"Chuyện này... điện hạ vốn luôn cần mẫn, thư giãn một chút cũng không sao, hơn nữa chỉ phong tỏa núi vài ngày, sao có thể gọi là làm tốn kém công sức của dân?"
"Muội muội có điều chưa biết, những năm gần đây thường có thiên tai hạn hán và lũ lụt, hoàng thượng hạ lệnh tiết kiệm, còn tự mình làm gương, đã năm năm không tổ chức săn b.ắ.n hoàng gia. Điện hạ là con, lẽ ra nên noi gương hoàng thượng."
Săn b.ắ.n hoàng gia là quy mô thế nào, Thái tử phong tỏa núi đi săn lại là quy mô ra sao, hoàn toàn không thể so sánh được.
Ta định phản bác, nhưng Văn tiểu thư đã tiếp tục: "Hơn nữa, một tháng trước tây nam bị lũ lụt, ta cùng mẫu thân và tẩu tẩu cũng đã chép nhiều kinh sách cầu phúc cho quốc gia, muội muội không nên đi ra ngoài vui chơi vào lúc này."
"Lũ lụt ở tây nam nghiêm trọng lắm sao?" Ta lập tức lo lắng. Thời đại này sản xuất còn lạc hậu, một trận lũ sẽ phá hủy bao nhiêu ruộng đồng nhà cửa, bao nhiêu người thiệt mạng, lại có bao nhiêu người vì thế mà phải lưu lạc.
"Chuyện trên triều ta không rõ, chỉ là cha ta nhắc qua. Nếu muội muội có lòng, cũng nên khuyên can điện hạ nhiều hơn. Điện hạ mới vào triều không lâu, lại vì chuyện phong tỏa núi đi săn mà bị ngự sử tâu lên, rất bất lợi cho danh tiếng, ngay cả muội muội cũng bị liên lụy..."
"Việc nhà của cô, không cho phép người ngoài xen vào, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi." Thái tử không biết từ khi nào đã đến, thấy có khách đến thăm nên không cho người thông báo, lén nghe lỏm, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng.
"Thiếp bái kiến điện hạ." Ta quỳ xuống thi lễ.
"Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Văn tiểu thư "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
Thái tử bỏ qua Văn tiểu thư, đỡ ta dậy: "Bệnh vừa khỏi, không nghỉ ngơi cho tốt, lo chuyện vặt vãnh làm gì?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Chẳng phải ngài bảo thiếp lo sao? Trong lòng ta đảo trắng mắt: "Đã lâu không gặp Văn tiểu thư, hôm nay mời nàng đến thưởng trà, không biết điện hạ sẽ đến, nên không chuẩn bị phần của điện hạ."
Câu nói này khiến Thái tử bật cười, cầm chén trà của ta lên, ngồi vào chỗ của ta: "Không sao, cô uống phần của nàng."
Sau đó, hắn thật sự uống chén trà chỉ còn một nửa mà ta đã uống, trong lúc đó cũng không để ý đến Văn tiểu thư đang quỳ đại lễ, như thể người này không tồn tại.
Ta quan sát sắc mặt của Thái tử, nhận được tín hiệu khó nhận thấy rồi đỡ Văn tiểu thư dậy: "Cô nương mau đứng lên đi, cũng đến giờ dùng cơm trưa rồi, không bằng ở lại dùng bữa?"
"Không... không dám làm phiền Thái tử điện hạ và Trắc phi nương nương, thần nữ xin cáo từ trước." Văn tiểu thư đứng dậy vội vàng rời đi, thậm chí không dám ngẩng mắt nhìn ta và Thái tử.
Qua vài ngày nữa, chắc lại phải nhận thiếp mời của Văn tiểu thư rồi, vừa nói đã được chỉ bảo xong lại phạm phải cùng một sai lầm.
"Nàng được lắm đấy, lại nghĩ ra được cớ như vậy, dùng cơm trưa." Thái tử cười nói, đứng dậy kéo ta vào lòng.
"Ai bảo thiếp vốn ngu ngốc, cũng chỉ nghĩ ra được cách vụng về này thôi." Ta thuận thế ngã vào, dạo này Thái tử càng ngày càng thích ôm ta, trước mặt hắn ta cũng càng ngày càng phóng túng.
Âu yếm một lúc, ta nói đến chuyện chính: "Lũ lụt ở tây nam thật sự nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy, tiết kiệm một chút cũng là điều nên làm."
"Hạn hán lũ lụt năm nào cũng có, năm nay cửa sông bị vỡ đê nên mới nghiêm trọng hơn."
"Vỡ đê sao! Thương vong có nghiêm trọng không?"
"Không có gì đáng lo, quan huyện lệnh địa phương phát hiện mực nước bất thường sớm, đã lệnh cho dân chúng sơ tán. Chỉ là mùa màng năm nay bị hủy hoại, nhà cửa cũng sập khá nhiều, phụ hoàng đã phái người mang lương thực cứu trợ rồi. Nếu nàng không an tâm, chép ít kinh văn gửi đến Bạch Mã tự, nhờ đại sư tụng niệm là được, không cần phải lo lắng."