chương 50 - ĐỜI TRƯỚC ANH LÀ VỢ BÉ NHỎ CỦA TUI THIỆT MÀ!
editor: idecidedtobegay
---0---
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Giai Mính, Mặc tổng bình tĩnh vỗ vỗ quần tây của mình, như sợ quần mình dính lông hồ ly vậy đó, "Vẫn là hồ ly trắng dễ thương hơn." Mặc tổng rất nghiêm túc khen Cố Giai Mính một câu.
Cố Giai Mính: "...... Giờ anh có khen tui gì đi chăng nữa, cũng không thể chữa lành tâm trạng của tui."
Một chân của Mặc Uẩn Tề, chắc chắn 100% vượt qua phạm trù nhân loại, cho dù Hỏa Hồ Ly không phòng bị Mặc Uẩn Tề, nhưng người bình thường cũng không thể một chân đá bay hắn, trừ khi là có năng lực có thể khắc chế Hỏa Hồ Ly.
Năng lực gì mới có thể làm lơ 5000 năm đạo hạnh của Hỏa Hồ Ly được chứ! Nghịch thiên hay gì!
Cố Giai Mính vỗ ngực mình, làm mình bình tĩnh lại, thời khắc mấu chốt còn phải dựa y, lão Mặc nhà y ngày càng không đáng tin, chuyện này phải giải quyết nhanh hơn nữa mới được!
Bây giờ yêu tinh đều chuyển động quanh Mặc Uẩn Tề, sao y yên tâm bỏ hắn lại một mình được? Đoàn phim sắp đi tuyên truyền rồi, mà tình huống Mặc Uẩn Tề như vậy sao y dám đi? Cũng không thể treo hắn trên người y đúng chứ? Không thực tế chút nào! Lần này đúng lúc giải quyết chuyện của Hỏa Hồ Ly, giải quyết chuyện của Mặc Uẩn Tề luôn.
Cố Giai Mính một đầu ngón tay chọt tỉnh tài xế, tiện tay chỉ đại một hướng: "Số 13 phố Bắc thành Tây, tăng tốc chạy nhanh lên!"
Vô duyên vô cớ không biết vì sao mình lại bị ngủ một giấc · tài xế ngốc luôn.
Mặc tổng cầm lấy tay Cố Giai Mính, chỉ về một hướng khác, sửa đúng: "Đi hướng đó."
Chỉ có mình anh biết đường thôi! Làm như y nói sai rồi vậy đó! Anh trâu bò như vậy còn không phải vẫn dựa vào tui bảo vệ sao? Ha! Thú hai chân!
Bị ghét bỏ · Mặc tổng bình tĩnh nhìn y một hồi, đột nhiên giơ tay nắm cằm Cố Giai Mính, sáp lại, hôn một cái.
"Còn dữ nữa, anh sẽ hôn em."
Cố Giai Mính trừng to mắt, vừa định nói tui cắn anh nha, đã thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, lập tức nuốt bốn chữ đó vào. Hun hun hun! Chỉ biết hun! Làm như người khác không biết vậy!
Cảm thấy đêm nay khí thế mình cao 2m8 · Cố tiểu yêu tức giận ôm mặt Mặc tổng, khí phách hôn trả.
Ha! Nhân loại!
Bị hôn trả · Mặc tổng...... Lựa chọn im lặng chấp nhận.
Lúc vào phố Bắc thành Tây, đã 02:01 sáng, may mà còn một người khách làm trễ một ít thời gian của Đổng Hân, trong tiệm còn chưa đóng cửa, từ xa xa thấy ánh đèn trong tiệm, Cố Giai Mính thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà tới kịp.
Cố Giai Mính vừa xuống xe, đã nghe được ba giọng nói quen thuộc đồng thanh:
"Anh hai!"
"Anh hai!"
"Anh hai"
Cố Giai Mính: "......"
Mịa bà! Sao như âm hồn không tan vậy!
Ba anh em linh cẩu hưng phấn chạy tới, "Quả nhiên hôm nay có thể chờ được anh ở chỗ này!" Chủ tiệm tính chuẩn quá trời! 10 ngàn tệ không phí!
Còn không biết mình bị hố · ba anh em cực kì sùng bái ông chủ Đổng!
Cố Giai Mính ghét bỏ nhíu mày, "Sao tụi mày cứ khăng khăng nhận tao là anh hai vậy?"
Anh hai linh cẩu: "Bởi vì anh giỏi quá trời!"
Anh ba linh cẩu: "Bởi vì anh đẹp trai ngây ngất!"
Út linh cẩu: "Anh hai anh ba nói đúng!"
Cố Giai Mính nheo mắt, đột nhiên quay đầu lại nhìn Mặc Uẩn Tề, ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng, "Hay là, nhận lấy bọn họ ha?"
Mặc tổng bất đắc dĩ, nói đến cùng, trước kia không chịu nhận là vì đám người kia không khen ẻm.
"Em muốn nhận thì nhận đi, giữ lại sau này có tác dụng." Mặc tổng sờ sờ đầu Cố Giai Mính, ngữ điệu ôn hòa, rất có sức thuyết phục. Nên Cố Giai Mính cảm thấy Mặc tổng nói rất đúng đối, hơn nữa người ta đã khen y giỏi ghê gớm rồi, miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi, thấy tụi bây có thành ý như vậy nên anh thu tụi mày làm đàn em đó, rảnh thì đi đưa tin mấy doanh nghiệp lòng dạ độc ác đó, rồi đại tham quan gì đó, đương nhiên cũng phải đưa tin giới giải trí sự, nhưng tụi mày phải bóc người có tác phong không đàng hoàng đó, đừng không có rảnh không có gì làm thì vạch trần người ta có con."
Ba anh em linh cẩu lập tức cảm thấy lời Cố Giai Mính chỉ điểm rất có đạo lý, cứ nhìn chằm chằm giới giải trí đúng là tầm mắt nhỏ hẹp thật, phải nhìn rộng hơn, bây giờ người vạch mặt tham quan không phải là tình nhân thì chính là vợ bé, mấy chuyện này sao cứ để mấy cô gái làm mãi được? Bọn họ cũng có trách nhiệm nha!
Ngay lập tức cảm thấy vận mệnh tương lai mình đã bị những lời này thay đổi, ba anh em linh cẩu cảm kích khom người với Cố Giai Mính, "Sau này anh hai có chuyện gì ba anh em tụi em nhất định hết lòng hết sức, đến chết mới thôi!"
Cố Giai Mính bị hù sợ, trốn sau lưng Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng hỏi: "Có phải bọn họ điên rồi không dạ?"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười cầm tay y, "Không có, chúng ta đi thôi."
Cố Giai Mính bị Mặc Uẩn Tề lôi đi, nhìn ba anh em vẫn khom người tại chỗ đó, không thể hiểu nổi.
Ông chủ Đổng nhìn ba người vào tiệm, không khỏi "chậc chậc" vài tiếng, chống cằm ngồi trên ghế ông chủ, lấy một tấm danh thiếp từ trong tủ ra, đưa cho Hỏa Hồ Ly, "Anh cứ đi theo địa chỉ này tìm ông ta, phí chữa bệnh của ông ta mắc lắm đó, tốt nhất là anh chuẩn bị sẵn tiền đi."
Hỏa Hồ Ly nhận danh thiếp, đề phòng nhìn trước con người trước mặt, "Ngươi biết mục đích ta tới đây?"
"Tìm người khám bệnh chứ đâu," Đổng Hân ngáp một cái, trời tối là buồn ngủ, "Đừng quên trả tôi phí môi giới, không nhiều lắm, 80 tệ, quẹt thẻ hay là tiền mặt? Ồ, anh không có tiền," không chờ người ta nói chuyện, Đổng Hân đột nhiên đổi giọng, "Ghi nợ đi, ký tên anh vào sổ, khi nào rảnh thì tới trả, không có tiền thì đưa vàng cũng được, tôi không kén."
Cố Giai Mính khẽ meo meo sáp lại gần, nhìn Hỏa Hồ Ly viết xuống hai chữ "Hồng Lăng", Cố Giai Mính "hắc hắc" hai tiếng, nhanh chân chạy về chỗ cũ, chớp mắt vài cái với Mặc Uẩn Tề, trách không được con hồ ly lông đỏ này không chịu nói tên, bởi vì tên giống con gái!
Đuổi Hỏa Hồ Ly đi, lúc này Đổng Hân mới hỏi Cố Giai Mính bọn họ: "Hai người thật thú vị, tơ hồng trên người đã quấn hai người thành cuộn len rồi mà còn không đi kết hôn nhanh đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?"
Cố Giai Mính giẫm một chân làm ghế đong đưa, sốt ruột hỏi: "Cậu đừng có giả ngu, mau nói làm sao bây giờ, có yêu quái bắt đầu bắt anh ấy rồi!"
Đổng Hân nghiêng nghiêng đầu, hỏi một vấn đề rất thực tế: "Cậu có tiền không?"
Cố Giai Mính: "...... Giờ chưa có."
Ông chủ Đổng nhíu mày bắt bẻ nhìn y, "Cậu là con yêu tinh làm tôi thấy không yên tâm nhất tôi từng gặp, kêu người ta làm việc mà không đưa tiền, cậu còn muốn nói chuyện gì với tôi?"
Cố Giai Mính nhiệt tình đấm bóp vai cho hắn, "Nói tình cảm! Lúc tui không có tiền không phải cậu cũng thu lưu tui hai tháng sao?"
Ông chủ Đổng nhanh chóng đứng lên, trốn Cố Giai Mính thật xa, "Đừng mà, nói tình cảm tổn thương tiền lắm, tiền trọ và tiền cơm trước kia cậu ở còn chưa trả kìa."
Cố Giai Mính: "......"
Đổng Hân tiếp tục đâm một nhát, "Còn ăn siêu nhiều!"
Cố Giai Mính: "......"
Y chỉ ăn hết tất cả thịt trong tủ lạnh thôi mà!
Mặc tổng móc một tấm thẻ từ trong túi tiền ra, nhét vào tay Cố Giai Mính, dỗ dành: "Giờ em có tiền rồi đó, đi nói tiền đi."
Mắt Cố Giai Mính sáng lên, cảm động nói: "Chờ tui có lương, tui sẽ trả lại cho anh."
Mặc tổng cười nói: "Phát lương cho em trước đó."
Cố Giai Mính vui vẻ ngay lập tức, khí phách đập thẻ lên bàn Đổng Hân, khí thế từ 1m lập tức cao lên 2m8!
Đổng Hân câm nín nhìn Mặc Uẩn Tề, lắc lắc đầu, người này cũng rất thú vị, thói quen cưng chiều Cố Giai Mính đã khắc sâu vào xương cốt, nên mới nuông chiều y thành ra như vậy. Dằn hết tất cả những gì mình biết nhưng không thể nói ra lại, Đổng Hân thở dài, cũng không có cách nào với Cố Giai Mính, "Chỉ cần hai người còn tới lăn lộn tôi nữa, thì mạng kiếp sau của tôi cũng bị hai người bào sạch."
Mặc Uẩn Tề xin lỗi nói: "Xin lỗi, chuyện không mong muốn, nếu ông chủ Đổng thật sự không tiện thì chúng tôi không quấy rầy nữa."
Cố Giai Mính trừng to mắt, anh điên rồi sao? Vậy sau này anh làm sao đây?
Mặc Uẩn Tề sờ sờ đầu y, để y bình tĩnh lại, "Làm người hay làm yêu đều không thể mạnh mẽ đâm vào chỗ yếu của người khác, có vài lời ông chủ Đổng cũng không tiện nói miệng." Đổng Hân từng nói, hắn nói nhiều sẽ bị giảm thọ, Mặc Uẩn Tề sẽ không vì mình mà làm tổn thương người không liên quan.
Đổng Hân lắc đầu, đi đến bên cạnh Cố Giai Mính, kéo cổ áo y ra, nhìn nhìn miếng ngọc trên cổ y, "Giúp hai người lần cuối đó." Hắn nhìn sợi dây trên cổ Cố Giai Mính, ngay cả nút thắt cũng không có, tức giận túm cổ áo Cố Giai Mính, "Hồ ly ngốc, đưa miếng ngọc của cậu cho anh ta."
Cố Giai Mính còn không nỡ, "Đây là bảo bối của tui, mang đó giờ đó!"
"Vô nghĩa, đây vốn dĩ là đồ của anh ta!" Ông chủ Đổng bóp cổ Cố Giai Mính, đưa đến trước mặt Mặc Uẩn Tề, "Có thể ngay cả bản thân nó cũng không tháo được, anh tự tháo đi."
Cố Giai Mính kinh ngạc, "Sao cậu biết tui không tháo ra được?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Đổng Hân cong cong khóe môi, không thể nói đây là tự tay Mặc Uẩn Tề mang lên, là vì để hôm nay có thể lấy về, đây là một bảo bối để phong ấn.
"Đừng đừng đừng tui tự tháo!" Cố Giai Mính cũng không rối rắm, chỉ cần có thể áp linh khí của Mặc Uẩn Tề lại, bảo bối mang kè kè bên người cũng lấy ra được. "Cậu nói thứ này vốn là của anh ấy, ý là sao?"
Đổng Hân cười cười, vẫn là câu nói kia, "Thiên cơ không thể tiết lộ, đừng hỏi, câm miệng."
"Nhưng anh ấy một chân có thể đá bay một con hồ ly tinh, loại có chín cái đuôi luôn đó!"
"Ghê nha."
"Ý tui là, anh ấy như vậy không bình thường chút nào! Vì sao lại vậy?"
"Mạnh mẽ không tốt hay gì? Anh ta không bình thường cậu bình thường sao? Câm miệng, đừng hỏi!"
Cố Giai Mính: "......" Sâu sắc hoài nghi, Đổng Hân đang cố ý chọc giận y!
"Hả? Tháo không ra thật nè?" Cố Giai Mính nghi ngờ nhìn Mặc Uẩn Tề, cái này rất kỳ quái.
Ánh mắt Mặc tổng chợt lóe, giơ tay chạm vào là tháo được miếng ngọc xuống, Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt, lại nhìn Mặc Uẩn Tề, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được ngưng trọng trong mắt nhau.
Hai người bọn họ, có thể là có sâu xa thật rồi.
"Anh đời trước, tuyệt đối là vợ bé nhỏ của tui!" Lần này Cố tiểu yêu đặc biệt đủ tự tin.
Lần này không chờ Mặc tổng nói chuyện, ông chủ Đổng đã trợn trắng mắt, lấy cớ đóng cửa mời bọn họ ra ngoài, nhẹ nhàng phun tào một câu: "Hồ ly ngốc!"
Cố Giai Mính không vui đá cửa cửa hàng người ta, xù lông, "Thú hai chân!"
Đổng Hân ôm tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn y xù lông, chờ Cố Giai Mính đá xong rồi thở một hơi để bình tĩnh lại, đột nhiên cười, "Ngu ngốc!"
Cố Giai Mính: "...... Tui nhổ vào!" (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ông Đổng vẫn nhẹ nhàng từ tốn như cũ, nhìn Cố Giai Mính tạc mao, chỉ chờ lúc Cố Giai Mính bình tĩnh rồi lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ y, "Xấu quắc."
Cố Giai Mính: (▼皿▼#)
Ông chủ Đổng cũng không sợ y, "Đưa hoa ba đầu về cho tôi, tinh linh mấy trăm năm cậu đừng có trồng cho chết."
Cố Giai Mính ôm tay trề môi, "Sao vậy được, con nuôi của cậu đang trồng kìa, mỗi ngày đều tưới nước cho nó."
Sắc mặt Đổng Hân cứng lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng, "Nó thích thì trồng đi, cũng không dễ chết như vậy."
Cố Giai Mính: "......"
Ý là năng lực trồng hoa của y không bằng một đứa bé sơ sinh? Hay là phân biệt đối xử, cố ý bắt nạt y?
Lúc này một quả cầu lông tròn vo nhảy lên bàn, toàn thân trắng tinh tươm, không biết đâu là đầu đâu là đuôi, thậm chí còn không biết chỗ nào là mặt, cầu lông nhảy nhảy trước mặt Đổng Hân, ông chủ Đổng kéo ngăn kéo ra, lấy một con cá khô ra, "vụt" ném ra ngoài cửa sổ.
Quả cầu lông kia theo sát bay ra ngoài, nứt ra một cái miệng, há mồm.
Nhân cơ hội này ông chủ Đổng đóng cửa sổ lại, nhốt nó ở ngoài.
Chưa từng thấy thứ này · Mặc tổng: "......"
Đổng Hân ngại ngùng cười cười, "Chỗ tôi thường xuyên có vài yêu tinh nhỏ đến, đuổi sao cũng không chịu đi, đôi khi phải làm vậy."
Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính, yêu tinh nhỏ?
Cố Giai Mính trừng hắn, "Nhổ vào! Tui đang bán gà rán trên đường yên lành, cậu ta kêu tui về, không phải ăn vạ không đi!"
Đổng Hân đỡ trán, "Lật thuyền trong mương."
Cố Giai Mính lập tức xù lông, nhân loại!
Trận chiến này, cuối cùng chấm dứt với màn Cố Giai Mính bị Mặc tổng lôi đi.
Đúng vậy, Cố Giai Mính cho rằng mình không có thua, y có thể đá bay con người kia!
Bị nhét vào xe, Cố Giai Mính tức giận một chân đá vào cánh cửa ở giữa xe, "Nguyền rủa nó tìm được một bà vợ siêu dữ!" Đã biết ngày mai Mặc tổng lại phải cho người đi sửa xe.
"Anh mang miếng ngọc này lên rồi có cảm giác gì khác không?" Cố Giai Mính xả giận xong, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện đứng đắn, tháo nút áo ở cổ Mặc Uẩn Tề ra xem, tiện tay sờ sờ ngực hắn, sờ sờ cơ ngực.
Mặc Uẩn Tề bắt lấy móng vuốt nhỏ đang chơi xấu trên ngực mình, chầm chậm lắc đầu, hắn cũng không cảm thấy mình khác ngày thường thế nào. Cố Giai Mính đau lòng sờ sờ bảo bối của mình, thứ này vẫn luôn đi theo y, giờ đột nhiên biến mất, cảm thấy cổ rất trống trải.
Nhìn ra y tiếc nuối, Mặc Uẩn Tề cầm tay y dỗ dành: "Ngày mai anh cho người làm cho em một miếng giống như đúc nha."
Cố Giai Mính "hừm" một tiếng, dù giống như đúc, cũng không phải cái ban đầu của y. Đổng Hân nói thứ này vốn là của Mặc Uẩn Tề, giờ y đã tin, nếu không tại sao tới y mà còn không tháo được, thì sao Mặc Uẩn Tề tháo ra được chứ? Hơn nữa linh khí trên người Mặc Uẩn Tề, không ngờ lúc này không cảm nhận được.
"Đời trước anh tuyệt đối là vợ bé nhỏ của tui, anh tin tui đi." Cố Giai Mính vỗ vỗ đầu Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nếu không sao tui tìm được anh, anh nói xem đúng không?"
.
.
....................
nhớ vót nho mn ới ~~~