• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái tử thường đến thăm ta, khuyên ta bảo trọng thân thể, nhưng hắn chưa từng nói ra sự thật, thậm chí thấy ta vì sảy thai mà rơi lệ đau buồn, cũng giữ kín như bưng.

Hắn đang mưu tính đại sự, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào, Đông cung còn có tai mắt của Thái hậu, nếu Thái hậu biết sảy thai là giả, cơ hội hiếm có sẽ tan thành mây khói.

Về lý trí ta hiểu Thái tử, đặt mình vào vị trí của hắn, ta cũng sẽ làm quyết định tương tự, nhưng về tình cảm không khỏi có chút thất vọng, dù chỉ là một chút.

Hắn không yêu ta, ta hiểu rõ hơn bao giờ hết, tình yêu được xây dựng trên nền tảng tin tưởng lẫn nhau, ngay cả niềm tin còn không có, nói gì đến yêu nhau?

May mắn thay, ta cũng không yêu hắn, điều ta mong cầu chỉ là được hắn sủng ái, điều này hắn đã làm được.

Sau khi sảy thai, hắn đối với ta càng tốt hơn, thường xuyên ban thưởng, cũng hay cùng ta dùng bữa trò chuyện, còn hứa đợi ta khỏe lại sẽ đưa ta đi cưỡi ngựa.

Xuân Đào vẻ mặt lo lắng bước vào phòng, đuổi hết hạ nhân đi rồi mới ghé tai ta thì thầm: "Lương đệ, hôm qua Hoàng thượng ban thưởng hai nha hoàn, đã vào ở Lưu Phương viện rồi."

"Bên điện hạ có động tĩnh gì không?"

"Chỉ ban thưởng qua loa vài thứ vải vóc trang sức, cũng chưa thấy gặp mặt họ."

"Mới vào ở hôm qua, nếu điện hạ lập tức sủng ái, ngược lại sẽ bị người ta dị nghị, ngươi cũng đi tìm vài bình hoa đồ trang trí đem tặng họ, nói ta gần đây thân thể không khỏe, không thể tiếp đãi hai vị muội muội, mời họ cứ tự nhiên."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta vừa sảy thai, không thể hầu hạ Thái tử, Hoàng đế đưa nha hoàn cho Thái tử cũng hợp lý, bên cạnh Thái tử không thể chỉ có mình ta, nhưng ta vẫn không kìm được lòng oán hận.

Những ngày này, ta uống rất nhiều thuốc đắng, Thái tử tuy không thể cùng ta chịu khổ, nhưng cũng không nên vui vẻ như vậy.

"Ngươi đi hỏi nhà bếp xem có cua tươi không, nếu có, chọn vài con béo hấp cho ta ăn." Bây giờ đúng là mùa ăn cua, trước kia ở Quốc công phủ chiếm tiện nghi nhà bếp, cũng có thể vớ được một hai con đỡ thèm.

"Lương đệ, cua là thức ăn tính hàn, Lương đệ vừa sảy thai, không nên ăn ạ."

"Ta nhất định phải ăn, mau đi."

Xuân Đào không thể phản đối, đành phải đi, khoảng nửa canh giờ sau, Thái tử vội vã chạy đến.

"Càng ngày càng ngỗ ngược, lúc này mà ăn cua, không sợ thương tổn thân thể sao." Hắn lộ vẻ giận dữ, nhưng không thực sự tức giận.

"Thiếp nhất thời thèm ăn, không muốn làm phiền điện hạ." Ta định đứng dậy hành lễ nhưng bị Thái tử ngăn lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt long lanh, yếu đuối đáng thương.

"Nàng còn đang uống thuốc, không thể động đến đồ hàn lương, đợi thân thể khỏe hơn rồi hãy ăn." Thái tử thuận thế ngồi bên giường, dịu dàng nói.

"Thiếp đã khỏe rồi, chỉ là tinh thần hơi mệt mỏi thôi, không sao đâu, chỉ ăn một con thôi, một con thôi, qua mùa này, cua sẽ không còn ngon nữa."

"Vậy thì đợi sang năm, sang năm cho nàng ăn thỏa thích." Trước kia, những lúc nũng nịu của ta đều có hiệu quả, lần này lại không ăn thua, thấy vậy, ta cũng không khăng khăng nữa, đổi sang chuyện muốn đi cưỡi ngựa ở trường ngựa khi thân thể khỏe lại, Thái tử vui vẻ đồng ý.

"Thiếp còn một việc muốn cầu xin." Ta dựa vào lòng Thái tử, một tay nhẹ nhàng vuốt ve các đốt ngón tay của hắn, có vẻ gầy đi chút ít, có phải gần đây quá mệt nhọc không?

"Vì không cho nàng ăn cua, cô không thể dễ dàng bỏ qua đâu." Miệng nói trách móc, nhưng trên mặt Thái tử lại treo nụ cười.

Hắn hẳn là hổ thẹn với ta, ta thể hiện ra vẻ hoàn toàn tin tưởng hắn, tin rằng mình sảy thai, nỗi đau buồn diễn ra cũng rất chân thật.

Vì đại cục, hắn không thể nói ra sự thật, nhưng sẽ nhượng bộ ta một số điều.

"Điện hạ là thiên chi kiêu tử, sao phải so đo với tiểu nữ tử? Thiếp chỉ muốn được ở bên cạnh điện hạ nhiều hơn, cũng muốn... sinh cho điện hạ một đứa con."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK