chương 77 - MÌNH TỰ CÔNG KHAI
editor: idecidedtobegay
---0---
Cao thủ tam giới liên thủ, cuối cùng cũng nhân lúc yêu hồ mười đuôi đi riêng mà bắt được y, nhưng mà, đám nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo đó cũng không làm theo những gì bọn họ nói, gϊếŧ chết diệt trừ hậu hoạn. Bọn họ nghĩ ra một cách tốt hơn, một cách đẹp cả đôi đường, mưu cầu đạo trường sinh vì tương lai của tam giới.
Bọn họ giam cầm y!
Bọn họ trấn áp yêu hồ mười đuôi hấp thu thiên địa linh khí mà thành trong trận pháp, linh khí y không ngừng hấp thu, có thể cung cấp cho thanh niên tam giới một chỗ tu luyện, linh khí trên người y quá thuần khiết, cung cấp năng lượng cuồn cuộn cho đại trận, người tu hành chỉ cần tu luyện bên trong trận pháp này sẽ được lợi không ít. Bọn họ lên kế hoạch hết rồi, mỗi mười năm sẽ mở trận một lần, mỗi một phương trong tam giới được đưa mười người tới, lưu lại linh lực cho hồ yêu sống sót, vậy mới có thể sử dụng trận pháp này mãi mãi.
Đáng tiếc chính là, con yêu hồ này không để cho bọn họ được như ý.
Dù có bị nhốt trong trận pháp cũng có thể dùng thiên địa linh khí làm không ít người bị thương, hơn nữa y không muốn liên lụy bạn lữ của mình, không muốn vì mình mà người kia mãi mãi bị kiềm chế, bị lợi dụng, mãi mãi sống vì người khác. Mấy đại năng của tam giới vì điều khiển y, lựa chọn một cách đơn giản nhất cũng tàn nhẫn nhất: Móc rễ tình của y ra!
Nhưng mà, bọn họ vẫn khinh thường con yêu hồ tuổi tác không lớn này!
Y là linh hồ vì trời đất mà sinh, trời là cha, đất là mẹ, trong xương cốt có ý chí chiến đấu bất khuất, cho dù rễ tình bị hủy, trong đầu y vẫn có một ý nghĩa phản kháng như cũ, y dùng móng vuốt sắc bén móc trái tim mình ra, một thân công lực biến mất giữa trời đất, và huỷ diệt kế ước bạn lữ giữa hai người. Y làm người kia cảm nhận được mình chết rồi, không cần vì y mà lại bị quản thúc, bảo vệ thiên hạ thương sinh đáng chết này nữa.
Chuyện kế tiếp, hoàn toàn mất khống chế.
Bởi vì yêu hồ chết, truyền nhân Thiên Đạo bảo vệ tam giới lục đạo biến thành tồn tại hủy diệt thế giới.
Từ đây tiên không phải tiên, yêu không phải yêu, ma cũng không còn là ma, đại đạo, trường sinh bọn họ theo đuổi, toàn bộ đều bị huỷ diệt vì không có linh khí chống đỡ, tất cả bọn họ sẽ biến thành người phàm!
Dù là một dã thú nho nhỏ cũng có thể gϊếŧ chết bọn họ!
Thứ theo đuổi vạn năm trở về con số không, thiên hạ đại loạn!
Long trời lở đất!
Nhưng mà, sáu hồn phách của thần quân cũng bị linh mạch phản phệ, bị thương chỉ còn thần hồn và nhân hồn, hắn thu hồn phách của yêu hồ cẩn thận đưa vào cơ thể bạn lữ, vì làm yêu hồn ổn định, hắn truyền công lực của mình cho bạn lữ, cho đến khi cơ thể y không thừa nhận nổi nữa, lúc này mới phong ấn công lực không còn thừa bao nhiêu vào ngọc bội mình luôn mang theo bên người.
Thế giới nguyên bản đã không thể thành đại đạo, thần quân mang theo bạn lữ hôn mê chưa tỉnh của mình, lựa chọn một vị diện thần bí nhất. Cho dù hướng đông của vị diện này thiếu thốn linh lực, nhưng trên không lại mây tía lượn lờ, thần long bàn đỉnh, chú định vạn năm bất hủ, thần ma bình thường cũng không dám tới gần.
Đáng tiếc chính là, nhân hồn của hắn cũng bị thương, nếu tiếp tục dùng cơ thể này thì hắn chỉ giống như người bình thường, không tới trăm năm sẽ qua đời, bởi vậy, hắn lựa chọn chuyển thế thành người.
Vì để chắc ký ức của mình sẽ không xuất hiện vấn đề trong quá trình đầu thai chuyển thế, tự tay hắn đeo miếng ngọc đã được phong ấn ký ức và công pháp của mình lên cổ bạn lữ, hắn tin tưởng chỉ cần y tỉnh lại, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra hắn, đến lúc đó hắn sẽ khôi phục ký ức.
Nhưng mà, hắn không ngờ rễ tình của bạn lữ mình bị huỷ, cộng thêm chứng thiếu hụt ký ức sau khi tái tạo lại yêu hồn.
Đây là lí do vì sau lúc Cố Giai Mính tỉnh lại, lại không có ký ức, còn ngủ say 30 năm, năm Mặc Uẩn Tề 30 tuổi mới tỉnh lại.
Đây là câu chuyện của bọn họ trước kia.
Quay một vòng, bọn họ vẫn đến với nhau.
Bọn họ đánh vỡ số mệnh thiên địch bất dung, đối đầu với cả thế giới, vẫn đến với nhau.
Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ ngủ say cau mày của Cố Giai Mính, đau lòng sờ sờ mặt y, đứa ngốc này, cho dù không có ký ức, mất rễ tình, vẫn mơ mơ màng màng chạy đến trang viên hẻo lánh đó, tìm được hắn.
Nên suy nghĩ đầu tiên y nhìn thấy hắn là: Anh có muốn yêu đương với em không?
Suy nghĩ đầu tiên khi hắn nhìn thấy y: Không phải em ấy thì không được!
Chỉ là đứa ngốc này quá khờ, một lòng chỉ muốn thành tiên, nên mới phong ấn ký ức của hắn, trốn đi.
Mặc Uẩn Tề nhịn không được nhẹ nhàng nhếch mép, dịu dàng sờ đầu Cố Giai Mính, trong trí nhớ đứa ngốc này không chỉ nói một lần, "Nếu ta là tiên thì tốt rồi, bọn họ sẽ không lốp bốp bên tai ngươi mỗi ngày, cái gì mà tiên yêu không thể yêu nhau, bọn họ mới không có kết cục tốt, toàn bộ sư môn của bọn họ đều không có kết cục tốt!" Đứa ngốc này, cho dù mất trí nhớ vẫn để ý chuyện này như vậy, làm hắn vừa muốn cười vừa đau lòng.
Cố Giai Mính bị sờ một chút, lại sờ một chút, bị sờ mày nhăn lại.
Nhớ tới một chuyện không tốt đẹp gì, lại bị người nào đó vuốt như vuốt lông đánh thức, dù là ai thì tâm trạng cũng không tốt nổi.
Lông mi thật dài run rẩy, Cố Giai Mính híp mắt, đôi mắt hí thành một cái khe, nhìn biểu tình của Mặc Uẩn Tề, làm mình làm mẩy hừ một tiếng, kéo chăn qua đầu, không muốn nói chuyện.
Mặc Uẩn Tề cúi người, bao phủ cả người Cố Giai Mính dưới bóng ma của mình, nằm sấp trên người y mở một góc chăn ra, mỉm cười nhìn y.
Cố Giai Mính trừng hắn một cái, rụt rụt xuống, vẫn không muốn nói chuyện.
Còn làm mình làm mẩy cái gì, chính y cũng không biết, dù sao cũng là làm mình làm mẩy đó.
Khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhếch lên, dịu dàng sáp lại gần, cũng chôn mặt mình dưới chăn, hôn hôn chóp mũi Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính đỏ mặt, tức giận mắng: "Ngu ngốc!"
Mặc Uẩn Tề khẽ cười một tiếng, hai tay ôm lấy Cố Giai Mính, ôm chặt lấy bảo bối mình làm mất rồi tìm lại được, Cố Giai Mính mím môi, bàn tay đáp trên mu bàn tay Mặc Uẩn Tề, càng nắm càng chặt, khoé mắt nóng lên. Người đang ôm mình là người điên, dưới bề ngoài ưu nhã, lại giấu một linh hồn điên cuồng. Vì y, cái gì cũng dám làm.
Sau một hồi lặng im thật lâu, đột nhiên Cố Giai Mính mở miệng, phá vỡ bầu không khí nặng nề này: "Em đã nói rồi mà, đời trước có thể em là ma đầu gϊếŧ người như ma đó, lúc đó anh nhìn em bằng ánh mắt khinh thường."
Mặc Uẩn Tề dán mặt lên vai Cố Giai Mính, cười khẽ, thấp giọng dỗ dành: "Em gϊếŧ đều không phái người."
Cố Giai Mính mím môi, cuối cùng cũng cười, thái độ khinh thường cực độ này đúng là chưa từng thay đổi, mà những tên khốn đó không phải người thật.
"Em thích thế giới này, có phải mình có thể sống ở đây mãi mãi không."
"Đúng vậy, ở đây mãi mãi, giờ thì không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi."
Cố Giai Mính nghe câu bảo đảm này, mỉm cười kéo tay Mặc Uẩn Tề, xoay người lại đối mặt với người trước mặt, nhìn mi của hắn, nhìn mắt của hắn, nhìn cái mũi cao gầy của hắn, còn đôi môi mỏng vô tình, tự nhiên khoé mắt nóng lên, nước mắt không kiềm được rơi xuống, ghét bỏ ôm mặt Mặc Uẩn Tề, mắng một câu: "Anh ngốc!"
Mặc Uẩn Tề đau lòng, ngón tay run rẩy lau nước mắt cho y, khó chịu nhất là nhìn thấy nước mắt của Cố Giai Mính, giọt nước mắt nóng hổi làm tim hắn đau nhói, làm hắn không biết làm sao chỉ có thể cứ lau nước mắt cho y, vụng về chịu không nổi. Rốt cuộc giữa hai bọn họ, ai ngốc hơn? Moi tim, hủy khế ước, vì không muốn hắn bị khống chế, thiếu điều hồn phi phách tán. Móc tim ra đau bao nhiêu, xé rách thần hồn đau cỡ nào, sao em lại chịu đựng nổi?
Cố Giai Mính bị động tác vụng về của Mặc Uẩn Tề chọc cười, vừa lau nước mắt vừa cười, sau đó bò vào lòng Mặc Uẩn Tề, lau mặt bằng áo của hắn, uất uất ức ức nói: "Tức chết rồi, em không thể tự tay đánh chết bọn họ!"
Mặc Uẩn Tề vỗ vỗ lưng y, dịu dàng dỗ dành, "Có thể bây giờ bọn họ đã chết già, em muốn đi đào mộ sao?"
Cố Giai Mính cười lạnh hừ hừ một tiếng, "Bọn họ có mộ sao?"
"Có lẽ là đã hoá thành tro luôn rồi, dù sao cũng không còn linh khí chống đỡ, bọn họ sẽ già nhanh hơn người bình thường."
"Hừm!"
Cố Giai Mính lủi lủi trong ngực Mặc Uẩn Tề, muốn tìm vị trí thoải mái nhất, "Tỉ lệ dáng người vẫn không thay đổi, cứng bốp bốp!" Cố tiểu yêu dùng móng vuốt vỗ vỗ, giọng điệu siêu ghét bỏ, sống lại lần nữa vẫn không biến thành mềm như bông, vẫn không có lông, khờ chết được mà!
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề sáng lên, hình như...... tính cách của Cố Giai Mính vẫn không bị ảnh hưởng bao nhiêu, vẫn ngây thơ như lúc mới rời núi.
"Nhìn cái gì?" Cố Giai Mính nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, tức giận cắn cằm hắn một cái, "Sống như vậy mệt bao nhiêu, bây giờ em có tiểu tể tử, nó có thể chữa lành cả thế giới của em, bây giờ em hạnh phúc vậy mà, sao phải nghĩ đến những chuyện làm người ta mất hứng làm chi? Anh cũng không được nghĩ biết không? Ngày mai đi làm ngay, nếu anh mà phá sản, anh trông cậy em nuôi anh thật đó à? Anh ăn nhiều quá chừng, con trai anh cũng ăn nhiều quá chừng, làm sao mà em nuôi cho nổi?"
Nói đến con trai, Cố Giai Mính tức giận tóm áo Mặc Uẩn Tề, muốn quăng hắn ra ngoài!
Tên khốn, con trai là y sinh y sinh y sinh!
Ở thế giới kia, y cứ nghĩ là mình lấy vợ, tới thế giới này y lại biến thành vợ bé nhỏ của hắn!
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, Mặc Uẩn Tề mỉm cười ôm eo Cố Giai Mính, nghiêng người đè y dưới thân, dịu dàng hôn hôn trán.
Cố Giai Mính mím môi, mất mát thở dài, thôi, gặp lại nhau đã là kết thúc đẹp nhất, giờ hạnh phúc như vậy, thôi thì y không so đo với hắn nữa, ôm sát trên người người, cảm giác kiên định trong lòng, làm y lại muốn khóc nữa.
Mặc Uẩn Tề bật cười, lại hôn hôn trán Cố Giai Mính, ôn hòa đồng ý: "Được, anh sẽ kiếm tiền nuôi hai ba con, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, tiền đủ để chúng ta sống ở đây mãi mãi."
Cố Giai Mính: "Đặt mục tiêu nhỏ trước, kiếm 1 tỷ đi."
"1 tỷ?" Mặc tổng bị chọc cười, đứa ngốc này vẫn không biết nhà họ Mặc có bao nhiêu gia nghiệp.
"Sao vậy, nhiều quá hả?" Cố Giai Mính vỗ vỗ ngực Mặc Uẩn Tề, ngồi dậy, "Không sao đâu, có thể giảm một nửa mục tiêu, kiếm 500 triệu trước đi."
Phí đại ngôn mỗi năm của y cũng hơn trăm triệu, Mặc Uẩn Tề làm ông chủ, sao còn không bằng một diễn viên như y? Cố Giai Mính đau lòng quay đầu lại sờ sờ đầu Mặc Uẩn Tề, bỏ đi, gia đại nghiệp đại, cũng không dễ dàng gì. Trước kia một mình thanh tâm quả dục quen rồi, giờ có nhiều chuyện làm hắn phải lo trước lo sau như vậy, sau này đành tốt với hắn một chút, nể mặt hắn vất vả đó.
Mặc Uẩn Tề đứng dậy ôm lấy y từ phía sau, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bảo bối, em nên xem một ít báo kinh tế tài chính đi, ít nhất em cũng phải biết anh đang làm gì chứ."
Cố Giai Mính quay đầu lại mổ lên mặt hắn một cái, "Quan trọng lắm sao? Em thích anh, chứ đâu có thích tiền của anh. Ít nhiều gì cũng không sao, em có thể kiếm đủ ăn đủ mặt, đủ lắp đầy bụng cả nhà chúng ta, có một chỗ để ở là được. Không được nữa thì mình về núi, kêu trợ lý Giả giúp đào rỗng một ngọn núi, chúng ta ở sơn động."
Y nghĩ thoáng vô cùng!
Mặc Uẩn Tề lại cười nói: "Anh mua ngọn núi phía sau, làm cho em một ngôi nhà trúc nhé."
Cố Giai Mính lắc đầu, "Không cần, mắc công thấy lại nhớ đến đám thiểu năng trí tuệ, nhà của mình cũng tốt lắm mà."
Hai người nhìn nhau cười, chỉ cần ở bên cạnh nhau, ở đâu cũng là tốt.
Lúc này cửa bị người ở ngoài lặng lẽ đẩy ra một khe, một nhúm lông trắng khẽ meo meo dán lên cửa, cẩn thận ngó vô trong.
Hai người trên giường nhìn động tác thật cẩn thận của Mặc Trạch Dương, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười thoải mái, cứ vậy mà nhìn nhóc, bọn họ có thể không làm gì hết, ngồi yên xem nhóc một ngày, đây là sinh mệnh kéo dài của bọn họ, chưa từng nghĩ tới, sau khi đi vào thế giới này lại dựng dục được một đứa con.
Mặc Trạch Dương vốn đang muốn nhìn xem Cố Giai Mính đã tỉnh chưa, không ngờ đã đụng trúng hai đôi mắt mỉm cười nhìn mình.
Tỉnh rồi!
Hai ba ba đều khoẻ mạnh!
Cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng vui vẻ, mừng rỡ bắn xa hai ba mét, giống như một quả cầu lông nhào vào lòng Cố Giai Mính, hai móng vuốt ôm cổ Cố Giai Mính ra sức cọ, vừa cọ vừa uất ức nói: "Hai ba ba ngủ cái là kêu sao cũng không tỉnh, làm con sợ quá chừng, ông Buck nói hai người chỉ mệt quá, ngủ một lát là thức ngay, nên con mới không gọi bác sĩ. Ngời daddy như bị cháy á, một đống lôi nhảy ra!" Bé hồ ly dùng hai móng vuốt khoa tay múa chân, nhiều ơi là nhiều, lớn ơi là lớn, "Hổ Nha xém bị doạ đái ra quần."
Mặc Trạch Dương nói, hiếm khi nói năng hơi lộn xộn, nhóc quá sợ hãi, hai ba ba cùng "bị bệnh" cùng một lúc, làm cho một đứa bé hoàn toàn không chấp nhận nổi, không bị hù đến khóc lóc la làng, tố chất tâm lý của Mặc Trạch Dương đã tốt lắm rồi.
Cố Giai Mính đau lòng ôm con vào lòng, theo lông mềm mại trên lưng, nhẹ nhàng vuốt xuống, vuốt lông cho Mặc Trạch Dương. Mặc tổng cũng giơ tay xoa đầu xoa lưng cho con trai, rồi xoa xoa mông, thuận tiện kéo cái đuôi nhỏ.
Mặc Trạch Dương vốn đang rất hưởng thụ, tự nhiên bị kéo cái đuôi thiếu chút nữa xù lông lên, nhóc con không vui lấy cái đuôi đánh đánh tay cha nó, nhóc đã không vui rồi, không thể dịu dàng sờ sờ nhóc sao, tại sao phải kéo cái đuôi?
Mặc tổng xấu hổ cười cười, thật ra hắn chỉ muốn xem coi đứa nhỏ này đã mọc ra cái đuôi thứ hai chưa, giờ xem ra vẫn còn hơi nhỏ, chưa mọc được.
Cố Giai Mính nheo nheo mắt, cũng tưởng quơ cái đuôi đập hắn, con đã sợ rồi mà còn chọc, lúc này nên thưởng cho nó một cái đùi gà lớn, ăn no thì không nghĩ được gì.
Bây giờ Mặc tổng dỗ con rất lành nghề, lập tức đồng ý với Mặc Trạch Dương, cho nhóc một cái đùi gà siêu cấp lớn, thưởng cho biểu hiện vô cùng bình tĩnh của nhóc.
"Thật sao?" Mặc Trạch Dương hơi thẹn thùng, thiệt ra bé cũng hỏng có bình tĩnh lắm đâu, khóc quá chừng.
Mặc tổng vuốt đầu nhỏ của nhóc, rất nghiêm túc bảo đảm: "Thật đó, nếu là người khác đã bị doạ khóc liên tục không ngừng, con biểu hiện như vậy là đã tốt lắm rồi, daddy và ba con vô cùng vui mừng. Trạch Dương lớn rồi, ngày càng hiểu chuyện, ngày càng tuyệt vời."
Mặc Trạch Dương bị được cha nó dỗ, cái đuôi nhỏ dựng đứng, khoe khoang lắc vài cái, ngực nhỏ cũng ưỡn lên, từ một bé hồ ly sơ sinh biến thành một nam tử hán trong bầy hồ ly sơ sinh ngay lập tức, ghê gớm lắm được không được không.
Thấy con trai vui vẻ, Cố Giai Mính cũng vui vẻ, muốn biến thành nguyên thân lăn lăn lăn với con trai, lúc này cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng thấy vết màu đỏ trên cổ Cố Giai Mính, nhóc con chỉ vào cổ ba nó, quan tâm hỏi: "Ba ba, có phải ba bị bệnh rồi không?"
Cố Giai Mính không rõ nguyên do, "Gì?"
Mặc tổng nhanh chóng giơ tay, sửa sang lại cổ áo cho Cố Giai Mính, rồi gài cái nút áo trên cùng lại cho y, giấu hết dấu hôn trên người. Dấu trên cổ chỉ có thể dỗ con như vầy, "Đúng vậy, ba bị sốt đó, đây là bang đỏ sau khi hết sốt."
Mặc Trạch Dương tin là thật, lập tức nhảy khỏi lồng ngực Cố Giai Mính, ra ngoài tìm thuốc mỡ cho ba nhóc. Cố Giai Mính hoàn hồn, đỏ mặt sờ sờ cổ, bất mãn trừng Mặc Uẩn Tề, "Tại anh hết đó!"
Mặc tổng ▼_▼
Cũng không có muốn nhận lỗi lắm.
Mặc Trạch Dương rất săn sóc bôi thuốc ngứa dành cho trẻ em cho ba nhóc, tuy cũng không biết một yêu tinh bôi cái này có tác dụng gì, thậm chí Cố Giai Mính còn hoài nghi thứ này đã hết date, dù sao cũng đã mua lâu lắm rồi, mua lúc Mặc tổng còn chưa biết nhãi con của bọn họ không phải con người, là lần Mặc Trạch Dương tham gia cắm trại ngoài trời của nhà trẻ yêu tinh, thuốc Mặc tổng chuẩn bị cho con trai.
Không chỉ có thể tiêu sưng giảm đau xoá mẩn ngứa, còn có thể làm xẹp vết muỗi đốt, đúng là thuốc mỡ hoàn mỹ.
Mặc tổng ôm một lớn một nhỏ vào lòng, mỉm cười nhìn gương mặt tươi cười của bọn họ, bất an trong lòng cũng rơi xuống.
Cứ sống như trước kia là được, có thể nhìn bọn họ cười vui vẻ, là trân bảo hắn muốn bảo vệ.
Cả nhà rúc vào cùng một chỗ, cảm nhận được hơi thở của nhau, bé hồ ly hạnh phúc muốn lăn lăn. Cố Giai Mính biến thành nguyên thân, quơ cái đuôi chơi đùa với nhóc, bé hồ ly lăn long lóc cuối cùng cũng bất an với hiện trạng, bò lên đầu vai hắn, thúc giục: "Daddy, chơi với ba với con được không?"
Nụ cười trên mặt Mặc tổng cứng đờ, lập tức có dự cảm không tốt.
Mặc Trạch Dương: "Mau biến thành hồ ly, mình cùng nhau lăn lăn lăn."
Mặc tổng ▼_▼
Cố Giai Mính cười xấu xa, cái đuôi vòng qua eo Mặc Uẩn Tề, túm hắn về phía mình, "Cha con thẹn thùng, bởi vì gần đây cha con rụng lông, rụng đến sắp trọc luôn rồi."
Mặc Trạch Dương tin là thật, đột nhiên nghĩ tới mấy con mèo không có lông, lập tức đau lòng sờ sờ đầu tóc cha nó, "Còn may còn may, tóc còn ở đây, daddy không khóc nha."
Mặc tổng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cố Giai Mính, nhóc khốn này, thật sự rất thiếu...... thiếu đánh đòn!
————
Nếu muốn sống ở thế giới này, vẫn phải đi tiếp trên con đường đã chọn. Hình như Cố Giai Mính cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không tim không phổi như trước kia.
Nói theo y là, mấy thứ như đầu óc, có anh động não là được rồi, tại sao em phải nghĩ nhiều quá làm gì?
Bé hồ ly không tim không phổi này vẫn giống như trước kia lúc được Mặc Uẩn Tề chiều chuộng, ngày nào cũng vui vẻ như con nít, nếu phải tìm chỗ khác nhau, chính là y có lòng trung thành, còn có cảm giác không muốn ra rời người đó mạnh hơn trước kia.
Hở ra là muốn về nhà, không muốn làm việc, muốn về nhà!
Còn có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu Mặc Uẩn Tề, Cố tiểu yêu đã chuẩn bị sẵn một hàng lu dấm, hơi vô ý chút là một chân đá ngã ngay. Cũng may mà trước giờ Mặc tổng vẫn giữ mình trong sạch, không chỉ không có đào hoa thúi, lịch sử lạm tình, cũng không có bạch nguyệt quang, vị hôn thê gì gì đó, chỉ có một mình Cố Giai Mính, lúc này mới có thể bảo đảm gia đình hài hòa.
Về diễn tập xuân vãn, tổ chuyên mục đang điều chỉnh lần cuối, Cố Giai Mính đi làm việc, Mặc Uẩn Tề không yên tâm đi theo, giống như nếu không nhìn thấy, thì Cố Giai Mính sẽ bị người ta bắt đi mất, hận không thể không rời khỏi dù chỉ là một tấc.
Bây giờ Cố Giai Mính sẽ không ghét bỏ Mặc tổng bám y sát quá trời nữa, cũng hận không thể đặt Mặc Uẩn Tề dưới mí mắt, người đó đi theo y, ngược lại làm y an tâm, cũng sợ không nhìn nhau một lúc, hai người bọn họ lại sinh ly tử biệt một hồi.
Phóng viên thấy lần này hai người không còn chân trước chân sau vào nữa, mà là cầm tay đi vào hậu trường, ánh mắt của đông đảo phóng viên sáng lên, lập tức vây quanh, "Mặc tổng, anh Mính, hôm nay có công khai không?"
Mặc tổng nhìn Cố Giai Mính, ý là nhà bọn tôi do em ấy làm chủ.
Biểu tình của đám phóng viên vi diệu liền, trước đó hắn từng nói Cố Giai Mính không cho nói, bọn họ còn tưởng là hắn lấy cớ đùn đẩy, lần này xem như đã nhìn ra, có thể trước đó Cố Giai Mính không cho nói thật. Không ngờ địa vị trong nhà của Mặc tổng lại là thế này!
Phóng viên lén lút dán nhãn "sợ vợ bé nhỏ" lên trán Mặc tổng, đàn ông tốt thời này đều sợ vợ, cái này đâu có gì đâu mà mất mặt, không ngờ người đàn ông như Mặc tổng cũng sợ vợ bé nhỏ! Chuyện này đã chứng minh một đạo lý: Vợ bé nhỏ trên đời này rất bá đạo, vợ là trời, chọc ai cũng không thể chọc vợ.
Thế là trên mạng đã truyền ra một cách nói, sợ vợ có gì mất mặt? Cái người đó? Ông chủ Mặc phú khả địch quốc đó đó, anh ta sợ vợ lắm!
Cố Giai Mính vừa thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người mình, lấy nhân thiết trước kia Trịnh Học Thiệu giả thiết cho y ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi là diễn viên, đóng phim là công việc của tôi, sẽ không vì công việc mà không kết hôn, cuộc sống cá nhân của tôi cũng không cần phải giải thích với bất kì ai. Xin mọi người chú ý đến tác phẩm nhiều hơn, ít chú ý tới cuộc sống cá nhân lại."
Thật ra đây đã xem là cam chịu.
Cố tiểu yêu tự nhận mình cao ngạo lạnh lùng vô cùng, có phong thái lắm luôn á.
Có giống nam thần mà ba Trịnh đã giả thiết không?
Mặc Uẩn Tề nhịn cười, chờ chương trình chiếu ra, không biết nhân thiết nam thần của đứa ngốc này nát be bét cỡ nào.
Mọi người hơi rối rắm với câu trả lời của Cố Giai Mính, vậy là đã công bố hay chưa? Câu trả lời ba phải như vậy còn không bằng Mặc tổng nói "em ấy không cho nói".
Hai người đã nghênh ngang đi đến đây, không sợ fan bên ngoài chặn đường, còn gì mà không công khai được nữa? Rốt cuộc hai người có công khai không?
Dám show tình cảm, vậy sao không dám công khai? Đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp!
Phóng viên đã phải cào tóc sắp trọc, nếu là người bình thường bọn họ đã vạch trần từ sớm rồi, không phải phóng viên có quyền cho dư luận biết sự thật có đúng không? Nhưng bọn họ cũng hiểu quy củ trong giới, không thể chọc là không thể chọc, nếu muốn tiếp tục lăn lộn phải phối hợp giả đui.
Nhưng Mặc tổng cũng không thể để bọn họ giả mù mãi vậy chứ, mắt không thành vấn đề nhưng nghẹn rất bực mình.
Tôi thật sự rất muốn nói ra, cầu hai người cho tôi nói đi mà! Phóng viên đều sắp nín hết nổi muốn rống lên với bọn họ.
Cố Giai Mính vẻ mặt cười xấu xa lôi Mặc Uẩn Tề đi, nhân lúc không có ai lén lút nói với hắn: "Không cho bọn họ công bố! Có muốn công khai thì cũng phải để chúng ta tự công khai, tại sao phải mượn tay người khác? Nghẹn chết bọn họ."
Mặc tổng mỉm cười híp híp mắt, "Nghe lời em, tự chúng ta nói, không cần bọn họ."
Cố Giai Mính không nghi ngờ hắn, vui sướng đi theo nhân viên công tác đi tập luyện.
Rất tốt, ổn định được lão Mặc rồi!
Y vừa đi vừa não bổ một loạt hình ảnh, chờ đêm xuân vãn, sau khi biểu diễn xong, trong hậu trường sẽ có vô số phóng viên bao vây minh tinh, đến lúc đó y sẽ kéo lão Mặc nhà y qua, ngước mặt ưỡn ngực hóp bụng,
ở hậu đài có vô số phóng viên cùng các lộ minh tinh tai to mặt lớn vây xem, đến lúc đó hắn đem nhà hắn lão Mặc kéo qua tới, ngẩng đầu ưỡn ngực cổ bụng, từng chữ một, thâm trầm nói với mọi người: "Giới thiệu với mọi người, đây là vợ bé nhỏ của tôi!"
Người ở đó đều sẽ điên cuồng vỗ tay cho y: Oa! Cố phu nhân đẹp trai quá!
Nghĩ thôi cũng đã thấy thoả mãn rồi, Cố tiểu yêu like cho kế hoạch của mình: Tuyệt vời vợi!
Mặc tổng chờ ở hậu trường im lặng móc điện thoại ra, lựa chọn trong album hình, cảm thấy tấm nào cũng đẹp hết, sau vài phút rối rắm, cuối cùng cũng chọn được tấm hắn cảm thấy đẹp nhất. Sau đó bước lên Weibo, đăng một tấm hình cả nhà đang ở nhà, cũng tag Cố Giai Mính: Nghe lời em, mình tự công khai.
Còn đang bổ não · Cố Giai Mính: (*^▽^*)
.
.
....................
cầu voteeeeee