"Ta không thể ăn cua..." Năm ngoái lúc này "sảy thai", năm nay có thai, đều là không được động đến cua, ta ôm bụng đã thấy thai nghén tự thương cảm.
"Không sao, nàng nếm thử xem."
Cung nữ lần lượt bày ra một bàn "toàn cua yến" cho ta, có bánh bột chiên nhân cua, bánh cua, canh cua... quan trọng nhất là một món cua điểm hoa phù dung.
Thịt và gạch cua được trộn lẫn cho vào mai cua, bên trên điểm xuyết hoa phù dung làm từ thịt cá nghiền, hai thứ kết hợp với nhau, quả là tuyệt phẩm.
"Ta, ta... vẫn là không ăn." Nếu có bệnh viện hiện đại, ta sẽ yên tâm ăn, bây giờ thôi vậy.
Thèm là thèm, nhưng sinh mạng và sức khỏe của mình và hài tử mới là quan trọng nhất.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Ăn ít một chút không sao đâu." Thái tử vẫn đang dụ dỗ ta phạm sai lầm, ta liên tục lắc đầu, kiên quyết từ chối.
"Ta làm sao không biết nàng đang có thai không thể ăn cua, vừa rồi sai người mời đầu bếp Lỗ Trang đến làm món giả cua, tuy không phải cua nhưng hương vị giống hệt cua, nàng cứ yên tâm ăn đi, ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được."
"Điện hạ... ngài đối với ta thật tốt." Hắn vẫn nhớ lời nói năm ngoái, ta tưởng chỉ là lời dỗ dành, không ngờ thật sự làm được.
Ta biết gần đây Thái tử đang đau đầu vì chuyện quyên tiền sửa đê, tuy món giả cua không phải do tự tay hắn làm, nhưng có tấm lòng này đã là rất khó được rồi.
Hắn vĩnh viễn sẽ không để tâm đến nữ nhân thứ hai như vậy, với Văn cô nương sẽ không, với hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện càng không, với bất kỳ nữ nhân nào sau này cũng sẽ không.
Bởi vì hắn có thiên địa rộng lớn hơn, vĩnh viễn sẽ không giống như lúc còn trẻ, có nhiều thời gian để ở bên một người, tìm hiểu, yêu thương.
Nếu điều này không tính là tình yêu, vậy thì cái gì mới là tình yêu?
Cảm giác được yêu thương, trải qua hai kiếp, cuối cùng ta đã cảm nhận được.
20
Cuối cùng Thái tử cũng làm thành công việc quyên góp, ta không biết hắn làm thế nào, ngay cả Hoàng đế cũng quyên mười vạn lượng bạc từ tư khố, Đông cung quyên góp tám vạn lượng, Khang Vương, Thụy Vương và các thân vương khác quyên góp mỗi người năm vạn lượng, phần còn lại phân bổ theo tước vị và chức quan, tổng cộng quyên góp được hơn trăm vạn lượng bạc, đủ để tu sửa đê hiện tại, còn dư thừa một phần.
Tháng ngày mang thai của ta dần lớn, Văn cô nương đã lâu không gặp bắt đầu thường xuyên đến thăm. Thái tử hẳn đã đạt được thỏa thuận nào đó với Văn gia, gặp Văn cô nương cũng có trông tốt hơn nhiều, có thể nói chuyện vài câu.
Nàng ta không còn dùng thân phận Thái tử phi nữa, ngược lại làm tròn vai chính thất độ lượng. Đối với ta vô cùng thân thiết, đặc biệt là với hài tử trong bụng ta, có thể nói là quan tâm chu đáo, còn tự tay thêu quần áo, mũ, yếm cho hài tử.
Ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tự an ủi bản thân Thái tử sớm muộn cũng phải cưới vợ, quen biết Văn cô nương vẫn tốt hơn người khác.
Hơn nữa Văn cô nương đã sửa đổi, không còn thích dạy đời, con ta tuy chưa ra đời, nhưng thái độ của nàng ta đã rõ ràng, sẽ yêu thương con ta như con đẻ của mình.
Ta nên vui mới phải, nhưng sao lại vui không nổi, dường như đối với Văn cô nương, ta không còn là một con người, mà là người mẹ mang thai hộ giúp nàng ta sinh con.
Con ta cũng phải gọi nàng ta là mẹ, đối với nàng, ta chẳng phải là công cụ sinh nở sao?
Gần đến cuối năm, ta sinh hạ một nhi tử, nhờ thường xuyên cưỡi ngựa luyện tập nên lần sinh này rất thuận lợi.
Khi hài tử được sáu tháng tuổi, Thái tử tổ chức đại hôn, Đông cung có nữ chủ nhân thật sự.
Thê và thiếp khác nhau, dù Thái tử không thích Thái tử phi, cũng phải thường xuyên ngủ ở chỗ nàng ta, còn ta vì có hài tử nên mỗi tháng cũng có sáu bảy ngày được gặp hắn.
Thái tử phi để thể hiện sự độ lượng, cho hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện đều được nâng vị phận, Thái tử cũng cuối cùng đã nghỉ ở Lưu Phương viện.