• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi đợi ở nhà là an toàn, nhưng đối với Lâm Tú mà nói là một chuyện hết sức khó xử.

Cần ở trong nhà cả ngày, thời gian Lâm Tú chung sống cùng vợ chồng Bình An bá hiển nhiên nhiều thêm, tuy rằng bọn họ rất tốt với Lâm Tú, nhưng Lâm Tú hiểu rất rõ ràng, tình thương bọn họ là dành cho một Lâm Tú khác, điều này khiến hắn luôn lúng túng không nói nên lời.

Lúc cơm tối, phu nhân Bình An bá một mực gắp thức ăn vào bát Lâm Tú, ánh mắt nhìn Lâm Tú cũng tràn đầy từ ái, chuyện này làm trong lòng hắn ấm áp, nhưng cũng tràn ngập mâu thuẫn.

Cuối cùng Lâm Tú quả thực không chịu nổi sự nhiệt tình của nàng, chỉ có thể viện cớ ăn no, vội vàng ăn xong một bát cơm rồi trở về phòng.

Lâm Tú bị đánh thức bởi cơn đói ban đêm, tu hành Dị Thuật sẽ tiêu hao tinh lực với thể lực cực lớn, dẫn đến lượng cơm hắn ăn cũng tăng lên gấp bội, chưa tới giờ Tý hắn đã đói bụng khó nhịn, đang chuẩn bị đi phòng bếp xem có gì ăn, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ.

Lâm Tú mở cửa phòng, trông thấy phu nhân Bình An bá đứng ở cửa, hắn nghi hoặc hỏi: “Đã muộn như vậy, người có chuyện gì không?”

Phu nhân Bình An bá nói: “Nương thấy buổi tối con không ăn bao nhiêu, tới hỏi một chút, nếu con đói, nương đi nấu tô mì cho con.”

“Không cần, con không đói…”

“Ục ục…”

Lâm Tú vốn định cự tuyệt, nhưng đúng lúc bụng truyền đến thanh âm.

Phu nhân Bình An bá mỉm cười, nói: “Con chờ chút, ta lập tức quay lại.”

Rất nhanh, phu nhân Bình An bá đích thân bưng một tô mì vào, đây là một tô mì nước cốt, trong tô ngoại trừ vài cọng cải ngọt, còn có hai quả trứng chần lòng đào nằm trên.

Chỉ là tô mì thông thường, nhưng Lâm Tú ăn hết sức say sưa, chẳng những uống sạch nước dùng, mà còn sắp liếm đáy tô.

Sơn trân hải vị gì Lâm Tú cũng đã từng ăn, nhưng hắn cảm thấy ngon nhất vẫn là một tô mì nước cốt này.

Khi còn nhỏ, trong nhà hắn có bảo mẫu nấu cơm, sau này trưởng thành, chủ yếu là ăn mì gói, gọi đồ ăn ngoài, hoặc cùng các cô em đi nhà hàng cao cấp, sống hai đời, đây chính là lần đầu tiên hắn ăn cơm nương tự tay nấu.

Một lát sau, Lâm Tú buông tô đũa xuống, nói: “Cảm ơn.”

Phu nhân Bình An bá sờ tóc hắn, mỉm cười nói: “Hài tử ngốc, nói cảm ơn với nương làm gì, sau này thích ăn cái gì hãy nói nương, nương làm cho ngươi.”

Phụ nhân trước mắt nhìn về phía hắn bằng ánh mắt tràn ngập sủng ái, đây là thứ hắn cực độ khát vọng ở đời trước nhưng chưa từng có được, Lâm Tú trầm mặc chớp mắt, gật gật đầu, thấp giọng đáp: “Con biết rồi — nương.”

Ăn uống no đủ, mọi âm thanh chung quanh im ắng, Lâm Tú một mình nằm trên giường, lần đầu tiên cảm thấy ông trời đối đãi với hắn không tệ.

Có lẽ, bị thiên thạch va chạm một chút, không phải là trời cao trừng phạt do đời sống tình cảm của hắn hỗn loạn, mà là ban ân vì… hắn hành thiện tích đức.

Một đêm không mơ.

Đêm nay, Lâm Tú ngủ cực kỳ yên ổn.

Sáng sớm, Lâm Tú tới sân trước sau khi rửa mặt, nhìn thấy hạ nhân trong phủ đứng thành một hàng, vợ chồng Bình An bá đứng tại đằng trước, Lâm Tú tiến đến, hỏi rất tự nhiên: “Cha, nương, chuyện gì vậy?”

Chu Quân quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Đêm qua cha và nương ngươi tính toán một chút, ngân lượng trong nhà đã không còn nhiều, nuôi không nổi nhiều người như thế trong nhà, chẳng bằng cho bọn họ thôi việc để tự lo liệu sớm, chớ lưu lại bọn họ.”

Duy trì chi phí ăn mặc của một nhà hơn mười người, không phải một khoản chi phí nhỏ.

Tam đẳng bá vốn không nhiều bổng lộc, có thể miễn cưỡng duy trì Lâm gia trước kia, nhưng Lâm Tú sinh bệnh mời ngự y tốn một khoản bạc lớn, móc rỗng hơn phân nửa của cải Lâm gia, lại nuôi những hạ nhân này nữa, cũng có chút giật gấu vá vai.

Phu nhân Bình An bá Chu Quân nói với một đám hạ nhân: “Lâm gia đã không còn như xưa, ở lại đây không có chỗ tốt gì cho các ngươi sau này, hôm nay ta trả các ngươi thân khế, cho thêm các ngươi mười lượng bạc làm lộ phí, nếu muốn rời đi, cứ rời đi.”

Hạ nhân phủ Bình An bá đều là Lâm gia mua lúc trước, thuộc về tài sản Lâm phủ, vợ chồng Bình An bá hoàn toàn có thể bán những hạ nhân này cho người khác, nhưng bọn họ lại không làm thế, không chỉ trả lại tự do cho những người này, còn cho bọn họ bạc làm lộ phí, là thiện chủ hiếm thấy trong giới quyền quý.

Nhưng thiện chủ không phải lương chủ, Lâm gia xuống dốc đã không thể nghịch chuyển, tiếp tục lưu lại Lâm gia, đối với tiền đồ của bọn họ không có lợi, chẳng bằng sớm rời Lâm gia, lại tìm lương mộc.

Lập tức có vài nha hoàn hạ nhân lấy khế ước bán thân, lĩnh bạc, tiếp đó quỳ xuống dập đầu với vợ chồng Bình An bá mấy cái, rồi lặng lẽ trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Nhưng còn bốn người vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK