• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt này rất đẹp, nhưng đối với Tần Thông mà nói, nó giống như gai độc đâm chết người vậy. Hắn theo bản năng thối lui hai bước, cảnh giác nói: “Triệu Linh Âm, ngươi muốn làm gì!”

Triệu Linh Âm lạnh lùng hỏi: “Sự việc Lâm Tú bị ám sát, có phải do ngươi làm hay không?”

Tần Thông nghe thế đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó trên mặt lộ ra cuồng hỉ, hỏi lại: “Cái gì, Lâm Tú bị người ra ám sát, kết quả thế nào, hắn chết chưa?”

Nhiệt độ trong không khí giảm xuống nhanh chóng, Tần Thông rùng mình một cái. Sau đó như hiểu ra điều gì, hắn lập tức nhìn Triệu Linh Âm, giải thích:

“Ngươi đừng hiểu lầm, chuyện này không phải ta làm. Ta không có bị điên, làm sao dám đi làm những chuyện này?”

Giờ phút này hắn mới ý thức rằng Triệu Linh Âm tới đây tìm hắn tính sổ, giải thích lia lịa:

“Ta và Lâm Tú có ân oán, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, chẳng qua là ta bị hắn xử oan, ngồi nhà lao hai canh giờ thôi. Chút chuyện cỏn con này không đáng, thật không đáng…”

Biểu hiện của Tần Thông không giống đang nói láo, Triệu Linh Âm lạnh lùng nhìn hắn một cái, quay người định rời đi. Tần Thông lại khẩn trương hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Lâm Tú bị ám sát lúc nào, hắn chết rồi ư? Ta có thể đi Lâm phủ chia buồn chút không…”

Triệu Linh Âm vốn chuẩn bị rời đi, nghe được lời nói của Tần Thông lập tức xoay người lại.

Chỉ một giây sau, trên phố vang lên một tràng kêu la thảm thiết, thê lương đến cực độ, tiếng kêu sau lấn át tiếng kêu trước. Thủ vệ tuần phố vội vàng chạy tới. Thế nhưng, khi nhìn từ xa thấy người đang hành hung Tần Thông là ai thì tất cả bọn họ liền ăn ý quay người rời đi.

. . .

Lâm phủ.

Lâm Tú thăm dò nhìn Triệu Linh Âm, hỏi: “Ngươi đã làm gì Tần Thông vậy?”

Triệu Linh Âm đáp: “Không có gì, hắn chỉ gãy mấy cái xương sườn thôi.”

Lâm Tú trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng: “Kỳ thực, vụ ám sát hôm qua, có lẽ không phải là do hắn làm.”

Vẻ mặt Triệu Linh Âm thản nhiên, nàng nói: “Ta biết.”

Lâm Tú ngạc nhiên: “Ngươi biết rõ? Vậy sao còn đánh hắn gãy mấy cái xương sườn?”

Triệu Linh Âm chuyển ánh mẳt sang hắn, đáp: “Sự việc của ngươi ở Thanh Lại ti, ta cũng đã biết. Tên này quả thực rất đáng chết, đánh hắn gãy mấy cái xương sườn vẫn là tiện nghi cho hắn.”

Xem ra Linh Âm cũng giống mình, cũng có một trái tim chính nghĩa. Lâm Tú không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, hỏi:

“Tên thích khách ngày hôm qua có chút kỳ quái, một quyền hắn đánh ra, lại có thể xuất hiện âm bạo. Thế nhưng năng lực của hắn hình như không phải là dị thuật loại lực lượng. Không biết đấy là loại năng lực gì?”

Triệu Linh Âm đánh ra một quyền, hỏi: “Là như vậy à?”

Oành!

Lúc nàng ra quyền, trong không khí phát ra một tiếng vang nặng nề.

Lâm Tú kinh ngạc: “Đây là cái gì vậy?”

Triệu Linh Âm giải thích: “Đây là chân khí, là lực lượng được sản sinh ra từ quá trình tu hành Võ đạo. Là năng lực khác biệt với dị thuật.”

Lâm Tú đắm chìm vào bên trong dị thuật mấy ngày nay, căn bản chưa từng nghe tới loại Võ đạo này. Hắn chỉ biết rằng bên cạnh Dị Thuật Viện là Võ Đạo Viện. Chẳng lẽ, hai học viện này có mối quan hệ gì đó?

Tuy Linh Âm có tính cách băng lãnh, đôi lúc lại tàn nhẫn. Nhưng những vấn đề liên quan về tu hành, nàng luôn rất kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Tú. Triệu Linh Âm suy nghĩ một chút, nói:

“Võ đạo là một con đường khác không giống với dị thuật. Thứ tên thích khách kia tu luyện chính là Võ đạo, chẳng qua thực lực của hắn không cao. Bằng không, hộ vệ của ngươi rất khó để đánh chết được hắn.”

Nghe Linh Âm giải thích, Lâm Tú mới biết được ngoại trừ dị thuật, trên thế giới này vẫn còn có một con đường tu hành khác.

Dị thuật giống là trời cao ban ân vậy. Có một số người trời sinh đã có năng lực thần kỳ. Sau khi thức tỉnh, thực lực của họ càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng trời cao không phải chiếu cố tất cả mọi người. Suốt mấy ngàn năm qua, những người bình thường không thể thức tỉnh dị thuật cũng dần dần tìm tòi ra được một con đường mới, đó chính là con đường Võ đạo.

Dị thuật sư mạnh mẽ có thể dời núi lấp biển. Còn đối với cường giả Võ đạo đỉnh phong, một kiếm chém ra cũng có thể tách được núi.

So với dị thuật, con đường Võ đạo này gian nan hơn rất nhiều. Mặc dù người người đều có thể tu hành, thế nhưng người có thể tu hành tới mức độ cao thâm thì cực kỳ ít. Vì vậy, ở thế giới này nếu so sánh Võ đạo và dị thuật thì Võ đạo vẫn còn kém miếng rất nhiều.

Nhưng điều này không có nghĩa là Võ đạo yếu hơn dị thuật. Thực lực của cường giả Võ đạo chân chính hoàn toàn không thua kém những dị thuật sư mạnh mẽ. Chỉ là loại cường giả này quá mức phượng mao lân giác hiếm có khó tìm, Võ đạo lại khó tu hành, vì vậy cường giả Võ đạo thường hiếm gặp hơn so với các dị thuật sự cao giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK