• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 56 - CỐ TIỂU YÊU VÀ KIẾM CỦA ẺM

editor: idecidedtobegay

---0---

Một đêm ấm áp, bởi thế trước khi Mặc tổng đi càng thêm không nỡ, khó khăn lắm mới theo đuổi lại được cả thể xác và tinh thần của người trong lòng, tình cảm của hai người tiến thêm một bước, bây giờ hận không thể dính vào nhau mọi lúc mọi nơi, Mặc Uẩn Tề rất muốn mang Cố Giai Mính về cùng.

Đáng tiếc qua một đêm, sáng sớm Cố Giai Mính mở mắt ra đã cuộn lông lại, ngay cả xù lông cũng thẹn thùng, biệt nữu đẩy hắn ra khỏi cửa, đừng nói đi cùng hay là hôn tạm biệt, dứt khoát đá hắn ra ngoài, không có đưa tiễn gì hết.

Mặc tổng cầm hành lý của mình, đứng trước cửa phòng ngủ bất lực thở dài, đứa hay biệt nữu này!

Mặc Uẩn Tề gõ gõ cửa, biết Cố Giai Mính nghe thấy, nhẹ nhàng dặn dò y: "Có chuyện gì thì gọi cho anh, không điện được thì tìm thư ký Vương."


Cố Giai Mính biến thành một con hồ ly lớn ngồi xổm bên cửa sổ, hai móng vuốt che lỗ tai lại, cả người sắp biến thành màu hồng nhạt.

Thính giác của y tốt quá đáng, dù có che lỗ tai lại vẫn nghe được người kia nói gì, Cố tiểu yêu thiệt biệt nữu, không kiên nhẫn cầm gối nằm lên ném về phía cửa phòng, không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi! Anh nên đi từ sớm rồi, hay anh cứ dứt khoát sửa tên thành Mặc Tích đi!"

Mặc tổng bất đắc dĩ, "Anh ôm Trạch Dương đi nhé?"

Không biết giữa hai người ba đã xảy ra chuyện gì, đang bám vào cửa lén quan sát tình huống · Mặc Trạch Dương trừng to mắt, gì (⊙_⊙)?

Giây tiếp theo cửa phòng Cố Giai Mính đã bị mở ra, bước đến bế Mặc Trạch Dương lên, tức giận trừng Mặc Uẩn Tề, anh dám!

Mặc Uẩn Tề bật cười, "Cuối cùng cũng ra gặp anh?"

Cố Giai Mính hừ hừ, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, giống như sợ người kia giành đi vậy đó, đi đến bên cạnh Mặc Uẩn Tề thô lỗ kéo tay hắn qua, nhìn nhìn hạt châu màu đỏ y cho hắn, xác định vẫn hoàn hảo không hư hao gì ở trên cổ tay hắn, lúc này mới buông tay ra, siêu lạnh nhạt nói: "Thứ này không được để mất, mang theo đảm bảo bình an, mất anh đền không nổi đâu!"


Mặc tổng nhanh chóng gật đầu đồng ý, bảo đảm nói: "Anh còn nó còn, chắc chắn không mất."

Cố tiểu yêu trợn trắng mắt, ngạo nghễ ưỡn ưỡn ngực, thái độ tạm được!

Y nói với Buck: "Theo sát anh ấy, anh ấy đi đâu ông đi theo đó, không được để anh ấy bị dã yêu tinh lôi đi! Hiểu?"

Buck cười gật đầu, "Phu nhân yên tâm, tại hạ bảo đảm một tấc cũng không rời, bảo vệ sự an toàn của tiên sinh."

Cố Giai Mính nghĩ nghĩ, lại chạy đến cửa sổ lầu hai, ôm cái chậu hoa khí vận lấy ở chỗ Đổng Hân đến, bóp cái đầu vận đào hoa, hung ác nói: "Hút hết vận hoa đào trên người anh ấy ra, có một hút một, nhanh lên!"

Ý cười trong mắt Mặc Uẩn Tề không giấu được, kéo Cố Giai Mính qua, đặt chậu hoa trong tay y qua một bên, ôm Cố Giai Mính vào lòng thật chặt, cười nói: "Đồ ngốc, loại đồ vật này hoàn toàn không có tác dụng gì với anh, anh tự nhận định lực của anh rất tốt, trừ em ra, anh sẽ không nhìn người khác dù chỉ một cái, yên tâm đi."


Cố Giai Mính xù lông ngay, "Tui không có lo lắng cho anh!"

"Được, không lo lắng, là anh tự bảo đảm với em, tin tưởng anh." Mặc Uẩn Tề an ủi hôn trán Cố Giai Mính, vừa thấy y như vậy hắn lại không muốn đi nữa rồi, muốn dính tiếp.

Cố Giai Mính lạnh mặt đẩy hắn ra, đi đi đi! Mặc Tích!

Mặc tổng tiếc nuối sờ sờ đầu y, "Tranh thủ mấy ngày này suy nghĩ kĩ chuyện anh nói đi, không muốn nghĩ cũng không sao, chờ anh về rồi chúng ta cùng thương lượng."

Vẫn...... không muốn đi!

Cố Giai Mính nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình sẽ suy nghĩ kì càng, gameshow này y phải thương lượng với Trịnh Học Thiệu đã, dù sao cũng không phải một hai ngày.

Mặc Trạch Dương trề môi chụp chân cha nó, hai người đủ chưa, trước khi đi không cho nó một cái moah moah sao? Là cha ruột sao? Trong mắt cha không thể có thêm một em bé nho nhỏ là con sao?
Mặc tổng nhanh chóng bế con trai lên, dỗ tiếp.

Ông Buck nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: "Tiên sinh, sắp đến giờ rồi."

Lúc này Mặc Uẩn Tề mới buông Mặc Trạch Dương ra, lưu luyến không rời nói: "Anh đi đây."

Cố Giai Mính thở dài, câu này sắp nói mười mấy lần rồi, Mặc Tích!

————

Mặc tổng lưu luyến mỗi chân đi rồi, bé hồ ly đứng trên ban công nhìn hướng cha nó đi xa, thậm chí còn không còn sức lắc đuôi, hận không thể hóa thân thành "Hồ chờ cha".

Trong lòng Cố Giai Mính vốn đang có chút không thoải mái, giờ thấy tiểu tế tử nhà mình như vậy, bình dấm chua lập tức đổ mất, xách Mặc Trạch Dương lên, nhìn thẳng vào mắt nó, không vui hỏi: "Con là con ai?"

Mặc Trạch Dương bất đắc dĩ dang rộng móng vuốt, "Con của hai người đó ~"

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, "Ai nuôi con? Con bênh ai?"
Mặc Trạch Dương dùng móng vuốt ôm mặt Cố Giai Mính, nghiêm túc nói: "Ba ba, vấn đề này hết thời rồi, con đã trưởng thành, lần sau ba phải hỏi con nếu con có một miếng thịt, chỉ đủ cho một người ăn, vậy trong hai người con nên cho ai ăn, vậy mới hỏi ra con thương ai nhất được."

Cố Giai Mính ngẩn người, gần đây IQ của tiểu tể tử này tăng vèo vèo, có xu hướng không dừng lại được, y tiếp tục hỏi theo đề tài này: "Vậy con sẽ cho ai ăn?"

Bé hồ ly nheo mắt hồ ly lại, cười tủm tỉm nói: "Con thông minh như vậy sao chỉ mua được một miếng thịt đủ cho một người ăn được, mua cho hai người ăn không được sao? Con không có bị khờ!"

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, rất tốt, xem ra người khờ chính là y!

Tiểu tể tử khốn khiếp này, càng ngày càng lì!

Đều tại cha nó chiều nó quá, mẹ hiền chiều hư con!
Ngày đầu tiên Mặc tổng đi, căn nhà trở nên trống trải, Cố Giai Mính muốn tìm lại cảm giác lúc Mặc Uẩn Tề chưa đến, vui vẻ làm đồ ăn ngon cho Mặc Trạch Dương.

Mặc Trạch Dương ăn no nê, nằm trên lưng sô pha phơi bụng, "Trong nhà đều là mùi của daddy, vẫn rất có cảm giác an toàn, chờ lúc mùi phai đi chắc là daddy sẽ về." Nghĩ như vậy, một tuần cũng không phải đặc biệt gian nan.

Cố Giai Mính tức giận nhéo bụng nhỏ của nó, nhắc nhở: "Con là con ba!"

Có anh ta ở đây mới có cảm giác không an toàn mới đúng chứ, cha con là một con thú hai chân, còn không biết đánh lộn, trừ việc kiếm được ít tiền ra, anh ta còn làm được gì?

Mặc Trạch Dương xoa xoa cái bụng mình, lười biếng nói: "Rồi rồi con biết rồi, hai người đều là ba con, con sẽ nuôi hai người mà, con sẽ mua thịt cho hai người ăn, yên tâm đi."
Cố Giai Mính: "......"

Tại sao cứ vướng miếng thịt miết vậy? Thằng nhỏ tham ăn này!

Giống cha nó!

Cố Giai Mính vuốt cái bụng nhỏ của tiểu tể tử, nhìn bộ dáng không buồn không lo của nó, bất đắc dĩ cười cười, đúng là nên nghĩ cho tương lai của nhóc con, nó và mình đều là yêu tinh, tu luyện thế nào là một vấn đề, dù sao hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cũng chỉ được một ít lực lượng, giai đoạn trước là tiểu yêu còn đỡ, đến giai đoạn của y thì không dùng được nữa.

Còn giai đoạn của mình là giai đoạn nào, bản thân Cố Giai Mính cũng không biết, mấy chuyện như không có ký ức này, vô cùng phiền phức.

Ngoài cửa sổ ánh trăng từ từ lên cao, Mặc Trạch Dương vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, lập tức tỉnh táo, "Ba ba, lại đây phơi ánh trăng với con đi! Daddy thường xuyên phơi trăng với con đó!"
Cố Giai Mính kinh ngạc, "Cha con? Anh ta là con người mà phơi trăng làm gì?"

Mặc Trạch Dương vô thức che miệng lại, không nói tiếp.

Cố Giai Mính nheo nheo mắt, tiểu tể tử là y nuôi lớn, chắc chắn thằng nhỏ này có bí mật, nếu không cũng không có biểu tình này, y đè Mặc Trạch Dương đang muốn chạy xuống, híp mắt âm trầm nói: "Nói đi! Có phải cha con hai người có chuyện gạt ba không?"

Mặc Trạch Dương che miệng, tròng mắt xoay chuyển loạn xạ, xong đời, bị ba ba phát hiện rồi, lần trước bởi vì lắm miệng mà kéo áo choàng của ba ba xuống trước mặt cha, lần này quyết tâm không lắm miệng nữa, không kéo áo choàng của cha xuống trước mặt ba ba!

Cố Giai Mính lấy một viên chocolate trong ngăn tủ ra, quơ quơ trước mặt Mặc Trạch Dương, "Ha hả ha hả...... Muốn ăn không?"

Mặc Trạch Dương hé nhỏ miệng ra, nhanh chóng nói: "Muốn!"
Đôi mắt sáng trưng!

Cố Giai Mính lại lấy thêm một viên, lại thêm một viên, lại lại thêm một viên, đặt hết ở trước mặt Mặc Trạch Dương, cười tủm tỉm nói: "Nói bí mật của con ra, mấy viên này đều là của con, có phải lời lắm không? Không nói thì, không, cho, viên, nào!"

Mặc Trạch Dương hít sâu một hơi, mắt thấy Cố Giai Mính muốn cất hết mấy viên chocolate, nhào qua ôm lấy tay Cố Giai Mính, "Đừng mà!"

Cố Giai Mính tiếp tục hướng dẫn: "Nói đi ~ đều là của con!"

Mặc Trạch Dương thở dài, "Thật không hiểu nổi người lớn các người, đều là yêu tinh mà, có gì đâu mà làm ra vẻ dữ vậy. Bất kể daddy có hình dạng thế nào thì ba cũng thích daddy hết phải không?"

Cố Giai Mính ánh mắt lóe lóe, miễn cưỡng nói: "Chắc vậy, dù sao cũng chỉ như vậy mà."

Mặc Trạch Dương cất hết chocolate vào túi mình, bất đắc dĩ nói: "Daddy nói ba không thích hồ ly lông đen, chỉ thích hồ ly lông trắng, nên kêu con giữ bí mật cho daddy, daddy không phải là con người, daddy là lông đen."
Cố Giai Mính ngẩn người, giận đến nghiến răng, Mặc Uẩn Tề tên khốn khiếp này!

Lông đen con khỉ đó! Rõ ràng anh ta là con người! Là thú hai chân nhân loại có thể giữ thăng bằng chỉ bằng hai cái chân dài một cách thần kỳ!

"Đang yên đang lành mắc gì anh ta nói với con anh ta là hồ ly lông đen, anh ta đâu có bị điên!" Cố Giai Mính xoa xoa bụng nhỏ của Mặc Trạch Dương, để nó ngoan ngoãn kể rõ, nếu không sẽ tịch thu hết chocolate của nó, còn phải đánh đòn nó. Là một chiếc yêu ngay cả điện thoại của con trai còn giành, có đôi khi Cố Giai Mính cũng không nói đạo lý lắm đâu, còn nói chuyện không giữ lời.

Mặc Trạch Dương khóc không ra nước mắt, sống chung với cha nó lâu rồi, thế mà nó lại quên ba nó cũng không phải nói đạo lý như cha nó.

Vì mông nhỏ của mình, còn có mấy viên chocolate kia, Mặc tiểu nhãi con không có áp lực gì mà bán cha nó.
Giống như lần trước bán ba nó cho cha nó vậy đó, chỉ rối rắm vài giây mà thôi!

Nhiều nhất là năm giây, không thể nhiều hơn được!

Cố Giai Mính (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cố tiểu yêu phải chấn kinh trước trình độ hắc ám của con người rồi, đổi mới tam quan có được không? Một con người! Hắn giả yêu tinh lừa con nít! Còn giả lâu vậy nữa! Đến bây giờ Mặc tiểu nhãi con vẫn cho rằng cha nó là một con hồ ly lông đen! Thì ra áo choàng của mình đã rớt từ lâu rồi, thì ra anh ta đã sớm biết mình không phải con người, biết mình không phải con người mà còn tốt với mình như vậy...... Tui nhổ vào! Cố Giai Mính đá chút cảm động mới dâng lên trong đầu ra ngoài, giận giận giận!

Con thú hai chân nhân loại xảo trá! Chờ anh ta về phải để anh ta nhịn đói ba ngày! Không cho ăn một bữa con nào! Còn phải đuổi anh ta tới cách vách ngủ! Dám bò giường đập bẹp anh ta!
Không, ngay cả giường cũng không để lại cho anh ta!

Nghĩ đến đây, Cố Giai Mính vọt vào phòng ngủ trước của Mặc Uẩn Tề, một chân đá sụp giường, ngủ sàn nhà đi! ( 艹皿艹 )!

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, bám vào khung cửa nhìn lén, không hiểu lắm cách làm của ba nó, bởi vì lâu rồi cha nó đâu có ngủ phòng mình đâu, có giường hay không cũng như nhau mà.

Nhét viên chocolate trên tay vào trong miệng, Mặc Trạch Dương tung tăng lắc đuôi xuống lầu, xách băng ghế chạy vào bếp, đứng trên đó mở tủ lấy muỗng ăn cơm, hoa hướng dương ba đầu nó trồng lại mọc ra thêm một cái đầu nhỏ, nó muốn đi xới đất cho chúng nó.

Đúng lúc này, bên ngoài loé lên một bóng đen.

Lỗ tai Mặc Trạch Dương run lên, nhận ra một cổ hơi thở xa lạ, nhanh trí mở tủ ra bò vào, đóng cửa tủ lại, lấy miếng ngọc cha nuôi cho nó ra, nắm chặt trong lòng bàn tay hà hà hơi, cẩn thận giấu đi.
Khi Mặc Trạch Dương còn nhỏ Cố Giai Mính từng dạy nó, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của yêu tinh khác, thì phải giấu mình đi, bởi vì không phải tất cả yêu tinh đều lương thiện. Có vài yêu tinh không chịu quản lý chỉ thích đi lối tắt để tu luyện, bắt một ít yêu tinh linh khí thuần khiết, hút linh khí của chúng nó, tiểu yêu bị hút linh khí một là không còn linh trí không thể hóa hình, hai là chỉ có một con đường chết. Vì thế Đổng Hân còn làm riêng cho Mặc Trạch Dương một miếng ngọc hộ thân, bên trên có vẽ bùa, ngày thường chỉ giống một vật phẩm trang trí bình thường, trên thực tế khi gặp hơi nước sẽ hiện bùa chú ra, có thể che giấu hơi thở của Mặc Trạch Dương thật kín.

Người bị bao bởi hắc khí nghi ngờ "hửm" một tiếng, mới lúc nãy còn cảm nhận được hơi thở thuần khiết của tiểu yêu, sao giờ mất tiêu rồi?
Đúng lúc này, một cổ lực lượng thật lớn ập xuống đỉnh đầu, bóng đen bị đánh hô lên một tiếng, biết nơi này có một yêu tinh mình không thể trêu vào, xoay người muốn chạy trốn.

Ngay sau đó, thân ảnh màu đỏ đối diện chợt lóe, một chân đạp bóng đen ngược về, Cố Giai Mính lập tức đá thêm một chân, vẻ mặt đầy sát khí!

Bóng đen kia bị đá quỳ rạp trên mặt đất, trên người rầm vài tiếng, giống như tiếng xiềng xích va chạm đập vào nhau.

Thân hình Cố Giai Mính nhoáng lên, lướt trên lầu hai nhìn Hỏa Hồ Ly đuổi theo đến đây, cũng biết bóng đen này là ai, là yêu xiềng xích đã hút linh khí của mấy con hồ ly nhỏ!

Suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân yêu tinh này đến đây, mặt mũi Cố Giai Mính trắng bệch, lông cả người dựng lên, đù má! Dám bắt con trai tao!!!

Xé nó!

Cố tiểu yêu vừa giận, đột nhiên trong tay y xuất hiện một thanh kiếm dài cổ xưa, kiếm dài hơn 1 mét, thân kiếm đen tuyền, bên trên có hoa văn phức tạp, trước giờ thứ này chưa từng xuất hiện, Cố tiểu yêu cũng hơi ngốc.
Nhưng cái này không quan trọng!

Ai quan tâm nó từ đâu tới, dùng được là được!

Cố tiểu yêu giơ kiếm, giống như một cây dao lớn, lao tới yêu còn đang bàng hoàng ngơ ngác, băm mày!

.

.

..................

cầu dótttttt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK