Edit: Bilun
Bí nghỉ tết đây, chúc cả nhà năm mới vui vẻ hạnh phúc =3=~ mùng 10 gặp lại~
Nhưng hai người còn chưa về đến nhà, đã bị nhân viên đoàn phim gọi lại.
"Úc lão sư, Cảnh lão sư, chờ lát nữa cùng đi ngâm suối nước nóng nhé?"
"Hả?"
"Chu đạo diễn bao một chiếc xe buýt, nói mời mọi người cùng đi núi Nam Minh ngâm suối nước nóng, ăn dê nướng nguyên con! Để chúc mừng một phen."
"Oa, đạo diễn Chu mời sao?"
"Đúng!" Vị nhân viên công tác này làm mặt quỷ nói: "Không ngờ tới phải không, lão chu keo kiệt cũng có một ngày mời khách?"
"Đúng là vậy." Úc Khải cười, cảm thấy đi thả lỏng một chút cũng không tệ, cậu nhìn về phía Cảnh Vân Trăn: "Anh?"
"Được." Cảnh Vân Trăn đương nhiên cũng không ý kiến.
Vì thế bọn họ trở về đơn giản thu thập một chút đồ vật, buổi chiều 6 giờ, một hàng 30 người của đoàn phim liền xuất phát tới núi Nam Sơn ngâm suối nước nóng.
Qua bốn tháng ở chung, mọi người đều tương đối quen thuộc, một đám người ngồi trên xe buýt ríu rít tán gẫu, đưa cho nhau đồ ăn vặt và trái cây.
12 diễn viên chủ yếu của đoàn phim, ngoài Nhan Vũ Diệp ra đều đi hết, từ sau sự kiện X quay ngựa, Nhan Vũ Diệp cuối cũng không thò mặt ra trước mặt Úc Khải nữa.
Vừa rồi trong lễ ra mắt phim đều đi vòng qua Úc Khải, lúc chụp ảnh cũng đứng rất xa, sợ cùng chung khung hình với cậu khiến cư dân mạng chế nhạo.
"Ai bảo lão thịt khô kia trước kia dẫn đường cho fan chế giễu cậu! Bây giờ tự mình bị chế giễu mới biết đau? Ha ha ha!" Nhắc tới chuyện này, Tư Nhân lại không nhịn được cười ha ha: "Hơn nữa anh ta cho rằng anh ta đứng xa C vị thì sẽ không có việc gì sao? Bây giờ trên mạng đều nói chắc chắn anh ta cảm thấy xấu hổ muốn chết, không còn mặt mũi nào để gặp người, mới đứng ở rìa xa nhất, cười chết tôi!"
40 phút sau, bọn họ đến suối nước nóng trên núi Nam Minh.
Đạo diễn đã bao cả sơn trang suối nước nóng trước, chờ bọn họ tới liền ăn dê nướng nguyên con, ăn xong, đánh bài thì đánh bài, xoa mặt chược thì xoa mạt chược, đánh bida thì đánh bida, ngâm suối nước nóng thì ngâm suối nước nóng.
Vừa thấy có đấu địa chủ, cơn nghiện bài bạc của Cảnh Vân Trăn lại tới rồi, xoa xoa tay nóng lòng muốn thử, lôi kéo Úc Khải cùng đi đánh bài, hơn nữa thuần thụ ôm chặt đùi các mặn.
Úc Khải may mắn như thế nào? Một giây liền cho đối thủ quỷ khóc sói gào, cầu xin Úc lão sư thu tay lại.
"Úc Khải, cái tay của cậu đỏ quá rồi đấy nhỉ? Thêm một quả bom vào máy bay! Chơi kiểu gì?"
"Khó trách cậu không đoạt địa chủ, mỗi lần Cảnh ca đều phải chơi cùng cậu!"
"...... Lại là bài xấu, không thể đánh được rồi!"
Cứ thắng mãi như vậy, Úc Khải cũng cảm thấy nhàm chán.
Vì thế cẩm lý mặn giơ cao đánh khẽ buông tha tiểu tổ đánh bài, tự mình đi ngâm suối nước nóng.
Xuyên tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ngâm suối nước nóng đấy.
Cậu thay quần áo, tìm một cái ao nhỏ yên tĩnh, thoải mãi dễ chịu nằm yên, chỉ lộ ra cái đầu bên ngoài, đang hưởng thụ, nghe được tiếng xuống nước, mở to mắt nhìn, Cảnh Vân Trăn cũng tới.
Úc Khải cố gắng trở mình, ngồi dậy: "Anh, anh không đánh bài nữa à?"
Là một học sinh ưu tú tốt nghiệp lớp nam đức, Cảnh Vân Trăn ném ra câu trả lời 10 điểm: "Đánh bài cái gì chứ, đương nhiên ở cùng em quan trọng hơn."
Úc Khải tràn ngập hoài nghi hỏi: "Có phải anh thua sấp mặt rồi không?"
Cảnh Vân Trăn: "Sao có thể! Anh là người chơi số một trên bảng xếp hạng quốc phục của game Đấu địa chủ đấy! Giữ cái kỷ lục này hai năm liền!"
Úc Khải: "Vâng, số một quốc phục hoa hòe lòe loẹt như bảng màu vẽ?"
"Aiz, tiểu cá mặn." Cảnh Vân Trăn vươn tay nhéo mặt cá: "Có phải em hơi quá đáng rồ không, sao có thể nói bạn trai em như vậy?"
"Còn không phải vậy à! Anh thật ăn hại!" Hiện giờ Úc Tiểu Khải được sủng sinh kiêu, không chỉ lớn tiếng nói xấu, còn vươn tay nhéo lại mặt Cảnh Vân Trăn.
"Ha! Em trai Úc, lá gan em càng ngày càng to nha?" Người đàn ông nhẹ nhàng xử lý chiếc cá mặn nhỏ cả gan làm loạn này, nhéo eo kéo vào lòng ôm.
Tay vừa đụng phải làn da mịn màng mềm mại, liền có chút không nhịn được.
Bốn tháng ở trong đoàn phim, tuy hai người đều ở cùng một phòng trong khách sạn, nhưng vì để không ảnh hưởng tới công việc hôm sau, Cảnh Vân Trăn chỉ có thể khắc chế bản thân.
Tuy vẫn không tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng cái gì cần làm thì cũng làm tương đối rồi.
Phản ứng của Úc Khải úc này vô cùng thành thật, bị sờ soạng hai cái liền có chút không chịu nổi, thấp giọng kêu lên: "......Anh, đừng!"
Còn đang ngâm suối nước nóng đấy!
Cảnh Vân Trăn dừng động tác trên tay, nhưng không lấy ra, mà giữ nguyên tư thế như vậy, cúi đầu hôn lên gáy cậu, bình tĩnh một chút, thấp giọng nói.
"Làm sao bây giờ, tiểu bảo bối, hình như anh..........."
Úc Khải: "......!"
Không cần phải nói, cậu cũng cảm giác được có được không?
Cảnh Vân Trăn nhìn vành tai đỏ bừng của Úc Khải, không nhịn được lại hôn cậu, bật cười: "Có phải em cũng không chịu nổi? Hay là anh giúp em nhé?"
Nói rồi cư nhiên thật sự vươn tay ra.
Úc Khải sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy tay hắn: "Anh! Không thể ở đây....."
"Vậy chúng ta đi lên rồi làm." Cảnh Vân Trăn trực tiếp kéo Úc Khải trở về phòng ở khách sạn bên cạnh.
Còn chưa tới giường, thậm chí còn chưa mở đèn ra, Cảnh Vân Trăn đã không nhịn được.
Giống như một dã thú hung mãnh, cúi đầu hôn lên môi Úc Khải, ép cậu lui về phía sau từng bước, cuối cùng bị ấn lên cạnh bàn.
Úc Khải bị hôn không nói ra lời, chỉ có thể dùng tay đẩy đẩy Cảnh Vân Trăn, thở dốc nói: "Anh, khóa cửa....."
"Đã khóa." Cảnh Vân Trăn ách giọng hôn lên môi cậu, sau đó ngồi xổm xuống.
?!
"Ưm......" Úc Khải che miệng lại, để ngừa phát ra thanh âm quá mức thẹn thùng, thẳng đến đại não trống rỗng, cả người giống như lơ lửng trên đám mây.
Sau đó người đàn ông ôm cậu lên trên giường.
Cuối cùng mọi thứ đều trở nên thuận lý thành chương.
Trong căn phòng tối om.
Chỉ có vài tiếng hổn hển cố nén, ngại ngùng và tiếng thở dốc cùng giường lay động.
......
Ngày hôm sau, Úc Khải bị tiếng gõ cửa đánh thức, lúc này đã hơn 10 giờ sáng, cậu còn buồn ngủ díu mắt, mắt buồn ngủ mông lung oán giận nói: "Anh.....ồn quá."
Người bên cạnh nghe được lời cậu nói lập tức đứng dậy đi ra mở hé cửa, nói người bên ngoài đừng gõ nữa, sau đó lại lập tức trở lại, kéo người vào trong lòng ngực.
"Không sao, tiểu cá mặn, chúng ta tiếp tục ngủ."
"Ừm....." Úc Khải nhẹ nhàng đáp lại, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Cảnh Vân Trăn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, mơ mơ màng màng mở mắt ra ngẩng đầu.
Thấy trên ngực và vai của Cảnh Vân Trăn có dấu vết màu đỏ rõ ràng.
"......"
Là do cậu cào ra.
! Úc Tiểu Khải đột nhiên tỉnh táo.
Khi ký ức quay trở lại lại, cậu nhớ ra những gì đã xảy ra tối qua.
Kỳ thực ngay từ đầu Úc Khải có chút kháng cự, cậu sợ đau, nhưng Cảnh lão cẩu quá biết dỗ dành, một ngụm một câu bảo bối, bảo bảo, bà xã mà gọi, không cẩn thận một cái liền bị ăn sạch sẽ.
Hiss ——
Úc Khải theo bản năng định ngồi dậy.
Kết quả vừa động mới phát hiện, cả người đều đau, đặc biệt là vùng dưới thắt lưng, giống như bị xé toạc, nước mắt thiếu chút nữa phải chảy ra.
Cảnh Vân Trăn mau chóng vươn tay ôm lấy cậu: "Đừng lộn xộn, anh xoa xoa cho em!"
"Đừng......" Úc Khải bị chạm vào càng đau: "Anh để em nằm một lát là được."
Cảnh Vân Trăn cũng biết ngày hôm qua mình có chút tàn nhẫn, đau lòng nói: "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn....."
Úc Khải không nhịn được lườm hắn một cái.
Cái tên đàn ông chó má này, còn nghĩ tới lần sau?
Cảnh Vân Trăn nhanh chóng lấy lòng: "Tiểu bảo bối, có đói không? Anh đi làm chút thức ăn cho em nhé?"
"Ừmmmm....." Úc Khải không khách khí ra yêu cầu: "Muốn uống sữa chua dâu."
"Được rồi!" Cảnh đại ảnh đế mau chóng mặc quần áo đi làm việc.
Cảnh Vân Trăn chân trước đi ra ngoài.
Tiểu hệ thống không biết từ đâu xông ra, vội vàng bát quái hỏi.
【Thế nào? Ký chủ, lần đầu trải nghiệm có thoải mái không?】
Úc Khải: "......?"
【Có phải kỹ thuật của Cảnh Vân Trăn cũng không tệ đúng không? Tối qua ta bị che chắn hơn nửa đêm đấy! Ta sắp nhàm chán muốn chết rồi! 】
Úc Khải: "Người câm miệng đi."
Cậu không có hứng thú thảo luận với người khác về loại chuyện riêng tư này có được không? Hệ thống cũng không được!
Kỳ thực hai người đều là lần đầu tiên, Cảnh Vân Trăn cũng không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng hắn vẫn luôn rất khắc chế rất dịu dàng, rất để ý tới cảm giác của Úc Khải.
Cho nên ngoài lúc ban đầu thật sự rất đau ra, Úc Khải cũng có hưởng thụ.
Nhưng so với khoái cảm về mặt sinh lý, thì tâm lý càng thỏa mãn hơn.
Cảnh Vân Trăn đã hoàn toàn thuộc về cậu.
Mười phút sau, Cảnh Vân Trăn mua sữa chua còn mang theo salad hoa quả trở về, Úc Khải ăn xong, lại ngủ bù một giấc, tận đến giữa trưa mới tỉnh lại, lần này cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Cậu dậy tắm rửa một cái rồi thay quần áo, ghé vào giường tiếp nhận Cảnh Vân Trăn phục vụ mát xa.
Thoải mái đến rên hừ hừ.
Khiến Cảnh Vân Trăn lại có chút mất tập trung, trong lòng không ngừng mặc niệm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Mát xa được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên.
Là Đường Hân Nhiên.
"Tiểu Khải."
Cô cầm theo ba kịch bản tiến vào.
"Cảnh Vân Trăn cũng ở đây à? Vừa lúc, các cậu nhìn xem, thích kịch bản nào hơn?"
Úc Khải cầm lấy nhìn, ba kịch bản lần lượt có tên là.
《 Luật sư kim bài 》,《Người bán hàng mạnh nhất 》cùng với《Phóng viên cá mặn thực tập 》.
Úc Khải ngẩn người: "Đây là bộ phim công sở kia sao?"
Đường Hân Nhiên: "Đúng vậy, tìm ba biên kịch và đạo diễn viết riêng cho cậu."
Quốc gia ba ba vung tay lên, đạo diễn và biên kịch hàng đầu lập tức ra tay chế tác riêng cho Úc Khải! Vừa ra tay liền viết ra ba kịch bản, để cậu chọn một cái mình thích.
Không thể không nói, so với hai kịch bản trước, có lẽ là do cùng thuộc tính hút nhau, kịch bản thứ ba không đi theo con đường bình thường vô cùng bắt mắt, Úc Khải không khỏi cầm lấy kịch bản này trước tiên.
《 Phóng viên cá mặn thực tập 》nói về một sinh viên Lâm Hạo sau khi tốt nghiệp trở thành phóng viên thực tập.
Lâm Hạo không giống như những bạn học lòng mang nhiệt huyết vội vàng muốn gia nhập công ty lớn của cậu, cậu vừa lười vừa không có lý tưởng, phỏng vấn vào một công ty nhỏ, vốn chỉ định lăn lộn một chút sống cho qua ngày.
Không ngờ cậu lại gặp một người cấp trên tuổi trung niên cực kỳ có tinh thần trượng nghĩa tràn ngập ý chí chiến đấu.
Vị cấp trên này không giống như những phóng viên trong ngành này một chút nào, ông ta luôn cố gắng tìm ra chân tướng một cách chân thực nhất, lên tiếng thay nhân dân, chưa từng cố ý tạo điểm nóng, khiến đường công danh rất kém, nhưng ông không hề quan tâm những điều này, chỉ biết cảm thấy vui vẻ giúp đỡ người khác.
Ông kiên định một câu: "Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là thừa nhận sự tồn tại của vấn đề!"
Lâm Hạo: "......"
Lâm Hạo: "Tiền bối, chú phải thừa nhận chú sắp không có cơm ăn trước đi."
Cấp trên: "Vậy tối nay tôi đến nhà cậu ăn cơm."
Lâm Hạo: "...."
Tổ hợp kỳ diệu của hai người một lười một nóng, đã gây ra rất nhiều sự kiện buồn cười không đâu vào đâu, giai đoạn đầu của câu chuyện cực kỳ sa điêu.
Vị thực tập sinh cá mặn và cấp trên tràn đầy nhiệt huyết đã trải qua không ít chuyện, từ lúc ban đầu "tùy tiện đều được dù sao cũng không liên quan tới mình", dần dần cũng bị sự nhiệt huyết và chấp nhất của ông đả động, cũng bắt đầu chủ động giúp đỡ người khác, lên tiếng vì sự thực, vì nhân dân.
Các sự kiện trong kịch bản cơ bản đều được cải biên từ sự kiện có thật, có khiến người oán giận, cũng có cảm động lòng người, mỗi một sự kiện đều khiến người xúc động và suy ngẫm.
Có cả tiếng cười và nước mắt.
Úc Khải thô sơ giản lược quét qua vài trang là biết—— quả nhiên quốc gia ba ba ra tay tất thuộc tinh phẩm, là một tác phẩm rất xuất sắc.
Cảnh Vân Trăn cũng tán thưởng nói: "Kịch bản hay."
"Hơn nữa, tiểu cá mặn, nếu em nhận kịch bản này, chẳng phải là diễn đúng bản chất của mình sao?"
Giai đoạn đầu, nam chính cả người tản ra mùi vị "mặn", có thể chỉ viết một bản thảo tuyệt đối sẽ không viết hai bản thảo, có thể 6 giờ tan làm tuyệt đối sẽ không để 6 giờ 1 phút mới tan làm.
Việc yêu thích nhất chính là lên kế hoạch cho cuộc sống về hưu.
Mộng tưởng về hưu có vấn đề gì sao? Không có!
Hoàn toàn chính là miêu tả chân thật về con người Úc Khải!
Đường Hân Nhiên: "Vậy quyển này?"
Úc Khải: "Em cảm thấy có thể."
Cảnh Vân Trăn: "Tôi cũng cảm thấy có thể."
Chờ Đường Hân Nhiên đi rồi, Úc Khải liền dựa vào người Cảnh Vân Trăn nghiêm túc đọc kịch bản, Cảnh Vân Trăn cũng đọc cùng, thảo luận một vài cốt truyện liên quan với cậu, còn chuẩn bị đến lúc đó đi làm một vai diễn khách mời.
Không thể không nói, có vị bạn trai lão đại làm đồng hành cảm giác thật sung sướng ~
Sau khi xác định Úc Khải muốn nhận bộ nào, Đường Hân Nhiên lập tức sắp xếp, bắt đầu tuyển chọn những nhân vật phụ khác.
Tác phẩm của đạo diễn và biên kịch nổi tiếng trong nước, vừa thả ra, tự nhiên sẽ thu hút tới không ít diễn viên tới thử vai, trong đó có không ít diễn viên gạo cội.
Nửa tháng sau, Úc Khải vừa lúc không có việc gì, cũng được sắp xếp đi xem có diễn viên nào mà cậu muốn hoặc không muốn hợp tác hay không.
Trong lúc Úc Khải đang thoải mái hóng hớt, không ngờ đột nhiên có một người không ngờ tới xuất hiện.
Úc Tinh Thần - người đã gần nửa năm không gặp.