không đẹp lắm, nhưng y thuật tốt, về công việc có thể sánh vai tiến bộ với anh.”
Ôn Cảnh Nhiên nhướn môi, bật cười: “Họ nói sai hết rồi.”
Anh cong ngón tay khẽ lướt qua mũi cô, thấy đôi mắt đẹp của cô đang nhìn anh không chớp, bỗng yết hầu chuyển động.
Tay anh trượt xuống nắm lấy tay cô: “Người xinh đẹp nhất là em, phù hợp với kiểu anh thích cũng là em, thậm chí trong công việc, cũng chỉ có em là có thể hỗ trợ giúp đỡ anh. Anh trị bệnh, em cứu mạng, ai xứng đôi hơn chúng ta nữa, hử?”
Giọng anh trầm ấm, như con suốt trong vắt chảy giữa khe núi, mát lạnh như nước.
Những băn khoăn và khó chịu xuất hiện trong lòng Ứng Như Ước vì những lời của Tiểu Khâu, bất ngờ, và dễ dàng được anh xoa dịu.
Trong tích tắc cô chẳng còn hờn giận, nghịch que kẹo anh cho, nhìn kiểu gì cũng thấy nó đáng yêu.
Cảm xúc đó chỉ kéo dài vài giây, trong góc, bình nước nóng lạnh phát ra tiếng “ục ục” như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
Ứng Như Ước giật mình, nhớ ra cánh cửa bị anh khóa lại, đau đầu ôm trán, hỏi chuyện chính đáng: “Anh tìm em có chuyện gì thế?”
“Hôm nay có thêm một ca mổ.” Anh cúi đầu, lấy trong túi ra chìa khóa đặt vào tay cô: “Chắc không thể về đúng giờ, em ăn xong cho Phạm Hy ăn thức ăn mèo nhé, tổ tông đó không chịu đói được.”
Ứng Như Ước chỉ thấy chìa khóa anh đặt vào tay cô cực kỳ bỏng rát, ngước lên nhìn anh rồi lại cúi xuống nhìn nó, nhớ đến con mèo cực kỳ nhanh nhẹn tinh khôn kia, chợt thấy mềm lòng nên gật đầu: “Vâng.”
“Thức ăn mèo và đĩa của nó anh đều cất trong tủ ở bếp, trước tủ có dán giấy là lượng thức ăn mỗi ngày của nó để khống chế lượng thức ăn. Nước thì em không cần lo, nó tự biết mở vòi để uống.” Nói dứt, anh trầm ngâm: “Nó rất hiểu chuyện, nếu không có việc gì gấp rút thì em có thể vừa nhớ anh vừa đợi anh.”
Ứng Như Ước đang nghe rất chăm chú, sợ để mất chỉ tiết nào đó. Nghe mãi rồi không kìm được nhíu mày.
Sao câu sau cùng nghe có vẻ sai sai…
Ôn Cảnh Nhiên không định cho cô cơ hội từ chối, mở khóa cửa, anh cúi đầu, cố gắng kiềm chế chỉ nâng tay đang cầm chìa khóa của cô lên, hôn lên mu bàn tay cô.
Lập tức, anh mở cửa, áo mũ chỉnh tề tới mức không còn dáng vẻ xấu xa cố ý dụ dỗ cô ban nãy nữa.
Khả năng phản ứng hôm nay đặc biệt trì trệ của Ứng Như Ước cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô nắm chặt chìa khóa trong tay, muốn trừng anh… nhưng thấy anh cười rất đẹp, lại không nỡ…
Thỏa hiệp thôi… Lại thấy không cam tâm.
Chỉ có thể giả vờ bất cẩn đạp chân anh một cái khi ra ngoài, rồi bỏ đi đầu không ngoảnh lại.
Ôn Cảnh Nhiên nhìn chiếc giày in nửa dấu giày của cô, lắc đầu cười.
Bao năm rồi, cách phản kháng vẫn chẳng có gì tiến bộ.
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi kết thúc, Như Ước cầm PAD, tiếp tục đi thăm bệnh nhân.
Công việc lặp đi lặp lại đó lúc nào cũng mài mòn sự nhẫn nại, suốt buổi chiều, miệng cô khô đắng khó chịu.
Bệnh nhân cần thăm cuối cùng là bên Phụ khoa, phòng bệnh ngay kế bên phòng của phu nhân tổng giám đốc Vinh Lương.
Đã đến giờ tan sở, Ứng Như Ước lúc này không còn sự bực bội khó chịu như ban nãy, kiên nhẫn hỏi xong tình hình bệnh nhân, đang dặn người đó phải chú ý nghỉ ngơi thì bệnh nhân thấy cô cất PAD đi mới hỏi: “Bác sĩ Ứng, buổi trưa phòng kế bên cãi nhau rất to, người phụ nữ đó khóc cả buổi chiều, khóc đến nỗi vợ tôi không nghỉ ngơi được, trước khi cô đến mới chịu thôi. Tôi thấy mấy cô y tá đến đó ai cũng trẻ, có lẽ không ngăn cản được. Cô ôn hòa như thế, có thể nói một tiếng với bệnh nhân bên đó được không, dù sao cô ấy mới mổ xong, cảm xúc lên xuống như thế cũng không tốt.”
Ứng Như Ước nghe ông ta nói xong, ngẫm nghĩ rồi cười, nhận lời.
Phu nhân tổng giám đốc Vinh Lương tên là Tiết Hiểu, trong đợt bệnh nhân đầu tiên mà Như Ước phải thăm sau mổ có cô ấy.
Trong bệnh viện mỗi ngày đều có những tin tức mới, ngoài hôm phẫu thuật nghe các bác sĩ y tá than vãn ra, Thẩm Linh Chi cũng từng tò mò hỏi thăm một lần, rồi không còn ai nhắc đến cô ấy nữa.
Dù sao ca mổ đó đối với Tiết Hiểu mà nói, như đã hủy diệt cả thế giới của cô ấy.
Không ai lấy nỗi đau của cô ấy ra để làm trò cười, như thế là không tôn trọng.
Đến nỗi, lần này nhắc đến bằng một cách khác, Như Ước có một tích tắc không thể đối chiếu bệnh nhân đáng thương trong ký ức với Tiết Hiểu phòng bên cạnh.
Ứng Như Ước ra khỏi phòng, đứng trước cửa băn khoăn xem bước vào trong sẽ nói thế nào, thì cánh cửa phòng khép chặt kia bỗng vẳng đến tiếng gào khóc xé gan xé ruột của phụ nữ.
Cô ấy vừa khóc vừa nói gì đó, vì quá mơ hồ nên Ứng Như Ước không nghe rõ được chữ nào.
Sau lưng, người nhà bệnh nhân xách bình thủy nước nóng bước ra, vẻ mặt bần thần: “Bác sĩ Ứng thấy đó, cũng y như lúc này, cứ lặp đi lặp lại cả buổi chiều rồi.”
Ứng Như Ước đưa ánh mắt an ủi: “Để tôi xem sao.”
Cửa phòng đóng chặt, ngay cả phần cửa sổ hình vuông phía trên để nhìn vào trong cũng bị dán giấy kín từ phía trong, không thể nhìn thấy tình hình gì trong phòng bệnh cả.
Ứng Như Ước nhíu mày nghe tiếng khóc có lẽ là của Tiết Hiểu, loáng thoáng còn nghe thấy giọng đàn ông.
Theo lý thì y tá sẽ đi một vòng kiểm tra, tình hình này chắc bên phòng y tá sẽ biết.
Như Ước đứng trước cửa mấy giây rồi quả quyết chọn đến phòng y tá hỏi thăm tình hình.
Lý Hiểu Dạ không có mặt, một y tá khác đang bận rộn nhập thông tin vào máy tính, nghe thế thì cau mày khổ sở nói: “Chồng cô ấy hình như muốn ly hôn, ngay cả luật sư cũng đã được gọi tới, chắc là đang phân chia tài sản chăng? Chuyện nhà người ta, bọn tôi cũng không thể nhúng tay vào, chỉ khi lớn tiếng quá mới đến khuyên vài câu, còn làm gì được…”
Ứng Như Ước cau mày: “Người thân của bệnh nhân đâu?”
“Bà cụ à, chắc là bị dẫn đi rồi, mà còn là chính bệnh nhân đuổi đi.” Cô nàng ngừng tay gõ phím, cúi đầu nhìn thời gian bên dưới góc phải màn hình, cười nói: “Bác sĩ Ứng, chị hết giờ làm rồi. Bên kia lát nữa tôi sẽ đi xem sao, cứ thế này thì sẽ phải nghĩ ra biện pháp thôi, chị cứ yên tâm.”
Ứng Như Ước gật gù, chưa đợi cô quay đi thì người nhà bệnh nhân phòng kế bên chạy tới, mặt đỏ bừng, hét lớn giận dữ: “Phòng… phòng kế bên đánh nhau rồi…”