Năm hài tử tròn một tuổi, Đông cung thêm một vị Trắc phi, nàng ta xuất thân từ gia đình võ tướng, cha và ca nắm giữ binh quyền trong tay, Thái tử không thể không coi trọng vài phần.
Một vị Trắc phi khác cũng có thai trước Thái tử phi, sinh đủ tháng, sinh hạ một nhi tử, đây là nhi tử thứ hai của Thái tử. Ngày đầy tháng của hài tử, Thái tử phi bế nhi tử của ta đi nuôi dưỡng, còn ghi dưới danh nghĩ của mình.
"Hài tử này ghi dưới tên bản cung, chính là trưởng tử chính thống, tương lai nhất định có thể được lập làm Thái tử, kế thừa đại thống. Ngươi là mẹ đẻ của nó, phải suy nghĩ cho tiền đồ của hài tử."
"Vâng, có nương nương che chở, là phúc của nó."
Ta đã lâu không gặp con mình, mỗi lần tình cờ gặp, hạ nhân hầu hạ nó đều vội vàng dẫn nó đi, ta chỉ có thể nghe tiếng khóc của nó dần xa.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lại đến cuối năm, ta theo Thái tử phi vào cung thỉnh an, đêm trước vừa mới có tuyết lớn, nàng ta vẫn dẫn hài tử mới ba tuổi theo bên mình.
"Nương nương, hài tử còn nhỏ, e rằng không chịu nổi gió, vẫn là qua vài ngày nữa hãy đến thỉnh an, nghĩ rằng Thánh thượng cũng sẽ thông cảm."
"Hiện nay chiến sự biên cương sắp nổi lên, cha và ca ca của Triệu thị được Thánh thượng trọng dụng, nàng ta lại sinh được một nhi tử, Hành Ca Nhi nếu không gấp rút, làm sao có thể được Thánh thượng sủng ái, lại làm sao đứng vững?"
"Nhưng..."
"Lý thị, Hành Ca Nhi là hài tử của bản cung, ngươi không có quyền can thiệp."
"... Vâng."
"Hôm nay nghĩ ngươi là lần đầu phạm lỗi, bản cung tạm tha cho ngươi, nếu có lần sau, quyết không tha thứ."
Thái tử phi dẫn hài tử đi thỉnh an Hoàng đế, ta không có tư cách diện thánh, bèn ở Phượng Tê điện chờ đợi, nhưng lại chờ được tin hài tử rơi xuống nước.
Hồ trong ngự hoa viên đã đóng băng, nhưng hài tử không hiểu sao lại rơi xuống hố băng, vớt lên đã mặt mũi tái xanh, tối hôm đó đã tắt thở.
Khi Thái tử phi bế hài tử đi, nó đã biết gọi mẹ, cũng biết gọi tên mình, Hành Ca Nhi là tên Thái tử phi đặt, ta gọi nó là An Ca Nhi.
Chỉ một năm, hài tử ta mang thai mười tháng sinh ra đã biến thành cái bình sứ cao ngang đầu gối, trẻ con c.h.ế.t yểu không thể mai táng thờ cúng, chỉ có thể cho vào bình sứ mang ra ngoài cung chôn.
"Điện hạ, điện hạ, ai đã hại An Ca Nhi, ai đã hại con của chúng ta... điện hạ..."
...
"Tĩnh Thù, Tĩnh Thù?"
Ta mở mắt, thấy gương mặt lo lắng của Thái tử dưới ánh nến.
"Có phải gặp ác mộng không?"
... Là mơ thấy ác mộng sao?
Ta toát mồ hôi lạnh, nước mắt đầm đìa, ác mộng như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
"Điện hạ, ta sợ lắm..." Ta ôm chặt lấy Thái tử, chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
Trước kia ta ở thế giới này không thân không thích, nên mới dám đánh bạc, dám liều lĩnh hành sự, kết quả tệ nhất cũng chỉ là mất mạng, dù sao mạng này cũng là món hời kiếm được.
Nhưng sau này ta có con của mình, hài tử có huyết mạch tương liên với ta, bất kỳ khổ nạn nào giáng xuống người nó, đều khiến ta đau lòng gấp trăm lần.
"Đừng sợ, ngày mai ta sẽ mời hòa thượng Bạch Mã tự, còn có đạo sĩ ở Thanh Vân quán đến làm phép cho nàng."
"Ta không cần hòa thượng đạo sĩ, ta muốn... ta muốn ngài cứ yêu ta như vậy, ta muốn ngài chỉ có mình ta!"
Bàn tay Thái tử đang vỗ lưng ta đột nhiên dừng lại, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
Ta khóc lóc thảm thiết, mang những ủy khuất khó nói những ngày qua và nỗi bi ai trong mơ bộc phát hết ra ngoài.
Không nghĩ đến sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, không nghĩ đến yêu cầu như vậy có làm Thái tử không hài lòng không, không nghĩ đến hậu quả, chỉ đơn thuần là bộc phát.
Hồi lâu, Thái tử nói một câu: "Được, ta đáp ứng nàng."
21
Ta khóc trong lòng Thái tử đến gần như ngất đi, không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào, ngày hôm sau gần đến giờ Ngọ mới dậy.