• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—— Con yêu ba, ba ba???

Hả???

Cánh tay vươn ra chuẩn bị niết miệng cá mặn của Cảnh Vân Trăn cứng đờ trong giây lát, lơ lửng giữa không trung.

Sững sờ toàn tập.jpg

Cái qué gì vậy, tôi coi cậu là anh em, cậu lại coi tôi là ba ba???

Úc Tiểu Khải không rõ Cảnh Vân Trăn bị làm sao, nhìn mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ, tay giơ lên không, không hiểu chuyện gì thả một viên hạt dẻ vừa mới bóc vào tay hắn.

Cảnh Vân Trăn không nhúc nhích.

Úc Tiểu Khải nghiêng đầu, lại bỏ thêm một viên.

Cảnh Vân Trăn còn chưa động đậy.

Úc Tiểu Khải lại bỏ thêm một viên ~

Một viên ~ một viên ~ một viên ~ một viên ~

Giống như con sóc nhỏ dọn quả hạch, ngón tay thon dài trắng nõn bóc từng hạt dẻ no đủ hoàn chỉnh không ngừng bỏ vào trong tay Cảnh Vân Trăn.

Lòng bàn tay Cảnh Vân Trăn đều sắp chất đầy.

Úc Khải đắp cái núi nhỏ còn rất vui vẻ, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười xán lạn: "Anh, không bỏ được nữa, anh mau ăn đi."

Nụ cười này của Úc Khải, đôi mắt sáng ngời cong như trăng lưỡi liềm, lộ ra một cái răng nanh nhòn nhọn, ngọt đến trái tim cũng phải tan chảy.

Đáng, đáng yêu quá.

Cái loại trái tim ngứa ngáy này lại tới nữa.

Cảnh Vân Trăn mau chóng thu lại tay, nhét hạt dẻ vào trong miệng mình.

Chết tiệt, thật ngọt!

Tiểu cá mặn nhất định là giả vờ dùng túi nilon biểu đạt tình yêu với cha, trên thực tế chính là ám chỉ thổ lộ với mình! Còn chuyên môn bóc hạt dẻ cho hắn!

Cảnh Vân Trăn quay đầu nhìn trợ lý, mang theo vài phần đắc ý mà ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra.

Thấy chưa, Úc Khải đang bày tỏ tình yêu với hắn, còn! Bóc! Hạt! Dẻ! Cho! Hắn!

Trợ lý: "......"

Thấy rồi, thấy rồi! Đừng khoe nữa!

Chờ trợ lý rửa sạch tóc cho hắn, hắn liền lại gần giúp Úc Khải bóc hạt dẻ.

Úc Khải bóc hết hạt dẻ rồi cho toàn bộ vào một cái túi nhỏ sạch sẽ, có vẻ là muốn cất đi lát nữa mới ăn.

Còn trữ lương thực nữa? Càng giống con sóc nhỏ.

Úc Khải bóc xong một hạt liền cho vào túi một hạt, Cảnh Vân Trăn thì bóc xong một hạt liền cho vào miệng cậu một hạt.

Thấy chưa? Úc Khải chỉ ăn hạt dẻ hắn bóc!

Cảnh Vân Trăn lại quay đầu nhìn trợ lý một cái.

Trợ lý: "......"

Thấy rồi, thấy rồi, đừng khoe nữa, xin đừng, khoe nữa!

Khoe với trợ lý xong, Cảnh Vân Trăn cảm thấy còn chưa đủ, lại đăng lên Weibo.

"Cho cá ăn."

Đính kèm một video ngắn.

Đôi mắt vừa to vừa sáng của Úc Khải đang chuyên chú bóc hạt dẻ, đầu cũng không ngẩng lên tiếp nhận hạt dẻ đút tới, rất nhanh đã bị Cảnh Vân Trăn nhét đầy miệng, hai má trắng nõn phồng lên cố gắng nhai nuốt.

"Măm măm măm ~"

Giống như con sóc nhỏ, nhìn qua video đều có thể não bổ ra tiếng động đáng yêu.

[A a a a a a, chúa ơi, Úc bảo thật đáng yêu!!]

[Ha ha ha ha, từ khi biết Úc Khải, Cảnh ca đúng là khoe cá mỗi ngày.]

[Oa, đây là góc nhìn của bạn trai sao? Ta bị manh đến rồi! Lại nói, Úc bảo thật sự rất thích ăn hạt dẻ nhỉ, hình như thường xuyên đều đang ăn hạt dẻ, thoạt nhìn thơm quá thơm quá, xẹt ~]

[ Cảnh ca đâu? Sao không lộ mặt! Hu hu hu, sao lại như vậy!! Ta muốn nhìn các anh đẹp trai chụp ảnh chụp!]

[Các ngươi còn chưa hiểu? Cảnh ca cho cá mặn ăn, vỗ đến béo mập, sau đó làm thịt! ( cá mặn khóc khóc.jpg)]

Còn fan CP thì lại bị ngọt đến lăn đi lộn lại, ngao ngao kêu gào tại chỗ.

[Thì ra Cảnh Vân Trăn không nói bừa, hai người này đúng là mỗi ngày đều ở bên nhau! ( cá mặn Khải lăn lộn.jpg)]

[Mọi người đều biết, Úc bảo là vợ cá mà Cảnh ca của chúng ta dùng tiền cưới vợ mua về!]



Từ sau lần Cảnh Vân Trăn phát ảnh hai con cá mặn trên Weibo, các cư dân mạng đa tài đa nghệ dựa vào nó vẽ ra "Gói Emoji."

Đầu tiên là sáng tác cho Úc Khải một hình tượng bản chibi, một tiểu shota tóc ngắn màu hạt dẻ, có đôi mắt to đen sáng ngời, khuôn mặt nhỏ tròn vo, đôi chân ngắn mặc một cái quần yếm màu lam nhạt vô cùng đáng yêu.

Sau đó lại căn cứ theo ảnh chụp túi ngủ cá mặn lúc trước, mặc vào cho tiểu shota cái trang phục cá mặn bụ bẫm này, vì thế gói Emoji cá mặn Úc Khải hệ liệt liền ra đời.

Vợ cá!!

Thấy chưa, đôi mắt của quảng đại fan đều sáng như tuyết!

Cảnh Vân Trăn cảm thấy buồn cười, trong lòng phun tào, nhưng nhìn từng con tiểu cá mặn chibi đáng yêu hết sức ở khu bình luận, lại không nhịn được click vào lưu hết về máy.

[cá mặn Khải lăn lộn.jpg], [cá mặn Khải chu môi.jpg], [cá mặn Khải muốn hôn hôn.jpg], [cá mặn Khải làm nũng.jpg], [cá mặn Khải hu hu.jpg], [cá mặn Khải ngoan ngoãn.jpg]

Mấy đứa lôi hết ra đi!

Chờ hai người bóc xong hạt dẻ, Úc Khải cho hạt dẻ vào trong túi cất đi, đứng lên rửa tay chuẩn bị làm chính sự.

"Đúng rồi, anh, ngày mai không phải muốn quay cảnh đại sư huynh và tiểu sư đệ xông vào thanh lâu sao? Em muốn diễn thử với anh một chút, nếu có thể em không muốn dùng thế thân."

Kỳ thực trước khi vào đoàn đóng phim, Úc Khải nghĩ nếu có thể dùng diễn viên thay thế liền dùng diễn viên thay thế, có thể nằm yên nghỉ ngơi liền nằm yên nghỉ ngơi, tốt nhất một ngày quay một cảnh nhẹ nhàng có phải vui không?

Nhưng hiện tại, cậu muốn làm tốt nhất.

Nếu cậu tự diễn một đoạn này, có thể quay đặc tả, hiệu quả chắc chắn sẽ càng tốt hơn, có thể gia tăng không ít nhân khí nhỉ? Đến lúc đó liền có thể đổi được càng nhiều công nghệ cao hơn.

Cảnh kia chính là đoạn tiểu sư đệ vì muốn tìm vũ khí của mình và sư huynh bị trộm đi, cải trang thành nữ lặng lẽ lẻn vào thanh lâu, sau khi cải trang lại đẹp tới mức lấn át toàn bộ mỹ nữ trong thanh lâu.

Trong đó có một cảnh đánh nhau, là tiểu sư đệ khó khăn lắm mới tìm được vũ khí của bọn họ, giấu trong ngực, kết quả vì "dung mạo xinh đẹp" động lòng người, cư nhiên bị đám ác nhân chặn đường không cho đi, mắt thấy sắp bị tóm gọn.

Đại sư huynh tới cứu.

Tiểu sư đệ mau chóng nhảy xuống, được đại sư huynh vừa vặn tiếp được.

Hai sư huynh đệ lấy lại được vũ khí giống như bật hack, hai người một trước một sau, nắm tay nhau, không ngừng xoay tròn tránh né công kích, hợp tác ăn ý, kiếm quang lập lòe, xử lý đám ác nhân, hai người thành công đào tẩu.

Phân đoạn này có thể nói là phân cảnh nổi bật của hai người trong giai đoạn đầu, bởi vì đối diễn với tiểu vương tử võ thuật Cảnh Vân Trăn, cho nên Úc Khải cũng không thể biểu hiện kém cỏi được.

"Anh, anh dạy em nhé? Ngày mai sẽ mời anh ăn sáng."

"Được." Đương nhiên Cảnh Vân Trăn lập tức đồng ý.

Hai người rửa sạch tay liền bắt đầu.

Sự thật chứng minh, cậu lo lắng là đúng.

Khi Úc Khải diễn cảnh võ thuật một mình hoặc diễn cùng người khác không lộ ra quá rõ, nhưng khi diễn chung với Cảnh Vân Trăn, liền có vẻ lộ ra động tác của cậu vô lực không tiêu chuẩn, đánh võ không khác gì nhảy Disco, cực kỳ ăn hại.

Bị nghiền áp hoàn toàn không dậy nổi.

Nhưng cũng may Cảnh Vân Trăn luôn vô cùng kiên nhẫn với đứa em trai cá mặn nhà mình.

"Tiểu cá mặn, tay phải nâng lên chút, cậu tưởng tượng một chút, mục tiêu cậu muốn tấn công ở phía trước."

"Chân phải chếch ra ngoài, muốn tấn công có lực, không chỉ dùng lực ở tay, hạ bàn cũng phải vững."

"Sợ cái gì? Cậu cứ yên tâm xuất kiếm, đánh trúng được tôi coi như tôi thua."

Người đàn ông biểu diễn động tác võ thuật của Úc Khải làm mẫu một lượt, còn dạy cậu làm thế nào để phát lực.

Không nói cái khác, nước tới chân mới nhảy lâm thời ứng phó một chút để đóng phim cổ trang cũng không có vấn đề gì.

Úc Khải cầm cây gậy gỗ, luyện tập trước gương, đang lúc múa may hăng say, xoay người vung kiếm, không khống chế được khoảng cách, đập vào mặt gương loảng xoảng vỡ thành mảnh nhỏ.

"Cẩn thận!" Cảnh Vân Trăn giật mình, chạy nhanh đi lên kéo Úc Khải ra.

Nhưng mảnh gương vỡ vẫn cứ cắt vào mu bàn tay của Úc Khải, máu lập tức chảy ra.

"Hiss ——" Úc Khải bị đau hít một hơi khí lạnh.

"Thế nào?" Cảnh Vân Trăn nắm lấy tay cậu, vừa nhìn thấy máu, lập tức nóng nảy: "Có đau không?"

Trợ lý cũng bị hoảng sợ, vội vàng đứng dậy: "Tôi đi lấy băng gâu......"

"Trực tiếp đi bệnh viện, gần đây có một bệnh viện tư nhân, mở cửa 24 giờ." Cảnh Vân Trăn không hề nghĩ ngợi, khiêng Úc Khải lên liền đi ra ngoài, một đường xuống tầng giống như bay vọt vào gara, nhét người vào xe hắn.

Trợ lý sững sờ ngay tại chỗ:?

Làm gì vậy? Tranh việc của hắn à?

Cảnh Vân Trăn dẫm lên chân ga, bằng tốc độ cao nhất thấp hơn tốc độ hạn chế một đường chạy như bay, tốc độ nhanh tới mức Úc Khải tới bệnh viện mới có cơ hội nói một câu.

"Cái kia......Cảnh ca, kỳ thật không nghiêm trọng đến vậy đâu."

"Chảy cả máu ra rồi còn không nghiêm trọng?" Cảnh Vân Trăn gọi cho một vị bác sĩ mà hắn quen biết: "Đông Tử! Mau, xem giúp cậu ấy, tay cậu ấy bị thủy tinh cắt vào, vẫn luôn chảy máu."

"Làm sao vậy? Để tôi xem xem."

Thấy hắn gấp gáp như vậy, bác sĩ tên Đông Tử kia cũng cuống quýt chạy tới, mở ra đèn bút soi vào.

Sau đó bác sĩ trầm mặc.

Cảnh Vân Trăn: "Thế nào?"

Bác sĩ: "Nếu các cậu tới muộn một chút thì......"

Cảnh Vân Trăn trong lòng căng thẳng: "Nếu đến muộn một chút thì?"

Bác sĩ: "Miệng vết thương này hẳn là liền khép lại."

Úc Khải: "......"

Úc Khải, Úc Khải có chút không có mặt mũi để gặp người, vùi đầu vào cánh tay của Cảnh Vân Trăn.

Đã nói là không sao rồi mà!

Cái ông anh sa điêu này!

Nhưng thấy Cảnh Vân Trăn gấp như vậy, trong lòng lại có chút ấm áp.

Có câu tục ngữ, tới cũng tới rồi, vẫn dựa theo lệ thường khử trùng băng bó một chút, sau đó ngồi ở trên giường bệnh nghỉ một lát.

Cảnh Vân Trăn vẫn luôn ở bên cạnh an ủi Úc Khải.

"Không đau không đau, phù ~ nhịn một chút, ngày mai là tốt rồi."

Người không biết còn tưởng là bị thương nặng cỡ nào.

Cái kết giới kỳ diệu của hai người kia dường như lại xuất hiện.

Rõ ràng là phòng của hắn, nhưng bác sĩ lại cảm thấy mình giống như là một kẻ dư thừa.

Hắn không nhìn nổi, thuận miệng nói về một chủ đề: "Cảnh ca, cậu có xem hot search vừa rồi không? Lưu Châu bị chồng cậu ta vạch trần ngoại tình."

LƯu Châu là một diễn viên khá nổi tiếng, năm ngoái từng hợp tác, lúc ấy cũng quay ở Giang Thành, có quan hệ không tồi với Cảnh Vân Trăn, bác sĩ Đông cũng quen biết.

Cảnh Vân Trăn: "Hả? Cậu ta ngoại tình?"

Bác sĩ Đông: "Đúng vậy, nhưng tôi cũng cảm thấy cậu ta không giống loại người như vậy, lúc ấy cậu ta đã sớm quay xong về nhà, mệt đến mức bục dạ dày, sao còn ngoại tình được?"

"Tôi xem xem." Vốn Cảnh Vân Trăn muốn lấy di động ra xem, kết quả vươn tay ra mới phát hiện đi quá vội vàng, không cầm theo di động.

Vì thế Úc Tiểu Khải cũng muốn ăn dưa ngoan ngoãn đưa di động của mình ra: "Anh, anh dùng di động của em xem đi."

Là một cư dân mạng hiện đại đủ tư cách, đừng nói là mu bàn tay bị chút trầy da, cho dù quên người khác, cũng không thể quên mang theo di động.

Cảnh Vân Trăn cầm lấy di động đang muốn click mở Weibo, có hộ sĩ tiến vào hỏi: "Xin hỏi vị nào là Cảnh tiên sinh? Bạn của ngài là Hà Khôn tìm ngài."

À, Cảnh Vân Trăn không chỉ không mang theo di động, còn thiếu chút nữa quên luôn cả trợ lý.



Cảnh Vân Trăn đi ra ngoài tìm được trợ lý, một lần nữa đi tới cửa, phát hiện Đường Hân Nhiên cũng tới rồi.

"Tiểu Khải, cậu sao rồi?"

Úc Khải: "Em không sao. Chỉ bị thủy tinh cắt một vết nhỏ thôi."

"Chị xem xem." Đường Hân Nhiên tiến lại gần nhìn, phát hiện bên trên dán một miếng băng gâu, yên lòng: "Nghe Tiểu Lâm nói, cậu bị Cảnh Vân Trăn đưa tới bệnh viện, tôi bị dọa mất mật, mau chóng tới đây."

Úc Khải cười: "Ha ha, là Cảnh ca quá khoa trương......"

"Chậc chậc, cậu ấy rất quan tâm cậu đấy. Đúng rồi, chị có vài vấn đề muốn hỏi em." Đường Hân Nhiên đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu nói thật cho chị, cậu và Cảnh Vân Trăn......có phải hai người đang yêu đương không?"

Úc Khải kinh hãi: "Không có."

Đường Hân Nhiên: "Nhưng chị lại nghe trợ lý của cậu ấy nói, em mua một túi hạt dẻ to cho cậu ấy, còn dùng túi 'em yêu anh' để đựng.

Bàn tay đang đẩy cửa của Cảnh Vân Trăn dừng lại, kỳ thực hắn cũng không muốn nghe bọn họ nói chuyện, nhưng thính lực lại quá tốt.

Úc Khải: "À, đó là chú dì bán hạt dẻ cho em, bọn họ tặng em hai cân, túi giấy không đựng hết được."

Cảnh Vân Trăn nghe lén ở góc tường:?

Tiểu trợ lý lên tiếng: "Tôi biết ngay mà......"

Cho dù muốn thể hiện tình yêu cũng sẽ không dùng "Con yêu ba, ba ba" nhỉ? Nhìn thế nào cũng không khoa học.

Cảnh Vân Trăn: "Cậu biết cái rắm, đấy chỉ là một cái cớ, như vậy cậu ấy có bị từ chối cũng sẽ không quá xấu hổ."

Đường Hân Nhiên: "Cậu chuyên môn bóc hạt dẻ cho cậu ấy?"

Úc Khải: "A? Đúng vậy, nhưng em cũng bóc cho mọi người mà! Em đựng ở một cái túi, trở về chia cho các chị ăn."

Một nhóm bảy tám người và Đường Hân Nhiên cả ngày vây quanh cậu, không chỉ an bài ăn ở mặc đi lại của cậu thỏa đáng.

Còn gọi lúc nào là đến lúc ấy, giơ tay có người đưa nước, nhấc chân có người đi giày, ngay cả cơm ăn hàng ngày đều là do đầu bếp năm sao làm, trái cây tươi mới, chay mặn phối hợp thích đáng.

Rất có tư thế chỉ cần cậu không muốn động, bọn họ có thể động thay cậu.

Lúc trước ở nhà nghỉ ngơi và đi học còn không có gì, nhưng từ khi vào đoàn phim, rất nhiều chuyện phải lo lắng. Mấy vị này đều thức dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, đã sắp xếp cuộc sống hàng ngày của cậu một cách thoải mái, còn tùy thời chú ý tình hình trên mạng, mỗi lần có tin tức xấu tuôn ra, Úc Khải chỉ cần nằm không cần làm gì, còn mấy vị này thì lại bận đến bù đầu.

Ngày thường cũng cũng luôn kiểm soát tất cả tin tức về cậu, còn không có thời gian để ăn cơm, cực kỳ vất vả.

Tuy đây là công việc của bọn họ, nhưng vẫn khiến Úc Khải rất ngượng ngùng, cho nên cũng muốn cảm ơn bọn họ một chút.

Vốn muốn tặng quà, nhưng không biết tặng cái gì mới được, đặc biệt là cô gái giống như Đường Hân Nhiên, xinh đẹp, còn rất giỏi giang, Úc Khải cảm thấy chỉ sợ cô cũng không thiếu thứ gì.

Quà tặng bình thường thì không thể đưa.

Nếu có thể cậu rất muốn làm một bữa cơm ngon cho họ, nhưng hiện tại thời gian và điều kiện không cho phép, cho nên liền bóc hạt dẻ đưa cho bọn họ ăn, về sau trở về lại cẩn thận cảm ơn bọn họ cho tử tế.

Cảnh Vân Trăn tiếp tục nghe lén góc tường:??

Trợ lý: "......Tôi biết ngay mà."

Nếu không Úc Khải một lúc bóc nhiều hạt dẻ như vậy làm gì? Cũng không ăn hết.

Cảnh Vân Trăn: "Cậu biết cái rắm ấy, cậu ấy chỉ là sợ người khác phát hiện ra tâm tư đối với tôi mà thôi."

Đường Hân Nhiên: "Vậy cậu sờ mặt cậu ấy......?"

Úc Khải: "A? Bởi vì bị bẩn, trên mặt anh ấy có vết bẩn, bên cạnh thành điện ảnh không phải đang cải tạo sao?"

Trợ lý: "Tôi biết......"

Cảnh Vân Trăn ngắt lời hắn: "Đó là lấy cớ!"

Đường Hân Nhiên: "Vậy cậu chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy?"

Úc Khải: "Em thấy anh ấy thường xuyên không ăn sáng, sợ anh ấy bị đau dạ dày."

Cảnh Vân Trăn lập tức giống như hòa được một ván, chọc chọc trợ lý: "Nghe thấy chưa, quan tâm tôi."

Đường Hân Nhiên hỏi ra một câu hỏi mấu chốt nhất: "Vậy cậu thích Cảnh Vân Trăn à?"

"A?" Úc Khải nghi hoặc: "Kiểu thích nào?"

"Đương nhiên là thích của người yêu."

Vụt! Lỗ tai Cảnh Vân Trăn lập tức dựng lên, sau đó liền nghe thấy Úc Khải chần chừ trong chốc lát trả lời.

"..... Không không không, sao chị lại nghĩ như vậy!"

Không thấy kỳ quái à? Sao cậu có thể thích một người đàn ông khác chứ?

Kỳ thực Úc Khải không biết loại cảm giác thích của người yêu là như thế nào.

Dù sao cậu chưa từng thích bất cứ người nào bao giờ.

Hơn nữa trong thế giới ban đầu của cậu, hôn nhân đồng tính không hợp pháp, là quần thể thiểu số, dị tính luyến mới là thường thấy nhất, cho nên cậu theo bản năng mà cảm thấy, có lẽ cậu là một thẳng nam.

Sẽ không thích Cảnh Vân Trăn cùng là nam giới

Lời này dừng trong tai Cảnh Vân Trăn, hắn hơi giật mình, sắc mặt trầm xuống.

Trợ lý vốn đang định nói đùa trêu chọc hắn đột nhiên bị mắt kẹt, môi mấp máy, thay vào đó là lời an ủi.

"Kỳ thật tôi cảm thấy......Úc Khải cậu ấy có cảm tình với Cảnh ca anh, dù sao trước kia trong chương trình tống nghệ biết anh muốn thắng, liền vì anh mà nỗ lực xoay người vượt qua chướng ngại vật khó khăn lớn nhất, cậu ấy biết anh thích ăn loại bánh mì nhỏ nào, còn biết anh thích uống cà phê nguyên chất, mấy thứ này đều là cậu ấy nhờ trợ lý mua về giúp cậu ấy, còn cậu ấy chỉ ăn bữa sáng cho khách sạn cung cấp."

Bọn họ thường xuyên cảm giác được không khí ngược cẩu không phải giả.

Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt Cảnh Vân Trăn dịu đi một chút, hơn nữa rất nhanh lại quay trở về bộ dáng bất cần đời trước kia, cao ngạo nói: "Ừ, tôi biết, hiện tại cậu ấy đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp, chắc chắn là sẽ không dễ dàng thừa nhận."

Cảnh Vân Trăn lui hai bước, quyết định không nghe lén góc tường nữa, sau đó thấy bác sĩ Đông từ phía đối diện hành lang đi qua, hắn mới nhớ tới chính sự.

Nhìn xem người bạn bị vạch trần ngoại tình là chuyện làm sao.

Hắn mở ra Weibo trên di động của Úc Khải.

Sau đó bất ngờ phát hiện tại khoản Weibo phụ của Úc Khải.

Là một cư dân mạng không có sở thích nào khác ngoài lướt web, Úc Khải rất thích không có việc gì liền lướt Weibo.

Ngày thường Úc Khải không quan tâm nhiều đến tài khoản Weibo công việc của mình, mặc kệ là quảng cáo, tuyên truyền hay là hình ảnh đều do đoàn đội phát, cậu vào Weibo chỉ là để lướt mạng.

Các loại sa điêu, tin tức và dưa là những thứ cậu thích nhất.

Xem một cái là không dừng lại được.

Cậu thường xuyên không nhịn được tự mình like và bình luận "Ha ha ha ha ha", khiến cho mỗi lẫn lướt mạng xong, người trong đoàn đội còn phải hủy like và xóa từng câu bình luận cho cậu nữa.

Ban đầu fan còn tóm được cậu điên cuồng "Ha ha ha ha" "Ha ha ha ha ha ha" thậm chí còn muốn chia sẻ "Ha ha ha ha ha ha" của cậu thành "Ha ha ha ha ha ha" của mình, sau lại thành thói quen, mỗi lần đều nói một câu chân thành.

[Con trai à, con kín đáo một chút, xem người đại diện của con kiệt sức thế nào rồi kìa, ít like đi một chút!]

[Ta phát hiện, muốn cho Úc bảo không like, có lẽ còn khó khăn hơn việc khiến Cảnh Vân Trăn không làm một con ngựa hoang ấy nhỉ?]

[Nói như vậy, Úc bảo của chúng ta ở một trình độ nào đó còn phản nghịch hơn! Hai con ngựa hoang, tuyệt phối!]

Sau n lần cậu bị bắt được, nhìn ánh mắt "tràn ngập mệt mỏi" giống như đang nhìn "đứa con nổi loạn nhà mình" của Đường Hân Nhiên.

Cuối cùng Úc Khải mới nhận ra mình đã không còn là một tên ngốc không có tiếng tăm gì có thể buông thả bản thân như trước kia nữa rồi, cho nên cậu nhanh chóng xin lỗi, sau đó một lần nữa tạo một tài khoản phụ.

Dựa vào tên Wechat mà đặt, tên là Lão cơ bụng sắt thép.

Kiếp trước cùng kiếp này, người lướt mạng lâu năm, không có gì xấu.

Cảnh Vân Trăn nhìn thoáng qua, phát hiện Lão cơ bụng sắt thép mỗi ngày đều chia sẻ Weibo về hắn!



Không ngờ con hàng này còn có một mặt ngây thơ, đáng yêu, sinh động, trái tim thiếu nữ như vậy?

Vì thế chút hoài nghi vừa sinh ra trong lòng Cảnh Vân Trăn lập tức tan thành mây khói, lại trở nên tự luyến.

Hắn biết ngay mà, chắc chắn Úc Khải thích hắn, chỉ ngại thừa nhận mà thôi!

Nhưng khi Cảnh Vân Trăn tiếp tục lướt xuống, thần sắc tươi cười trên mặt lại dần đông cứng lại.

Trang chủ Weibo của Úc Khải đều là chia sẻ.

[Năm 3022 tổng hợp quỷ súc toàn minh tinh chi Cảnh Vân Trăn. ],

[【 quỷ súc minh tinh 】 Cảnh Vân Trăn rap chung chương],

[Cảnh Vân Trăn nhảy đến một hòn đảo kho báu mới],

[ Cảnh Vân Trăn ** đâu ],

[ Cảnh Vân Trăn: Dám giết ngựa của ta?! ],

[ Cảnh Vân Trăn: Đây là một hồi hưởng thụ quỷ súc thị giác! ]

Úc Khải không chỉ chia sẻ, mà còn kèm thêm chữ viết.

Lão cơ bụng sắt thép: "Ha ha ha ha ha!!"

Lão cơ bụng sắt thép: "Ha ha ha ha ha ha!!"

Lão cơ bụng sắt thép: "Ha ha ha ha ha ha ha!!"

Lão cơ bụng sắt thép: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!"

Mỗi ngày cậu đều ha ha ha ha ha, còn càng cười càng lớn!!

Chỉ có ba bài cậu không ha ha ha ha ha đều là lạnh nhạt chia sẻ rút thăm trúng thưởng, một cái là tặng phí hội viên thường niên, một cái là tặng máy chơi game PS8, còn có một cái là giày sneaker bóng phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng.

Cảnh Vân Trăn không dám tin, ngón tay hắn đang run rẩy.

Giờ phút này, hắn tin.

Úc Khải không thích hắn!!!

Cậu chỉ muốn ha ha ha về những video quỷ súc của hắn thôi!!!!

Cảnh Vân Trăn không thể tưởng tượng.

Cái vây cá mặn 36,5 độ của Úc Khải làm cách nào để đánh ra mấy chữ lạnh lùng như vậy?

Thấy Cảnh Vân Trăn đột nhiên vẫn không nhúc nhích, nhưng biểu tình trên mặt lại xuất sắc giống như là "Bà xã bị người đoạt, con trai cũng không phải của mình", trợ lý thật cẩn thận hỏi: "Cảnh ca, anh làm sao vậy?"

"Thì ra Úc Khải thật sự không thích tôi."

Cảnh Vân Trăn thở dài một hơi, cố ý bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng và vui sướng: "Thật tốt quá, quả nhiên chúng tôi vẫn là anh em tốt. Đều do Tô Minh Hiên nói bậy, làm hại tôi nghi thần nghi quỷ, thiếu chút nữa có lỗi với Quan nhị gia."

Trợ lý:?

Sao anh lại đột nhiên suy nghĩ ra rồi?

Còn nữa, sao lại có lỗi với Quan nhị gia.

Quan nhị gia rốt cuộc đã làm sai cái gì mà phải xen vào loại chuyện này!

Nhìn Cảnh Vân Trăn bình tĩnh thong dong mà xoay người rời đi.

Trợ lý vốn tưởng rằng không có gì, đây là một tràng ô long khôi hài.

Lại không biết buổi sáng ngày hôm sau, Úc Khải nhận được hai món quà một cách khó hiểu.

Một cái là PS8, một cái là một đôi giày sneaker phiên bản giới hạn.

Cậu tự hỏi thật lâu mới nhớ đây là phần thưởng rút thăm mà cậu chia sẻ trên Weibo từ rất lâu, cậu vào tài khoản phụ Weibo của mình muốn xem chuyện gì xảy ra, bất ngờ phát hiện cậu lại trở thành hội viên thường niên.

ID thành màu vàng kim cao quý.

"Cơ bụng sắt thép lạnh lùng vô tình"

Úc Khải:???

Cái gì vậy trời!!!

Úc Khải theo trực giác nghĩ là Cảnh Vân Trăn làm, cậu mở WeChat đang định hỏi hắn một chút, đột nhiên nhận ra tên tài khoản phụ của hắn cũng đổi.

Hiện tại hắn tên là.

"Lão bắp tay khóa trái tim yêu đương".

Úc Khải:???

Tên, tên tình lữ?

Tác giả có lời muốn nói: Sa điêu công: Tuy rằng khóa trái tim yêu đương, nhưng vẫn muốn cưng chiều bà xã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK