• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

"Alo, xin hỏi là đạo diễn Đặng phải không? Chào ngài, tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Dục tiên sinh."

"Chào ngài."

Nghe nói là người của tập đoàn Thẩm thị, thái độ của đạo diễn Đặng vô cùng khách khí.

"Chương trình tống nghệ 《10 ngày của người giàu 》của ngài gần đây có một nghệ sĩ tên Úc Khải phải không?"

"Đúng vậy, ngài có chuyện gì?"

"Là như thế này, Thẩm tổng không muốn nhìn thấy Úc Khải xuất hiện trong chương trình nữa, bên ngài có thể sửa một chút kịch bản, để cậu ta ngày mai trực tiếp bị loại trừ."

Đạo diễn Đặng: "?"

Đạo diễn Đặng: "Vì sao?"

"Không tiện nói ra lý do, nhưng Thẩm tổng nói, ngài ấy có thể bồi thường tiền gấp đôi tất cả tiền vi phạm hợp đồng và tổn thất, hơn nữa chương trình tiếp theo của ngài sẽ được đầu tư 10 triệu."

10 triệu!

Hai mắt đạo diễn Đặng đều sáng, nếu có thể thì có ai là không yêu tiền chứ?! Có ai không muốn 10 triệu này chứ! Nếu có thể, đương nhiên đạo diễn Đặng không muốn đắc tội Thẩm Dục, nhưng mà......

Thần thiếp không làm được!

Trước không nói tới chương trình của bọn họ không có kịch bản gì cả, quay đều là phản ứng chân thật của các khách mời, Úc Khải có thể hot như vậy, là do cậu có bản lĩnh, sau đó ——

Mặt ngoài, tất cả mọi người đều nghĩ Úc Khải là gặp được may mắn mới được bọn họ mời tham gia chương trình.

Nhưng ông và người phụ trách vô cùng rõ ràng.

Căn bản không phải như vậy.

Đừng thấy người mới này trước kia không có danh tiếng gì, nhưng bối cảnh của cậu rất cứng nha!

Lúc trước cho Úc Khải tham gia chương trình tống nghệ này do bộ trưởng Bộ an ninh sự kiện đặc biệt của quốc gia trực tiếp an bài!

Còn nói với ông, cần phải cho Úc Khải nhiều màn ảnh và cắt nối biên tập tốt nhất.

Tuyệt đối không thể cắt ác ý, mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của đoàn đội của Úc Khải, hơn nữa nghiêm khắc bảo mật, không thể nói cho bất cứ kẻ nào Úc Khải tiến vào chương trình tống nghệ này bằng cách nào.

Bọn họ còn ký tên vào hiệp nghị bảo mật.

Đạo diễn Đặng và người phụ trách chưa bao giờ nghĩ tới, sinh thời bọn họ có thể nhìn thấy lãnh đạo cấp quốc gia! Càng không ngờ tới quay một chương trình tống nghệ thôi còn phải ký tên vào hiệp nghị cấp bậc bảo mật như này.

Lúc ấy người đều choáng váng.

Nhưng đồng thời, quốc gia ba ba mở đèn xanh cho chương trình của bọn họ, không chỉ ưu tiên xét duyệt, còn tuyên truyền mạnh mẽ, các loại quảng cáo đều được sắp xếp ở khung giờ vàng mỗi ngày.

Mấy ngày ngắn ngủi liền trở thành một chương trình tống nghệ hot nhất trong năm, tỉ suất xem trực tuyến đã tăng vọt, không cần bao lâu, chỉ sợ sẽ phá kỷ lục.

Đây chính là thứ mà dùng tiền cũng không mua được!

Cho nên, trừ khi ông bị tâm thần, nếu không có cho nhiều tiền hơn nữa ông cũng không dám đồng ý với Thẩm Dục!

Ông cũng không ngu, tư bản thì sao chứ? So với quốc gia, cũng chỉ là hạt bụi mà thôi!

Tuy không biết vì sao Thẩm Dục lại nghĩ quẩn muốn đối nghịch với quốc gia ba ba như vậy, nhưng đạo diễn Đặng thật lòng chúc phúc gã.

Bảo trọng!

Cho nên ông lựa chọn ——

"Alo? Hả? Anh nói gì vậy......? Tín hiệu trên đảo chỗ tôi không tốt lắm....ngại quá, chờ trở về rồi chúng ta lại nói sau, tút —— tút ——"

???

"Ông!!!"

Trợ lý cũng không ngu, đương nhiên hắn có thể nghe ra đạo diễn đang từ chối hắn, lại gọi điện thêm lần nữa, liền trực tiếp tút tút.

Sao ông ta dám!

Khi trợ lý báo lại cho Thẩm Dục, Thẩm đại thiếu gia thiếu chút nữa bị tức cười.

Đầu tiên là bị Úc Khải cự tuyệt, bị nhục mạ, hiện giờ ngay cả một tên đạo diễn nho nhỏ cũng dám vô lễ như vậy?!

Thẩm Dục không thể nhịn được nữa, quyết định tự mình đi giáo huấn cái tên đạo diễn không biết tốt xấu kia, lại bắt cái thằng nhóc không biết mất mặt xấu hổ kia về.

"Lập tức đi đặt vé may bay ngày mai đi Mạc Thành!"

Sáng hôm sau, Úc Khải hóa trang xong bị Đường Hân Nhiên gọi sang một bên.

Đường Hân Nhiên mang mệnh lệnh của quốc gia ba ba.

Tiểu hệ thống cuối cùng cũng có cơ hội để nói chuyện, nhanh chóng mượn cơ hội này điên cuồng nịnh hót:【 Nghẹn chết ta, ta rất nhớ cậu, ký chủ!! Cậu thật sự là quá tuyệt vời!! Quá lợi hại!! Ai lớp diu chu cà mo!! 】

Những ký chủ trước kia mạnh nhất đều phải nửa năm mới có thể đạt tới độ cao này, Úc Khải lại chỉ mấy ngày liền đạt tới! Hơn nữa dựa theo tiết tấu này, chờ chương trình này quay xong, chỉ sợ cậu cũng có thể tiến hành thăng cấp kho hàng.

Ngay cả tiểu hệ thống cũng khiếp sợ bởi loại tốc độ này!

Đối mặt với sự tâng bốc của tiểu hệ thống, mặt Úc Khải lạnh nhạt: "Đừng yêu ta, không có kết quả."

Cậu không hề có hứng thú với việc yêu đương.

Tiểu hệ thống: 【? Ký chủ cậu học hư! Hu hu hu! 】

Úc Khải: "Đừng vô nghĩa, mau đưa cho ta."

Tiểu hệ thống: 【 Được rồi được rồi! Vươn tay ra nào. 】

Giây tiếp theo, trên tay Úc Khải xuất hiện 3 đồ vật.

Cái thứ nhất.

"Nước thuốc cường thân kiện thể" nhìn bề ngoài không khác mấy với "nước thuốc khôi phục vết thương", cũng đựng trong một lọ thủy tinh, chỉ có màu sắc thì khác nhau, là một màu xanh lam nhạt.

Thứ này uống vào, trong vòng vài phút sức lực, độ nhanh nhẹn, tốc tộ phản ứng sẽ tăng lên.

Tuy không khoa trương tới mức như siêu nhân, nhưng nếu Úc Khải uống thứ này vào lại đi khiêu chiến cái hạng mục hôm trước, chắc chắn có thể nhẹ nhàng hơn nửa.

Nghe có vẻ giống thuốc kích thích, nhưng theo lời hệ thống, nó không chỉ không có tác dụng phụ, ngược lại nếu dùng thời gian dài sẽ chậm rãi cải thiện tố chất thân thể ở một trình độ nhất định.

Cho nên nếu cái này được sản xuất hàng loạt, đầu tiên có thể tăng khả năng tác chiến của quân đội, sau đó chính là tăng lên tố chất của toàn thể nhân dân!

Đồ vật thứ hai đương nhiên là phối phương của "cường thân kiện thể".

Có câu nói phá lệ chỉ có 0 hoặc vô số lần.

Nếu là người, chắc chắn tiểu hệ thống sẽ không lặp đi lặp lại phá lệ nhiều lần, nhưng Úc Khải và quốc gia ba ba sau lưng cậu thực sự quá lợi hại.

Không thể trách nó không có nguyên tắc.

Là bọn họ mang tới thật sự quá nhiều!!!

Món thứ ba tên là "Thiết bị điều chỉnh màu mắt".

Tác dụng như tên, nó là một loại thiết bị thoạt nhìn rất giống mắt kính, rất nhỏ gọn và tiện lợi, sau khi đeo lên, sẽ phát ra một tia laser, có thể tạm thời thay đổi màu sắc con ngươi.

Chỉ cần ba giây là có thể hoàn thành thay đổi màu mắt mà không hề cảm thấy đau đớn.

Đỏ cam vàng lục thanh lam tím, bất cứ màu sắc nào cũng được, có thể duy trì cả ngày.

Tuy thứ này không có giá trị thực dụng với người thường, nhưng lại là thiết bị máy móc hiếm thấy trong kho hàng phần thưởng sơ cấp toàn dược phẩm biến đẹp biến tinh xảo.

Vô cùng đáng để nghiên cứu.

Úc Khải sao chép xong phối phương, lập tức có chuyên gia hộ tống ba món đồ này trở về căn cứ nghiên cứu.

"Tới, cho cậu xem thứ này." Đường Hân Nhiên dùng di động phát một đoạn video cho Úc Khải xem.

Bên trong là một đôi tay đeo găng tay trắng, giỏ vài giọt thuốc màu xanh nhạt lên trên một vết thương, một phút sau, vết thương kia chậm rãi biến mất, chỉ để lại một dấu vết màu trắng rất nhạt.

Úc Khải: "Đây là?"

Đường Hân Nhiên: "Đây là "thuốc chữa trị vết thương" mà viện nghiên cứu khoa học dựa theo phối phương nghiên cứu ra, tuy không đạt được hiệu quả 100%, nhưng hiện tại đã đạt 70%."

Tuy có phối phương, nhưng thiết bị và nguyên liệu chế tác đối với trình độ khoa học kỹ thuật của nước Thiên Long hiện tại mà nói, cũng là một vấn đề khó khăn cần phải khắc phục.

Úc Khải kinh ngạc: "Nhanh như vậy!"

Hiện tại mới qua được nửa tháng thôi mà!

Cư nhiên đã nghiên cứu ra 70%!

Đường Hân Nhiên đắc ý nói: "Đương nhiên, đừng xem thường đất nước chúng ta, nhân viên nghiên cứu của nước ta đều là người xuất sắc hàng đầu, bất cứ khó khăn gì cũng không ngăn cản được chúng ta."

"Nói như vậy, chẳng phải qua nửa tháng nữa là có thể đạt 100% sao?"

"100% có là gì? Chúng ta muốn 200%, 300%!" Đường Hân Nhiên đắc ý nói: "Chúng ta không chỉ muốn chữa trị vết sẹo như vậy, mà còn muốn chữa trị những ca hủy dung nghiêm trọng, bỏng hóa học trên diện tích rộng, thậm chí là cụt tay chân gì đó, một khi thành công, như vậy vô số người tàn tật sẽ có thể có cơ hội có được một thân thể đầy đủ lần nữa."

Úc Khải:!

Thực hiển nhiên nước Thiên Long không chỉ là hệ thống "chi viện", bọn họ còn có tham vọng vượt qua nó!

Hệ thống xuất hiện đối với bọn họ mà nói không phải là trung điểm, mà chỉ là một cái chìa khóa mở ra cấp độ cao hơn!

Nhìn vẻ mặt tự hào và tin tưởng từ trong nội tâm đối với tổ quốc mình của Đường Hân Nhiên.

Ngay cả Úc Khải cũng có chút xúc động.

"Chương trình tống nghệ này ba ngày nữa là kết thúc, chúng ta phải nắm lấy cơ hội cuối cùng, tranh thủ khiến điểm nhân khí của cậu đột phá 500.000, nâng cấp khen thưởng."

Vốn chỉ tới để lộ cái mặt, giữ cái mạng, ai có thể ngờ Úc Khải lại được hoan nghênh như vậy, nằm cũng bạo hồng chứ?

Với tốc độ như này, chắc chắn cậu có thể thăng cấp kho hàng phần thưởng trong tháng này.

Rất nhanh là có thể bắt được càng nhiều công nghệ cao.

"Được."

"Hơn nữa không chỉ có đất nước ta sẽ ngày càng hùng mạnh, về sau chờ cậu nổi tiếng toàn thế giới, có dạng đàn ông gì mà cậu không chiếm được?"

Úc Khải: "......?"

Đề tài này xoay chuyển quá đột nhiên rồi đấy!

"Hoặc là cậu thích Cảnh Vân Trăn? Tuy rằng cậu ta khó đối phó hơn một chút, nhưng cũng không phải không được, chị thấy cậu ta đối xử với cậu rất không tồi, nói không chừng cũng có loại ý tứ này, cố gắng lên, thật sự không được quốc gia sẽ thu phục cậu ta giúp cậu."

Úc Khải nhanh chóng phủ nhận: "Em không có!"

Hơn nữa, quốc gia thu phục là có ý gì! Chẳng lẽ còn có thể dùng "Một đạo thánh chỉ" mạnh mẽ ép hôn sao?!

Có câu nói phủ nhận càng nhanh càng có vấn đề, Đường Hân Nhiên ý vị thâm trường mà: "À ~~~" một tiếng.

"Kỳ thật Cảnh Vân Trăn cũng rất khá, năng lực nhân phẩm các mặt đều là người đàn ông rất ưu tú, hơn nữa.....về sau cậu sẽ biết."

Úc Khải: "......Thật sự không có mà!"

"Ha ha!" Đường Hân Nhiên không đùa cậu.

Hai người đang nói, Đường Hân Nhiên nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt trở nên vi diệu.

"Vị hôn phu cũ cặn bã kia của cậu tới đây."

Úc Khải: "Anh ta tới làm gì?"

"Hưng sư vấn tội thôi, cậu muốn gặp anh ta? Không muốn thì để tôi trực tiếp ném gã ra ngoài."

Từ sau khi Úc Khải lên đảo, bến tàu có thể đều là quân nhân đóng giả thành nhân viên công tác bình thường canh gác, tất cả những người muốn lên đảo đều phải được đồng ý.

Úc Khải không chút do dự trả lời: "Không gặp."

Lười gặp.

Lúc trước cậu không quá hiểu biết Thẩm Dục, còn muốn tâm bình khí hòa mà nói rõ ràng với gã.

Kết quả hôm qua mới biết, người này căn bản là không có đầu óc, vậy còn có gì hay mà gặp?

Vì thế Thẩm Dục hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang giết tới cho rằng có thể khiến đạo diễn và Úc Khải quỳ xuống nhận sai ngay cả người cũng chưa gặp liền bị đuổi về!

Thẩm Dục đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ như vậy chứ? Mang theo hai tên bảo tiêu muốn xông vào, kết quả bảo tiêu trực tiếp bị ấn bò ra đất, cảnh sát còn định cho tội gây rối mang bọn họ đi.

Có chật vật hay không.

Thẩm Dục tức tối gọi điện thoại cho nhà họ Úc, để bọn họ đi quản lý cái đứa con trai "vô liêm sỉ" này.

Úc Khải vừa thấy điện thoại "mẹ" gọi tới, liền biết chắc chắn có liên quan tới chuyện này.

Thấy cậu không nghe máy, mẹ cậu lại gửi một loạt tin nhắn tới.

Thật là....rách việc.

Cá mặn thở dài.

Được rồi, xem ra chờ kết thúc tống nghệ cậu phải đi giải quyết sạch sẽ những gì nên cắt bỏ.

Úc Khải đưa điện thoại di động cho Đường Hân Nhiên đồng thời nhờ cô giúp đỡ.

Đường Hân Nhiên lập tức đồng ý.

Chương trình ngày thứ bảy—— lại mở ra nhiệm vụ kiếm tiền mới.

Ban ngày các khách mời bận rộn đi kiếm tiền.

Ngày hôm qua cá mặn trở mình đã tiêu hao gần hết sức lực của Úc Khải, từ hôm qua đến hôm nay bật chế độ lộ tí mặt trước máy quay.

Không thể vẫy đuôi, nằm im tiếp tục làm vua.

Ai thích kiếm tiền thì đi mà kiếm.

Cậu chỉ muốn trở thành một người đàn ông đẹp trai trầm lặng.

Chờ tới hoàng hôn, dưới sự an bài của vận mệnh (tổ ekip) cậu lại bị ủy thác "giữ của cho mọi người", "bất ngờ" (lệnh của đạo diễn) phát hiện từ mấy mảnh bản đồ mà bọn họ có được ở nhiệm vụ khiêu chiến hôm trước ghép lại thành một đoạn văn bản hiện ra trước mặt (hiệu ứng đặc biệt 5 xu).

Những tia sáng hoàng hôn dừng trên màn ảnh.

Úc Khải cực kỳ phối hợp ngẩng đầu phát ra tiếng cảm thán "Oa ~ ~ ~" đầy kinh ngạc.

[ Ha ha ha ha ha, Úc bảo kinh ngạc cảm thán.jpg ]

[Gói meme động lại được tăng thêm, quá đáng yêu ha ha ha ha ha! ]

Hàn Tình cầm lấy bức ảnh: "Là chữ phồn thể, tôi đọc cho mọi người nghe."

"Có một truyền thuyết bí ẩn được cất giâu trên hòn đảo huyền bí này, nghe nói ở một hang động nào đó có chín linh hồn cô độc, ngày qua ngày chúng nó tìm kiếm người để mình có thể thay thế, cứ đến đêm khuya, đại môn sẽ mở ra......"

Chờ Hàn Tình đọc xong toàn bộ văn tự bên trên, Tằng Hi sờ sờ cánh tay: "Ơ —— sao đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh vậy."

"Đừng nói, kỳ thật cường đạo, mộ cổ, quái vật bùn lầy.....mấy thứ này vốn dĩ đã có cảm giác rất quỷ dị."

[ Oa, đột nhiên ma huyễn! ]

[ Ta thích, rất có cảm xúc! ]

[ Khó trách chương trình này lại có tag kỳ ảo, thì ra là ở chỗ này! ]

"Cho nên những lời này là có ý gì? Là nói cho chúng ta biết nơi này có quỷ hồn?"

"Tôi nhìn xem." Cảnh Vân Trăn lấy bức ảnh qua nhìn, Úc Khải cũng tò mò tới gần thăm dò, sau đó cực kỳ mẫn cảm với những con số cậu liền phát hiện vấn đề: ".......A, chỉ có số 9 kia là giản thể."

"Hả?" Cảnh Vân Trăn nhìn kỹ thì thấy đúng vậy, những số khác trên đoạn văn tự này đều là phồn thể, chỉ có số 9 là giản thể.

Cho nên......

Úc Khải: "Có lẽ nên nhìn kỹ chữ thứ chín của mỗi hàng."

Chúng nó ghép lại với nhau là.

"Cánh cửa mê cung dưới lòng đất sắp mở ra, người tìm được kho báu và đem nó đến chung điểm có thể đạt được 200.000!"

[ Oa, Úc Khải thật sự rất thông minh! ]

[Bộ não hoạt động quá nhanh!]

[Nói thật, thường xuyên cảm thấy Úc Khải là lười chơi, nếu không người khác đều không thể thắng cậu ấy.jpg]

"200.000!!"

"Wow!"

"Quá sung sướng!!"

Ngoài tiểu cá mặn ra tất cả mọi người đều kích động mà hét lên.

Thì ra mấy trò trước kia đều chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, đây mới thực sự là giàu trong một đêm!

"Cho nên cái cửa mê cung này ở đâu?"

"Tôi thấy chắc là có liên quan với bức ảnh này nhỉ?" Cổ Mạc lật bức ảnh qua lại nhìn, mặt sau có một bức ảnh phong cảnh.

"Đây là chỗ nào?"

Tô Minh Hiên: "Khoan đã, hình như tôi từng đi qua nơi này!"

"Đây là chỗ nào?"

"Tôi nghĩ lại xem....." Tô Minh Hiên phát động bộ não mù đường của mình suy nghĩ hồi lâu: "Ừmmm...."

Cảnh Vân Trăn: "Cậu nhớ ra chưa?"

"Thật đấy, chắc chắn tôi đi qua rồi, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra." Tô Minh Hiên tận lực, nhưng hắn thực sự không nhớ ra được.

[Dù sao cũng là mù đường ha ha ha, đừng yêu cầu cao quá!]

[Cười muốn chết, Tô Minh Hiên thật là, anh ấy có một nửa thời gian đều đang hỏi đường và tìm đường!]

Thấy Tô Minh Hiên vô dụng như vậy, mọi người đành phải xoay người đi dò hỏi đám NPC trên trấn.

Không ngờ bọn họ vừa lấy ra ảnh chụp, đám NPC mặt mày tái mét, giống như sợ hãi gì đó, tránh còn không kịp, thậm chí còn có người lập tức đóng cửa hàng muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

Ngay cả bà chủ tiệm cơm ngày thường có thái độ rất tốt với bọn họ đều xua xua tay, vẻ mặt nghiêm túc bảo bọn họ đừng hỏi nữa.

Khi bọn họ còn đang cảm thấy mê mang, thầy bói ở góc đường tới ngăn bọn họ lại.

"Này, các vị khách từ nơi khác tới, ta thấy ấn đường của các ngươi biến thành màu đen, chỉ sợ sẽ gặp tai họa đẫm máu, chỉ cần 50 nén bạc, lão hủ có thể hóa giải giúp các ngươi."

"Đừng, đừng hóa giả." Cảnh Vân Trăn thò lại gần, lấy ảnh chụp ra cho thầy bói xem: "Lão tiên sinh, ngài nhìn xem đây là chỗ nào?"

"!!!" Thầy bói vẻ mặt hoảng sợ: "Sao các ngươi lại biết nơi này?"

"Đây rốt cuộc là chỗ nào?"

"Nơi này.....không đi được......" Thầy bói một bộ muốn nói lại thôi, tận đến khi Cảnh Vân Trăn ném 50 nén bạc lên mặt bàn, lão mới tiếp tục giảng đạo: "Cách ngọn núi phía sau trấn nhỏ 2 km về phía nam, nơi này đã bị nguyền rủa, bên trong có rất nhiều thứ không sạch sẽ, nghe đồn người dân gần đó từng nghe thấy tiếng khóc, tiếng bước chân truyền ra từ bên trong, còn tận mắt nhìn thấy bóng dáng màu trắng cổ xưa, hơn nữa......Nghe nói chỉ cần đi vào cái sơn động kia người liền không ra được! Thứ kia sẽ luôn đi theo ngươi! Tận đến khi thay thế được ngươi!"

"Đậu móe!"

"Này —— thật sự muốn chế tạo bầu không khí đáng sợ như vậy sao?" Hàn Tình ôm cánh tay Tằng Hi, không nhịn được lại run lên một chút.

"Đừng nói nữa, ban đêm da đầu tôi có chút tê dại......"

Tuy biết đây là hoạt động mà tổ ekip an bài, nhưng đêm tối nói tới đề tài quỷ dị như này, vẫn khiến người sởn tóc gáy, một đám run bần bật.

Chỉ có Tằng Hi vẻ mặt hưng phấn: "Thật kích thích, tôi thích, đột nhiên có loại ảo giác đang tham gia 'Minh tinh đào thoát' aiz!

[Ha ha ha, lá gan chị Tằng Hi thật lớn, lúc trước tham gia đào thoát, người khác đều nhát gan không chịu được, chỉ có cô ấy lang thang trong mật thất giống như dạo công viên.]

[Ta xem qua một tập, cô ấy còn cướp đồ trên tay nữ quỷ nữa, nữ quỷ đều phát ngốc, buồn cười muốn chết!]

"Kỳ thực trước khi tới tôi đã tìm hiểu trên mạng một chút về đảo Ngân Nguyệt, bên dưới có mấy tìm kiếm liên quan, là 'Vụ án mất tích trên đảo Ngân Nguyệt', 'Hang động đá vôi trên đảo Ngân Nguyệt có tiếng quỷ gào'."

"Cho nên.....có loại khả năng, những lời đồn này.....kỳ thực là sự thật hay không?"

"Tôi cũng nghe nói, nói đảo Ngân Nguyệt trước kia tên là đảo Huyết Nguyệt, bởi vì ánh trăng ở nơi này là màu đỏ."

"Mà mỗi khi ánh trăng biến thành màu đỏ, liền sẽ có người chết......"

Tằng Hi cùng Cổ Mạc cố ý đè thấp giọng nói kể lại chuyện xưa khủng bố.

Phối hợp với hiệu ứng quỷ dị.

[ Này, thật đáng sợ!!]

[Ta mới vừa đi tìm hiểu một chút, đúng là có lời đồn như vậy.]

[A a a a, hiếp mi, đêm hôm ta bắt đầu sợ hãi!]

Đúng lúc này, Úc Khải cảm giác được Cảnh Vân Trăn đột nhiên ghé sát vào một chút, hắn vừa ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời có màu đỏ hay không, vừa thấp giọng an ủi nói: "Người mới, cậu đừng sợ."

Úc Khải:?

Cậu không sợ mà.

"Cho nên." Thầy bói đột nhiên chuyển đổi câu chuyện: "Các vị có muốn mua ít đồ trừ tà ở chỗ ta không? Đây là chu sa tốt nhất, máu chó, kiếm gỗ đào, còn có phù chú mà chương thiên sư tự tay vẽ." Lão tiên sinh vừa nói vừa chỉ tay vào chiêu bài sau lưng.

Thần cmn chương thiên sư, hàng fake cao cấp à?

"Bao nhiêu tiền?"

"Lá bùa 1000 một tấm, chu sa 1500, máu chó 2000, kiếm gỗ đào 3000!"

Thấy Cảnh Vân Trăn mở miệng hỏi, Tô Minh Hiên vui vẻ: "Sao thế, Cảnh ca, cậu muốn mua à?"

"Xí, sao có thể, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, ai tin cái này chứ, không phải các cậu sợ thật đấy chứ?"

Cảnh Vân Trăn cao ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó lại cao ngạo xoay người chạy mất, chỉ để lại một bóng lưng đầy cao ngạo.

Nếu đã có địa điểm nhiệm vụ, bọn họ liền trở về thay quần áo, chuẩn bị xuất phát, có kinh nghiệm của mấy ngày trước, hiện tại toàn bộ đều đổi thành quần áo vận động và giày thể thao.

Úc Khải lại bị Đường Hân Nhiên gọi đi nói mấy câu, nói xong khi cậu xuống tầng, đột nhiên nghe thấy hành lang tầng hai truyền đến tiếng nói chuyện.

Tầng hai khách điếm có một phòng họp nhỏ, mấy khách mời thỉnh thoảng sẽ chui vào đó nhỏ giọng bàn bạc âm mưu bí mật.

Vốn dĩ Úc Khải cũng không quan tâm, nhưng khi đi ngang qua đột nhiên nghe thấy người nói chuyện là Cảnh Vân Trăn và Lâm Nghệ.

"Anh Cảnh, em có việc muốn nói với anh."

"Không phải, Lâm Nghệ, cô có chuyện thì nói, đóng cửa làm gì? Mở cửa ra, nếu không người khác sẽ hiểu lầm, hơn nữa cô ngồi ở sô pha bên đó là được, đừng dựa gần tôi như vậy."

"Hả?" Lâm Nghệ trầm mặc chớp mắt một cái.

Giờ phút này, mặc dù không nhìn thấy mặt cô ả, nhưng Úc Khải đại khái cũng có thể đoán được cô ả suy nghĩ điều gì.

Axiba, con gái như tôi còn không ngại, anh để ý cái quỷ gì? Chẳng lẽ là anh sợ tôi làm gì anh sao?!

Nghe thấy tiếng bước chân tới mở cửa của Lâm Nghệ, bát quái Úc Tiểu Khải quyết định núp góc tường nghe trộm.

Không, không đúng, cái gì núp góc tường nghe trộm? Cửa đều mở, cậu đây là quang minh chính đại nghe!

Úc Tiểu Khải cũng học xong phong cách "Cảnh Vân Trăn cưỡng từ đoạt lí.jpg", hừ!

"Là như thế này, anh Cảnh, anh biết Úc Khải cậu ta.....rốt cục là loại người gì không? Mặc kệ nói thế nào, chúng ta quen biết cũng hơn một năm, em tuyệt đối không lừa anh, Úc Khải cậu ta thoạt nhìn ngây thơ vô tội như vậy, đều là giả vờ, kỳ thực cậu ta....."

Ban ngày có máy quay, buổi tối Cảnh Vân Trăn và Úc Khải lại ở cùng một chỗ, vừa rồi cô ả nhìn thấy Cảnh Vân Trăn trở về một mình, xem ra có cơ hội.

Nhưng cô ả còn chưa kịp kể câu chuyện cái thằng nhà quê này mưu mô chen vào hào môn như nào, câu dẫn vị hôn phu của Úc Tinh Thần như nào, ép Úc Tinh Thần phải rời nhà trốn đi như thế nào, Cảnh Vân Trăn đã ngắt lời cô ả.

"Lâm Nghệ, cô cảm thấy tôi không có mắt à?" Cảnh Vân Trăn cười lạnh nói: "Tôi quen ai cần phải hiểu biết từ trong miệng cô sao?"

Lâm Nghệ: "Không phải, anh Cảnh, em chỉ lo lắng cho anh thôi, anh đừng bị cậu ta mê hoặc, cậu ta căn bản không phải người tốt lành gì, cậu ta....."

"Lâm Nghệ." Cảnh Vân Trăn hoàn toàn lạnh mặt: "Những chuyện mà cô làm với người mới trước kia là không đúng, cậu ta có quấy rối tình dục cô không, trong lòng cô không tự biết sao? Nếu chẳng may cậu ấy không dám đối đầu với người đại diện, cậu ấy sẽ phải mang tiếng xấu quấy rối nữ nghệ sĩ cả đời!"

Lâm Nghệ: "Anh Cảnh, anh đừng nghe tin đồn trên mạng, không phải như vậy, em thật sự không biết! Lúc ấy em đang ở trong núi Cẩm Tú đóng phim, anh cũng biết, bên đó căn bản không có tín hiệu, sau đó em mới biết liền lập tức làm sáng tỏ, là cậu ta sau khi tham gia chương trình vẫn luôn nhắm vào em, tổ ekip cũng nâng cậu ta, hiện tại trên mạng có rất nhiều người đều chửi cậu ta."

"Được rồi, cô đừng giả vờ nữa được không, đừng khinh bỉ chỉ số thông minh của tôi, cô cho rằng tôi lăn lộn nhiều năm như vậy là vô ích sao? Có người nào nói kỹ thuật diễn của cô thật sự rất tệ hay không? Cực kỳ tệ! Cô thật sự cảm thấy chỉ cần cô vẫy vẫy tay, vừa khóc vừa nói, đàn ông trên toàn thế giới đều khom lưng vì cô sao? Mơ đi! Ít đóng phim thần tượng não tàn Mary Sue một chút đi."

"Tính tình người mới mềm yếu, tốt bụng, không thèm so đo với cô, nhưng cách cô làm người cũng thật khiến người ghê tởm, có thể giữ chút mặt mũi được không?"

"Hơn nữa, cô có rảnh ở chỗ này nói xấu chửi bới người khác thì không bằng ngẫm lại bản thân đi, tôi luyện kỹ thuật diễn một chút, đã năm 3022 rồi, mà chỉ biết trừng mắt với trừng mắt, mấy cái kịch bản hay đều bị cô hủy hoại, cô nhìn hai chữ "Diễn viên" chứng thực trên Weibo của cô xem, không thấy xấu hổ à?"

Cảnh Vân Trăn một hồi nói ra một tràng như mãnh hổ, trực tiếp chửi Lâm Nghệ đến ngây ngẩn cả người.

Úc Khải ngoài cửa cũng hơi giật mình.

Cậu đột nhiên nhận ra ngày thường Cảnh Vân Trăn chê bai kỹ thuật diễn của cậu đã là miệng hạ lưu tình rồi, ít nhất không trực tiếp dùng "trừng mắt với trừng mắt", "tệ", "đặc biệt tệ" để hình dung cậu.....khụ.

Trong phòng, Lâm Nghệ đã đần ra, cả người ngơ ngác đứng ngây tại chỗ.

Cô ả chưa từng ngờ tới, Cảnh Vân Trăn không chỉ không nghe lời cô ả nói, cư nhiên còn trực tiếp xé rách da mặt, nói những lời khó nghe như vậy!

Cô đã bao giờ bị chửi như vậy chưa?!

Chờ phục hồi tinh thần lại, mặt Lâm Nghệ lúc đỏ lúc trắng, vừa thẹn vừa giận.

Tức giận đến run rẩy cả người, cô đột nhiên đứng lên, giận dữ hét: "Cảnh Vân Trăn, anh cmn đừng có quá đáng! Anh đừng tưởng rằng anh có bao nhiêu ghê gớm, dám cao cao tại thượng như vậy, anh chỉ đóng được hai ba bộ phim vừa lúc nổi danh mà thôi, anh là cái thá gì? Anh có biết cậu tôi là ai không? Có tin tôi có thể khiến ánh không lăn lộn được trong giới giải trí nữa không?"

"Ha?" Nói đến cái này, Cảnh Vân Trăn lập tức hăng hái, hắn nhếch môi, khoanh tay ra vẻ rửa mắt mong chờ: "Được đấy, có thể thử nhìn xem xem, xem là cô không lăn lộn được, hay là tôi không lăn lộn được?"

"Chờ coi!" Lâm Nghệ chật vật nói ra lời tàn nhẫn xoay người đi ra ngoài.

Lâm Nghệ chân trước mới vừa đi, người quay phim liền tới, xem ra là muốn bắt đầu quay.

Lúc này người đàn ông khoanh tay tay đi ra, cong cong môi trước máy quay, nụ cười này, đã cướp đi linh hồn nhỏ bé của khán giả.

[ A a a a a a! Anh ấy cười với ta!! ]

[ Áu áu, dáng vẻ này đẹp trai quá mức!! ]

[Tuyệt tuyệt, cái chân này, cái chân này là có thật sao?! ]

[ Quá dài rồi! Riêng cái chân phải dài tới 1m8 nhỉ? ]

[Hu hu hu, ta rất thích cái màn ảnh này, quá tuyệt, ta vĩnh viễn yêu Cảnh ca!!]

Không biết từ lúc nào người đàn ông này đã thay một bộ quần áo, mặc một bộ quân phục màu đen cải tiến, áo croptop ôm sát, đai lưng thêu hoa tinh xảo, bên dưới là quần dài và bốt cổ ngắn cùng màu.

Thời điểm Cảnh Vân Trăn 17-18 tuổi mới xuất đạo đã được giới truyền thông đánh giá là mắc áo di động, hiện giờ hoàn toàn nảy nở, vai rộng eo hẹp chân dài, bộ quần áo này mặc trên người hắn càng khiến hắn vừa đẹp trai vừa ngầu

Cực kỳ giống đặc công có thể vượt nóc băng tương.

007 cũng không ngầu bằng hắn.

Nhưng cũng không biết vì sao, túi áo khoác và túi quần đều phình phình, không biết đựng thứ gì.

Hơn nữa.....khoảnh khắc Cảnh Vân Trăn xoay người.

Úc Khải thiếu chút nữa bị chói mù mắt chó, cậu thế mà, thế mà nhìn thấy một bức tranh thêu, còn là hình thêu Quan nhị gia!

Ai cmn thêu Quan nhị gia ở sau lưng quân phục vậy! Còn là loại đỏ xanh vàng đặc biệt sáng ngời kết hợp với nhau! Mặc đèn giao thông trên người à? Hay là nói ngươi tùy thời chuẩn bị kết nghĩa bên vườn đào với người khác ngay tại chỗ?!

Loại kiểu sáng vừa đẹp vừa đồng bóng này có thể nói là cực kỳ hợp với gu thẩm mỹ của Cảnh Vân Trăn.

Ngay lúc đó, Cảnh Vân Trăn đột nhiên thấy Úc Khải ở bên dưới cầu thang, hai mắt sáng lên, lập tức đi tới: "Người mới, cậu ở đây sao?"

Úc Khải theo bản năng muốn chạy trốn.

Mất mặt quá mất mặt.

Nhưng cậu sao nhanh bằng Cảnh Vân Trăn được, mới đi được hai bước, đã bị Cảnh Vân Trăn bắt lấy mũ áo hoodie.

Người đàn ông đắc ý giống như con chim công, vội vàng khoe khoang: "Thế nào, bộ quần áo này của anh đây ngầu chứ?"

Úc Khải giãy giụa vô ích, chỉ có thể che giấu lương tâm trả lời: "Ngầu, cực kỳ ngầu."

Cảnh Vân Trăn: "Thích không?"

Úc Khải: "......Thích."

Cảnh Vân Trăn: "Vậy là tốt rồi, tôi còn có bộ Thần Tài, đêm nay chúng ta cùng nhau mặc, để trừ tà, không bao giờ phải sợ yêu ma quỷ quái."

Úc Khải:?

Các bạn nhỏ, các bạn có nhiều dấu chấm hỏi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK