• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Lam

Cố Giai Mính đứng ở trước Mặc Uẩn Tề, nhìn tươi cười trên mặt đối phương, nhấp miệng nheo mắt, thân hình nhoáng lên, người đã xuất hiện ở phía sau Mặc Uẩn Tề, nhào qua ghé vào trên lưng hắn, đây là kết cục của sắc dụ, tui đè, đè, đè!

Mặc tổng gian nan thẳng eo lưng, Cố Giai Mính nhìn gầy, nhưng sức lực không nhỏ, hắn bắt lấy tay Cố Giai Mính siết trên cổ hắn, nhéo ngón tay cậu, ngữ điệu ôn hòa hỏi: "Em hy vọng anh đi không?" Thái độ này tựa như đang nói, em muốn cho anh đi thì anh sẽ đi, em không cho anh đi anh sẽ không đi, cung chiều không chịu được.

Đương nhiên, ở trong mắt Cố Giai Mính, chủ động hóa thành bộ dáng vợ nhỏ nghe lời, chồng cho đi thì đi, không cho đi sẽ ngoan ngoãn ở nhà trông con. Trong lòng Cố tiểu yêu, nhanh chóng bành trướng lên! Vậy mà có chút kiêu ngạo, cậu gác cằm trên đầu Mặc Uẩn Tề, ngạo nghễ nói: "Cũng không thể để anh ở nhà trong con, muốn đi thì cùng đi đi."

Mặc Uẩn Tề nheo mắt, ngẩng đầu dùng đôi mắt thâm thúy tinh tế đánh giá biểu tình trên mặt Cố Giai Mính, "Em muốn đi cùng anh, không sợ quan hệ bại lộ trước mặt người khác?"

Cố Giai Mính không sao cả nhún nhún vai, "Bại lộ bộ ít sao? Đoàn phim ai không biết hai người tồn tại? Chẳng qua bọn họ đều là nhân tinh, không ai không thức thời nói ra thôi, mấy ngày hôm trước còn có bạn bè nhắn cho tôi, hỏi tôi việc này."

"HỬ?" Mặc tổng cảm thấy hứng thú hỏi: "Em trả lời thế nào?"

Cố Giai Mính tức giận hừ hừ, "Tôi nói hai ta không quan hệ, bọn họ đều không tin!"

Mặc tổng nháy mắt liền hiểu, hắn bị phủ nhận.

Sắc mặt Mặc tổng cũng lập tức trở nên vui nổi, đứng lên sờ sờ đầu của cậu, nên đi làm.

Cố Giai Mính đuổi theo biệt biệt nữu nữu nói: "Đó là mấy ngày hôm trước, bây giờ hỏi tôi có lẽ tôi sẽ không nói như vậy."

Mặc tổng nghe thấy lời này của cậu tức khắc dừng lại bước chân, xoay người ôm eo Cố Giai Mính, ánh mắt chờ mong nhìn cậu, "Giờ em sẽ nói thế nào?"

"Tôi sẽ nói chắc là tôi thích anh, nhưng tôi không xác định được liệu có muốn ở bên anh hay không." Nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, Cố Giai Mính có hơi ngốc.

Mặc Uẩn Tề câu môi cười, thỏa mãn hôn trán Cố Giai Mính, lại cúi đầu cắn trên môi cậu một ngụm, "Vậy em có thể từ từ suy nghĩ, anh chờ câu trả lời của em."

Cố Giai Mính che mặt, như vậy thì cậu vốn không có cách nào cự tuyệt được không! Người này càng hấp dẫn cậu, cậu càng không thể từ chối sự gần gũi của đối phương, tiếp tục như vậy, cậu thật sự muốn đắm mình vào.

Yêu tinh muốn ở cùng nhân loại cũng không phải không có, kết quả tốt lại không có mấy ai. Làm một yêu sinh nhãi con cùng nhân loại sinh nhãi, Cố Giai Mính đã không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu.

Nghĩ không rõ làm sao bây giờ? Không nghĩ nữa!

Giờ cũng không có cách lại nghĩ nhiều vậy làm gì! Đầu óc của cậu vốn không theo kịp suy nghĩ.

Lần này Cố Giai Mính quyết định nghe Đổng bán tiên, thuận theo tự nhiên, nghe theo bản tâm!

Cậu bắt lấy tay Mặc Uẩn Tề, bảo đối phương chờ một lát một chút, ngồi xổm xuống thân tháo vòng hạt châu đỏ từ trên cổ chân mình xuống. Nhìn nhìn chân Mặc Uẩn Tề, cuối cùng Cố Giai Mính đem ánh mắt dừng trên cổ tay Mặc Uẩn Tề, "Có phải anh ghét bỏ chân tôi dơ không? Thật ra chân tôi rất sạch sẽ."

Mặc Uẩn Tề nhịn cười vươn cổ tay, không nói gì nhiều.

Cố Giai Mính kinh ngạc nhướng mày, "Thế mà anh không hỏi gì cả, không sợ tôi hại anh sao?"

Mặc Uẩn Tề cười nhạt, mỗi một biểu tình đều không ngừng chứng minh sự ưu nhã cùng phong độ của hắn, "Em sẽ không, anh tin em."

Cố Giai Mính bị nụ cười này lung lay, ngực bịch bịch nhảy lên, đỏ mặt đeo vòng trên cổ tay Mặc Uẩn Tề, cũng không thắt nút kết gì cho hắn, chiếc vòng đến khóa mở cũng không có, giống như lớn lên ở trên cổ tay Mặc Uẩn Tề, tuyệt đối sẽ không rơi xuống.

Cố Giai Mính cũng không giải thích hiện tường không phù hợp lẽ thường này, chỉ dặn dò nói: "Mang hạt châu này, mặc kệ anh đi đâu tôi cũng có thể tìm được anh, hơn nữa người khác cảm ứng được nó cũng có thể biết anh là  người có chủ."

Nhân loại này đã bị một yêu tinh khác bao nuôi, yêu tinh thức thời thì đánh chủ ý lên hắn, nếu không trực tiếp đánh chết không khách khí.

Cố tiểu yêu chính là muốn nói với những dã yêu tinh khác, người này là của ta, các ngươi đều né ra!

Cậu ngước mắt nhìn sắc mặt Mặc Uẩn Tề, thế nhưng không có một chút kinh ngạc, trong lòng Cố Giai Mính lộp bộp, có phải đối phương đã biết cái gì hay không? Nếu đến một chút phản ứng Mặc Uẩn Tề cũng không có, vậy có phải chính là nói hắn có thể tiếp thu thế giới tam quan không phù hợp này hay không? Cũng có thể chậm rãi đón nhận ba con bọn họ không phải người chăng?

Dần dần, Cố Giai Mính bắt đầu vui vẻ xiu xíu.

Mặc Uẩn Tề nhìn tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Cố Giai Mính đã không cố ý che giấu ở trước mặt hắn nữa, vậy chứng tỏ cậu đã dỡ xuống phòng bị trong lòng, hắn nên lập kế hoạch kỹ càng một chút, lần thứ ba cầu hôn, nhất định phải thành công mới được.

Mặc tổng cầm lấy áo khoác trên giá áo, ăn mặc chỉnh tề ra cửa, Cố Giai Mính ghé vào cửa nhìn xe đối phương rời đi lúc này mới trở về, hơi dọn dẹp trong nhà một chút, thay quần áo cho Mặc Trạch Dương, làm cái thủ thuật che mắt ở trên mặt, cùng đi siêu thị! Vui vẻ làm sao bây giờ? Đi ra ngoài tiêu tiền đi! Muốn mua mua mua!

Nhiệm vụ của quan gia Buck là khi Cố Giai Mính không ở nhà chăm sóc Mặc Trạch Dương, bây giờ Cố Giai Mính đã trở lại, vì không ảnh hưởng một ngày của một nhà ba người, quản giả Buck thu dọn trong nhà xong sau đó giống như những trợ lý và tài xế đó, ở nhà cách vách, bảo đảm tùy kêu tùy đến.

Bảo Buck chở bọn họ đến siêu thị lớn nhất thành phố, Cố Giai Mính xuống xe sa đóu còn dặn dò Buck, lúc tới đón bọn họ phải dùng xe lớn! Có thể chở rất nhiều đồ! Chứ Cái này chỉ có thể ngồi một người, quá nhỏ!

Quản gia Buck nghĩ một hồi, quyết định trở về đổi xe.

Phương thức giao dịch của nhân loại, trải qua năm tháng dài lâu tiến hóa càng ngày càng đơn giản nhanh và tiện, Cố Giai Mính rất thích hòa mình vào trong đám người, đẩy xe mua sắm, cảm giác bỏ đồ mình thích vào cũng siêu cấp tuyệt vời.

Đến nỗi cuối cùng trả tiền gì đó, Cố tiểu yêu chưa bao giờ suy xét tiền, kiếm tiền là để tiêu, có bao nhiêu cậu dám tiêu bấy nhiêu, có một đồng cậu sẽ tiêu tám mao.

Hai giờ sau, quản gia Buck rất nghe lời lái một chiếc xe thương vụ dung lượng rất lớn, hai cha con điên cuồng mua mua mua một trận, ngoại trừ chỗ ngồi trên ô tô, không gian khác đều bị nhét đầy.

80%, đều là ăn!

Vẻ mặt Mặc Trạch Dương thỏa mãn nằm ở trên một đống đồ ăn vặt, hạnh phúc vỗ vỗ cái này, lại vỗ vỗ cái kia, sau đó dùng đôi mắt sáng lấp lánh chờ đợi nhìn Cố Giai Mính, có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ đó của bé hay không?

Tâm trạng Cố Giai Mính tốt xua xua tay, tùy con tùy con, ai bảo con lớn lên đáng yêu chứ?

Sau khi Mặc Trạch Dương được cho phép, vui vẻ biến thành một con hồ ly nhỏ, lăn trên đồ ăn vặt. Đều là của bé đều là của bé đều là của bé!! Mấy cái này toàn bộ đều là của bé!!!

A ~~~ hạnh phúc muốn hét lên!

————

Tới gần thời gian tan tầm, cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng rảnh rỗi, nhìn vòng hạt châu màu đỏ trên cổ tay mình xuất thần. Hạt châu này nhìn không ra chất liệu, lại giống như đồ sống, vẫn luôn tản ra độ ấm, Mặc tổng còn cố ý đo lường một chút, xấp xỉ 38 độ đến 38 độ 5. Hắn có chút để ý, mục đích Cố Giai Mính cho hắn hạt châu này là gì?

Còn có miếng ngọc ông chủ Đổng cho hắn, nói là muốn ngăn chặn linh khí trong thân thể hắn.

Linh khí, là thứ có lợi cho tu hành của yêu tinh sao?

Nghĩ đến đây, Mặc tổng lấy miếng ngọc ra từ trong túi treo bên người, ngón tay sờ lên, đã không còn cảm xúc lạnh lẽo lúc trước. Nhìn kỹ, ở giữa giống như có một sợi chỉ màu trắng. Mặc tổng tò mò nhìn nhìn trên dưới trái hải, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giơ miếng ngọc lên, nhờ ánh hoàng hôn chiếu qua, muốn nhìn sợi chỉ đó có phải bị vỡ hay không. Không nghĩ tới lúc này, liền nghe ca một tiếng, đột nhiên miếng ngọc nứt ở giữa, bang bang rơi trên mặt đất, vỡ thành vụn.

Không ghép lại được!

Mặc tổng nghiền nghiền ngón tay, nhíu mày chậc một tiếng, có một dự cảm không tốt lắm.

Bởi vì miếng ngọc đó vỡ, trong lòng Mặc Uẩn Tề tồn một chút nghi ngờ, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, sau khi lái xe đi một lúc lâu, Mặc Uẩn Tề nhìn bên ngoài, vẫn là con đường về nhà đó, vẫn là phong cảnh quen thuộc, nhưng mà, hắn lạ cảm thấy nơi nào không quá thích hợp.

Mặc Uẩn Tề bất động thanh sắc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hắn đã ra khỏi công ty 28 phút, dựa theo tốc độ xe hiện tại mà tính, hai phút nữa nên qua một cây cầu nhỏ, qua cầu quẹo vào là có thể nhìn thấy nhà, nhưng bây giờ, hoàn toàn không có bóng dáng cây cầu nhỏ.

Mặc Uẩn Tề ngước mắt, trầm giọng nói: "Dừng xe."

Tài xế nghe lời dừng xe ở ven đường, quay đầu lại khó hiểu hỏi: "Mặc tổng, muốn sửa tuyến đường sao?"

Mặc Uẩn Tề đã vặn nút báo nguy trên đồng hồ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đợi lão K tới, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho ông ta."

Xe ngừng ở ven đường hơn mười phút, bảo tiêu đi phía sau vẫn không có theo kịp, sắc mặt Mặc Uẩn Tề bình tĩnh như thường ngồi ở trên ghế sau, nhìn thời gian, không hề nôn nóng tí nào. Tài xế ngồi ở phía trước lại phát giác không đúng, cẩn thận quan sát bốn phía, dần dần phát hiện xe càng ngày càng ít. Tài xế cảnh giác nói: "Mặc tổng, có chút không thích hợp."

Mặc Uẩn Tề khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, quả thật có hơi không thích hợp."

Bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, còn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn chiều tà, giờ đã hoàn toàn tối tăm. Vẻ mặt Mặc Uẩn Tề lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên, một đoàn sương đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dân lên từ hai bên cây cối, bên tai đột nhiên có tiếng khóc nức nở tiếng, hơn nữa, gió lên.

Gió càng lúc càng lớn, cây cối hoa cỏ ở gần lay động, ánh mắt Mặc Uẩn Tề trầm trầm, vuốt hạt châu trên cổ tay, trong lòng đã phân tích việc này được bảy tám phần.

Nghe nói miếng ngọc có thể áp chế linh khí trên người hắn đã nát, hiện tại hắn thành bánh trái của yêu quái. Nói cách khác, đây là việc làm của phi nhân loại. Nghĩ đến đây, Mặc tổng tự giễu khẽ cười một tiếng, hắn luôn luôn không tin những chuyện này, có một ngày cũng sẽ kết luận rằng mình bị phi nhân loại chặn đường.

Lúc này, ngoài cửa sổ phịch một tiếng, đoàn sương đen dừng trên cửa sổ xe, ngay sau đó rầm một tiếng, kính chống đạn bị sức mạnh từ bên ngoài đánh vỡ. Sắc mặt tài xế biến đổi, lúc này cũng biết bọn họ bị tập kích, lập tức quay đầu xe, nhưng mà vẫn chậm một bước, chỉ có Mặc Uẩn Tề có thể thấy sương đen đâm vào bên trong xe, kinh hỉ nhào đến Mặc Uẩn Tề, tựa như đang nhào vào một ổ bánh kem mỹ vị, chỉ cần có thể cắn một ngụm là có thể thỏa mãn.

Mặt Mặc Uẩn Tề không đổi sắc ngước mắt, nhìn thẳng trước mặt, sương đen đột nhiên lộ ra một gương mặt màu trắng tươi cười, cười dữ tợn khiến Mặc Uẩn Tề ghét bỏ nhăn mày. Mặt Mặc tổng mặt vô biểu tình nâng lên mang hạt châu trên tay phải, một cái tát vút qua.

Xấu muốn chết!

Thì ra không phải yêu tinh nào, cũng đẹp giống bé ngốc nhà hắn.

Sau khi đoàn sương đen đó đụng tới hạt châu, tựa như bị thứ gì giật điện, thét chói tai chạy ra ngoài. Mặc Uẩn Tề nheo mắt, quả nhiên, thứ bé ngốc nhà hắn cho hắn không phải vật bình thường, hơn nữa chỉ có mặt ngoài của bé ngốc hơi ngốc mà thôi, trên thực tế có yêu lực rất cường đại, yêu ma quỷ quái bình thường vốn không cách nào chống lại. Ở thời khắc mấu chốt này, thế mà Mặc tổng dâng lên một cảm giác tự hào. Hắn duỗi tay, từ dưới ghế dựa lấy ra cây súng đặc biệt Bộ quản lý đưa cho hắn, lạnh mặt lên băng đạn, không phải thứ hắn thường xuyên dùng, nên vẫn cảm thấy có chút không quen.

Trong lúc Mặc tổng động thủ với mấy thứ xấu xa, Cố Giai Mính đang gặm dùi gà ở nhà đột nhiên dừng tay, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Cậu ném dao phay, thân hình nhoáng lên, bế Mặc Trạch Dương ở phòng khách, thân hình lại lóe một cái, đã rời khỏi nhà.

Thằng chó nào không có mắt dám đụng đến vợ ta!

Xé mi!

Editor có lời muốn nói: Tại chương này có đường nên ráng làm rồi đăng một thể luôn, sau đó chắc tui lại lặn mấy ngày hihiii. Cảm ơn mọi người vẫn theo tui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK