• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Lam

Nhận thấy Cố Giai Mính thất thần, Mặc tổng bất mãn buông thắt lưng cậu ra, trầm giọng hỏi: "Sao em vẫn luôn không học được cách ngoan ngoãn vậy?"

"Bình tĩnh! Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi !" Cố Giai Mính hoàn toàn hoảng sợ, luống cuống tay chân bắt lấy tay Mặc Uẩn Tề , trừng lớn đôi mắt để đối phương nhìn thấy ánh mắt chân thành của mình, "Trước kia chắc chắn chúng ta từng quen biết nhau! Đời trước chắc chắn chúng ta có quen! Không đúng, là trước khi em mất trí nhớ chúng ta khẳng định biết nhau! Đừng đừng đừng động thủ! Tôi có lời muốn nói!!"

Mặc Uẩn Tề cảm thấy hứng thú nhìn cậu giảo biện, động tác trên tay lại không nhàn rỗi, "Vậy em nói, trước kia chúng ta có quan hệ gì?"

Cố Giai Mính dừng một chút, biệt nữu chớp chớp mắt, "Trước kia, anh là vợ nhỏ của tôi."

Mặc Uẩn Tề tức khắc bị chọc cười, "Em xác định là quan hệ không bị nói ngược hả?"

"Không có! Tôi còn nói muốn mang sính lễ đến núi nhà anh chào hỏi, anh tuyệt đối là vợ tôi!" Cố Giai Mính càng ngày càng để ý, nâng mặt Mặc Uẩn Tề nhìn trái nhìn phải, lại đem linh lực tiến vào cơ thể Mặc Uẩn Tề dò xét, "Cuối cùng anh có phải người không ? Trước kia anh có quen tôi không? Tôi từ đâu ra? Chúng ta từ đâu ra?"

Trong cơ thể Mặc Uẩn Tề không có tí linh khí nào, cho thấy  bây giờ hắn chính là người thường, nhưng cổ linh khí vừa rồi,  không phải người thường có thể sản sinh ra, không phải người càng không phải yêu, thuần tịnh đến mức khiến linh lực của cậu chấn động theo. Cố Giai Mính thấy ánh mắt Mặc Uẩn Tề càng ngày càng không chắc chắn, "Anh sẽ không luôn  gạt tôi chứ , anh vốn không phải người thường, anh đang ẩn dấu cái gì?"

Mặc Uẩn Tề cúi đầu hôn lên cái miệng lải nhải của Cố Giai Mính, bây giờ không phải thời điểm nói cái này   lời nói vô căn cứ như vậy vào lúc này chính là do bé ngốc đang trốn tránh lấy cớ mà thôi.

Cố Giai Mính khóc không ra nước mắt, cậu thật sự không có gạt người! Lần này là sự thật!

Lúc này bỗng nghe một tiếng bước chân dồn dập chạy từ xa tới, vừa nghe là biết chân ngắn nhỏ, Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu nhăn mày, có dự cảm xấu.

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, cảm thấy như bây giờ mình đã sống.

Mặc Trạch Dương đẩy cửa lộ ra một khe nhỏ, ghé vào khung cửa trừng lớn đôi mắt nhìn vào trong , thấy hai người "Chồng" ở bên nhau, thật cẩn thận hỏi: "Có phải sẽ có em trai hay em gái không ạ?"

Còn tưởng sẽ được làm đó đó, tâm tình tốt đẹp của Mặc tổng nháy mắt lạnh một nửa, giờ khắc này Mặc tổng cũng học được một điều rất quan trọng: Về sau muốn làm đó đó, nhất định phải khóa kỹ cửa.

Cố Giai Mính nhân cơ hội này đẩy Mặc Uẩn Tề ra, lăn qua bên cạnh, lúc này mới phát hiện nút quần áo của mình đã bị cởi bỏ một nửa, tay Mặc Uẩn Tề quá nhanh, nếu Mặc Trạch Dương trễ vài phút thôi, Cố Giai Mính cũng không dám bảo đảm Mặc Uẩn Tề có lột sạch cậu hay không.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương hưng phấn chạy tới, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Có phải con sắp được làm anh không?"

Mặc tổng lạnh mặt, nghiêm túc dạy dỗ bé: "Con tới sớm rồi, muốn làm anh thì lần sau đừng tiến vào."

Mặc Trạch Dương thất vọng nhấp miệng, ảo não nói: "Dạ." Lần sau bé sẽ đóng cửa thật kỹ giúp bọn họ, đợi biến ra em trai rồi bé lại tiến vào.

Cố Giai Mính không dám tin cài lại nút thắt, còn có lần sau?!

Mặc Uẩn Tề thong thả ung dung sửa sửa áo sơmi của mình, biểu tình trên mặt đã khôi phục như thường, nhìn Cố Giai Mính, con người đen nhánh của hắn khó nén thâm tình: "Cả đời không dài, chỉ đủ yêu một người, lúc anh còn sống, có thể yêu em một ngày thì một ngày, đừng chạy nữa."

Cố Giai Mính há miệng thở dốc, những lời muốn lời đều bị nghẹn trở về. Cậu rũ mắt, từng chút một thu lại giãy giụa dưới đáy mắt, nhìn hoa văn trên tấm gỗ một lần lại một lần, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Em sẽ không để anh chết."

Câu nói này thực nhẹ, giống như là nói cho mình nghe, ngữ khí lại cực kỳ kiên định.

Nếu Mặc Uẩn Tề có thể chấp nhận bọn họ không phải nhân loại, vậy cậu cũng sẽ buông bỏ hết, muốn lưu lại bên người hắn.

Tham, giận, si, hận, ái, ác, dục, vì nhân loại này, cậu động tham niệm!

Hai người cũng không biết, giây phút linh khí trên người Mặc Uẩn Tề bộc phát ra, vô số yêu tinh chung quanh đều nhìn về  hướng này, lộ ra biểu tình tham lam.

Tựa như yêu quái gặp Đường Tăng, thèm nhỏ dãi.

————

Cuối cùng thì Mặc Trạch Dương cũng theo trường học đi vào trong núi cắm trại, trước khi đi còn mang hai bộ quần áo, một túi thịt khô, một lọ thuốc trắng Vân Nam , một lọ hoa hồng du, nửa bình dầu thơm, nửa cuộn giấy vệ sinh, còn có một cái xẻng nhỏ có thể đào đất, những cái khác thầy cô đều không cho mang.

Những món đồ Mặc tổng mua cho con trai, cũng không dùng tới.

Mặc tổng có hơi không vui, cảm thấy trường học này chẳng đáng tin cậy gì cả, thậm chí muốn điều người đi theo Trạch Dương, âm thầm bảo hộ, cuối cùng bị Cố Giai Mính cản lại.

Rất nhiều lão yêu quái tính tình đều không tốt lắm, bọn họ chỉ thích yêu tinh nhỏ, nếu có nhân loại đi theo, có khi sẽ bị đùa giỡn chơi một phen, vây nhân loại ở trong sương mù, đến lúc đó tới cọng lông của đứa nhỏ bọn họ cũng không sờ được.

Cũng may thầy cô vì để trong nhà yên tâm, thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh về cho gia đình, để cho bọn họ biết bọn nhỏ đều rất tốt.

Mặc tổng nhìn bức ảnh Mặc Trạch Dương ngồi xổm xúc giun với bạn nhỏ khác, lo lắng nhăn mày lại, hỏi Cố Giai Mính bên cạnh: "Em có cảm thấy, đứa nhỏ này không bình thường không?"

Cả người đứa trẻ đều có hoa văn hình báo thật dài, còn có một cái đuôi lấm tấm hoa, Mặc tổng đương nhiên ý thức được,  nhà trẻ này hình như cũng không phải nhà trẻ bình thường. Trẻ con nơi đó không chừng cũng giống con hắn, đều không phải người bình thường.

"Phốc!" Cố Giai Mính phun một ngụm Coca ra , này mà đã là rất bất thường sao! Báo hoa nhỏ này còn chưa hoàn toàn hóa thành hình người đâu. Lại vì,  vì cái các thầy chia sẻ cho Mặc Uẩn Tề mà không chia sẻ với cậu, bởi vì Mặc Uẩn Tề đẹp trai hả? Hai con hoa yêu đó cuối cùng đang làm gì vậy?!

Cố Giai Mính có hơi khó chịu, cảm thấy Coca trong miệng cũng đổi vị, chua quá!

Ngay sau đó Mặc Uẩn Tề lại nói: "Đuôi của đứa bé này mua ở đâu vậy? Chúng ta có thể mua một rương dự phòng cho Trạch Dương."

Cố Giai Mính khinh thường nhìn mắt Mặc Uẩn Tề, một đôi mắt khá xinh đẹp, nhưng ánh mắt thì chả ra sao, sao hắn có thể cho rằng là người ta mua hả? Nhưng mà ngốc tí cũng tốt, bảo vệ bía mật của Mặc Trạch Dương, cậu làm bộ không thèm để ý hỏi: "Anh cảm thấy cái đuôi này đẹp?"

Mặc tổng nhìn ảnh chụp, trầm tư một hồi, nghiêm túc nói: "Trạch Dương hẳn thích hợp mặc đồ hồ ly hơn, tai hồ ly thực đáng yêu, đuôi hồ ly cũng đẹp hơn cái này."

Cố Giai Mính nháy mắt liền vui vẻ, cười tủm tỉm bỏ bắp rang vào miệng Mặc Uẩn Tề, hồ ly đương nhiên đáng yêu hờn báo rồi, còn lợi hại hơn báo đốm, một con báo đốm nhỏ nhoi, thú con nhà bọn họ cào một móng vuốt là có thể khiến mặt nó nở hoa! Là một chiến tướng có tiếng, móng vuốt của Mặc Trạch Dương siêu cấp lợi hại!

Mặc Uẩn Tề đã quá hiểu tính Cố Giai Mính, lúc này đương nhiên nói theo cậu: "Trạch Dương cũng thông minh hơn những đứa trẻ khác, thông minh như yêu tinh nhỏ vậy, càng nhìn càng thấy đáng yêu."

Cố Giai Mính hơi ngừng lại động tác ném bắp rang vào miệng, hồ nghi nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, "Anh thật sự cảm thấy  yêu tinh nhỏ đáng yêu?"

Mặc Uẩn Tề cười ôm eo Cố Giai Mính, khiến bọn họ dán sát vào nhau, cảm thụ được độ ấm của nhau , "Trạch Dương là con của chúng ta, dù thế nào cũng đáng yêu. Cho dù là yêu tinh nhỏ, cũng đáng yêu hơn những yêu tinh khác."

Cố Giai Mính trộm gợi lên khóe miệng, tươi cười tới ngay bên miệng làm sao cũng không nín được, trong lòng bắt đầu hóa ngọt, ngọt hơn cả bắp rang trong miệng , "Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, nếu  ngày nào đó anh đổi ý, khiến Mặc Trạch Dương thương tâm, tôi sẽ ném anh tới tận Thái Bình Dương !"

Cực kỳ tàn nhẫn!

Mặc Uẩn Tề thuận thế ôm eo Cố Giai Mính eo,  kéo cậu vào trong lòng , nhéo nhéo mặt Cố Giai Mính, hướng dẫn từng bước: "Nếu em làm anh thương tâm, có phải cũng muốn bị anh ném tới Thái Bình Dương không?"

Cố Giai Mính vỗ bàn tay to trên má , ném một ánh mắt ghét bỏ cho Mặc Uẩn Tề, để hắn tự mình nhận ra, "Anh không dìm chết được tôi đâu." Cậu siêu lợi hại, đến bọn cá mập cá hổ ngốc quản lý Bộ kia đều đánh không lại cậu!

Mặc Uẩn Tề cạn lời trầm mặc vài giây, ấn Cố Giai Mính lên sô pha, nhìn miệng cậu đều là bắp rang, cuối cùng tìm được một nơi sạch sẽ, cúi đầu không khách khí hôn xuống ót cậu. Bé ngốc này,  cứ lo đắm chìm ở trong thế giới của chính mình , không chịu tiếp thu tín hiệu của hắn. Nếu ngốc như vậy , hắn cũng không cần từ từ mưu tính, về sau đơn giản thẳng thắn biểu đạt tình yêu từ tận đáy lòng của hắn là được.

Cố Giai Mính che ót lại, cọ chui vào sau lưng sô pha, đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, như một động vật nhỏ bị chấn kinh.

Mặc Uẩn Tề nhịn không được cười khẽ ra tiếng, sau khi biết thân phận của Cố Giai Mính, bây giờ nhìn lại đối phương mới phát hiện, xác thật giữ lại rất nhiều tính cách của hồ ly nhỏ, chẳng qua hồ ly như vậy, thiên hạ ít có.

Cố Giai Mính trừng mắt nhìn, xấu hổ buồn bực muốn nhào qua cắn người, "Tôi đã như vậy anh còn hôn, sao anh hạ miệng được vậy?"

Bắp rang đầy miệng, bộ dáng khẳng định khó coi.

Mặc Uẩn Tề nhướng mày, biểu tình trong mắt cực kỳ nghiêm túc, "Em dù ra sao anh cũng hạ miệng được, muốn thử không?"

Cố Giai Mính khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, lần này thật sự bị dọa  rồi, tự tin nháy mắt bị chèn ép, "Quy tắc ngầm là hành vi vô đạo đức, anh thật sự muốn quy tắc ngầm tôi sao?"

"Đúng vậy," Mặc Uẩn Tề giơ tay chọt trán Cố Giai Mính, "Anh muốn quy tắc ngầm với em cả đời, có thể không?"

Cố Giai Mính nhấp miệng, nhìn bộ dáng nghiêm túc của đối phương, sợ tới mức bưng bắp rang chạy lên lầu.

Thời gian làm việc không đi làm, ở nhà làm chuyện ngu ngốc!

Đồ khốn nhân loại thú hai chân, không thể ngây người ở cái nhà này được nữa!

Cố Giai Mính chạy tới lầu hai, đột nhiên nhớ đây là nhà mình, tự tin bị chèn ép lập tức tăng trở lại, cậu đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, từ trên nhìn xuống người phía dưới , "Chừng nào thì anh rời khỏi nhà của tôi?"

Mặc Uẩn Tề cười cười, "Có phải em đã quên anh là ông chủ của em, em nghĩ tới hậu quả đuổi anh ra ngoài chưa? Ai giúp em trông con hả?"

Cố Giai Mính: "........."

Cái gọi là thỉnh thần thì dễ đưa thần thì khó là đây chứ đâu, Cố Giai Mính tức tới nghiến răng, lật thuyền lật thuyền! Làm một yêu tinh, lại bị ném vào trong nồi nhỏ của nhân loại, thật mất mặt yêu!

Cố Giai Mính trở lại phòng mình, đặt bắp rang lên bàn, ngã đầu xuống giường, lấy di động của bản thân ra nhìn, càng thấy trong lòng không thoải mái, cho nên cậu quyết định gọi điện thoại cho thầy của Mặc Trạch Dương , chất vấn đối phương: Vì sao gửi ảnh cho Mặc Uẩn Tề không gửi cậu?

Hai hoa yêu các ngươi, có phải cảm thấy ta không đẹp trai bằng cha nó phải không?

Cô Mặc Trạch Dương: "......" Run bần bật!

Y như vợ cả tới chất vấn kẻ thứ ba vậy, hai tiểu hoa yêu không lời gì để nói, cha của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ...... quả thật rất đẹp, chuyện này không có gì sai. Hơn nữa, cha Mặc Trạch Dương có tiền, là kim chủ ba ba của toàn bộ nhà trẻ, các cô nịnh bợ hắn, cũng không phải chuyện gì xấu.

Lo lắng yêu tinh nhỏ bị tổng tài đại nhân sủng hư  dưới sự tức giận sẽ thổi gió bên tai, chọc giận kim chủ ba ba, hai tiểu hoa yêu nhanh chóng gửi ảnh cho Cố Giai Mính, hơn nữa bảo đảm, "Về sau có việc gì tuyệt đối nói với ngài, xin đừng tức giận." Thái độ nhận sai cực kỳ tốt.

Cố Giai Mính cũng không phải yêu tinh không biết lý lẽ, huống chi tuổi tác của hai cô cũng mới hóa hình. Hình người không bao nhiêu năm, cậu thực nghiêm túc giáo dục các cô vài câu, trong lòng liền thoải mái.

Đến nỗi vì sao trong lòng cậu không thoải mái, cậu cũng không nghĩ sâu xa.

Ở trên giường lăn một vòng, vốn dĩ muốn đánh một giấc, kết quả ở chỗ cái trán bị hôn tựa như bị dính cái gì, làm cả người cậu không thoải mái, muốn sờ  thử túm thứ đó xuống, nhưng xoa đến đỏ, cảm giác đó vẫn không tiêu tan.

Tức giận á!

Dựa vào cái gì  mình vẫn luôn không thoải mái thế, Cố Giai Mính muốn nhào qua hôn lại, khiến đối phương cũng không thoải mái.

Editor có lời muốn nói: Lâu rồi không edit chương hơn 2k chữ, cảm thấy thật sướng, mấy chương trước toàn 5k muốn sảng vậy á. :(((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK