" Thầy ơi, em tới rồi "
Ông bác sĩ ngồi trên ghế, tay phải cầm bức ảnh chụp cả gia đình mỉm cười đầy hạnh phúc. Đứa bé gái xinh xắn, dễ thương mà ngày xưa suốt ngày đòi anh bế, anh tự hỏi cô ấy đâu rồi? Hay người vợ dịu dàng, nấu ăn ngon luôn ủng hộ chồng, họ đã và đang làm gì?
" Ta sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện, con ko cần lo và đừng làm gì cả " Thuốc an thần đã hết, bây giờ thì ông đang cắn rứt lương tâm cho hành vi sai trái của mình. Ông ko hề có ý định giết chết cậu bé đó, chỉ là.....chỉ là sau khi nhận ra cậu học trò tài năng Minh Hoàng, chẳng hiểu sao tim gan ông như bị sâu xé, hận ko thể thoát ra ngoài.
" Đã có chuyện gì xảy ra với thầy? Vợ con thầy đâu? " Anh bàng hoàng phát hiện tờ giấy ly hôn đã ngả vàng hoe trong một hộp tủ trước mặt.
Ông bác sĩ cười chua chát: " Vào cái ngày phẫu thuật cho con trai của viện trưởng, con đã thay ta phẫu thuật. Kết quả cuộc phẫu thuật quá thành công khiến cho viện trưởng có ý định muốn mời con sang Mĩ làm việc "
" Ý của thầy là....."
Ông dừng lại châm điếu thuốc, tàn khói bay khắp phòng: " Ta vì quá ghen tỵ trước tài năng của con nên đã từ chối lời mời gọi đáng quý đó vì lúc đó con đang ở Hàn nên họ ko thể liên lạc với con và nhờ ta giúp. Lợi dụng cơ hội ta từ chối, nói dối rằng chính bản thân mình được mời sang Mĩ làm hợp tác ".
" Chỉ có như vậy thôi sao? " Anh sẽ ko trách thầy nếu chuyện chỉ như thế.
" Sau đó thầy dần dần phải dùng thuốc an thần mỗi khi làm phẫu thuật, vợ thầy biết chuyện, bà ấy rất thất vọng. Một tháng sau bọn thấy ly hôn, Na Ri theo bà ấy về quê sinh sống. Từ đó thầy cũng mất luôn liên lạc. "
Ông bác sĩ đứng dậy, làn da chuyển sang màu xám do tác dụng phụ của thuốc an thần, ôm lấy anh, vỗ về như ngày xưa.
" Con nhất định phải sống vì con nợ vợ con một lời xin lỗi chân thành "
Sau đó ông bác sĩ bị công an dẫn đi Minh Hoàng trở về nhà với tâm trạng ảo não, nặng nề. Anh muốn nghỉ ngơi, muốn được ngủ một trận đã đời. " Xoẹt " bụng anh đau nhói, một thứ màu đỏ sệt sệt từ bụng chạy xuống. Phương Anh từ từ xuất hiện, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả. Gương mặt cô phủ đầy âm u, ánh mắt sắc lạnh như sát thủ.
" Nam chết mà anh vẫn có thể thư thái như thế sao? Đúng là chỉ có tên giết người mới ko lo lắng gì cả "
" Giết người? " Thân thể anh đông cứng, một tay anh cố gắng ấn phần bị đâm xuống hòng giữ vết thương ngăn ko cho chảy máu: " Em.....dùng thuốc.....sao? " Mùi thuốc mà cô dùng có mùi hương giống y hệt với thuốc an thần mà thầy dùng. Chính vì vậy anh dễ dàng phát hiện ra.
" CHẾT ĐI TÊN KHỐN KHIẾP " Phương Anh lao tới như kẻ điên khùng mà đâm liên tục vào người Minh Hoàng.
Vết thương mới làm rách vết thương cũ anh cắn chặt răng giữ tay Phương Anh lại. Máu bắn xuống hết sàn nhà, mọi thứ trước mắt anh mờ dần và cuối cùng ngất lịm đi. Trước khi mất dần ý thức, anh nhận ra hình ảnh cô gái đầu tóc rũ rưỡi, cầm dao ngồi sụp xuống đất la hét ầm ĩ.
Tiếng mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi Minh Hoàng khiến anh sực tỉnh giấc. Căn phòng màu trắng và nhiều hộp thuốc đặt trên bàn chỉ có thể là bệnh viện.
" Anh tỉnh rồi " Một cô gái xinh đẹp bước vào, gương mặt cô ta khá quen khiến anh sửng sốt ko thôi.
" Cô chính là......cô gái trong.....phòng khách sạn " Phải chính là cô ta, chính cô ta đã lao ra, ngăn chặn hành vi sắp giết người của Phương Anh để đưa anh tới bệnh viện cấp cứu.
" Tôi tới để nói sự thật cho anh biết, hôm anh vào nhầm phòng, tôi và vợ anh đã liên kết với nhau hãm hại anh "
Cái gì? Là Phương Anh hãm hại anh, cùng cô ta thông đồng với nhau. Trước đây dù Nam Joon từng nhiều lần nhắc nhở anh về cô nhưng anh luôn gạt phăng hết đi vì anh ko bao giờ tin một cô bé sắp tròn mười tám tuổi lại có thể nham hiểm đến vậy. Nhưng bây giờ sự thật đã rành rành ngay trước mắt tim anh đau nhói, gần như ko thể thở nổi. Anh cay đắng, nhắm chặt mắt, cảm giác bị phản bội luôn luôn khiến người ta rơi xuống vực thẳm sâu nhất tận cùng trái đất.
" Tôi thành thật xin lỗi nhưng tôi làm vậy chỉ muốn cứu con trai tôi thôi " Cô ta bắt đầu khóc lóc thảm thương.
" Con trai của cô làm sao? "
" Thằng bé bị bệnh sắp chết, vì thế tôi cần tiền. Có người mách rằng chỉ cần một video làm tình với anh một đêm là có ngay năm trăm tỉ....."
" Đừng nói nữa cô đi đi " Anh ko muốn nghe gì, anh muốn được yên tĩnh một mình.
" Vợ anh tôi sẽ tìm cách giải thích "
Anh dừng chân nhưng ko quay người lại, chậm rãi nói: " Cô ấy ko phải vợ tôi "