Lang trung Thanh Lại ti suy nghĩ một chút, nói: “Sức ảnh hưởng sản sinh từ vụ án này ta không thể khống chế, người đã mất rồi, nếu Trung Dũng bá muốn toàn thân rút lui, chỉ cần đẩy hết thảy sự việc lên người lệnh công tử, mọi thứ đều do lệnh công tử gây họa, Trung Dũng bá ngài chuyện gì cũng không biết.”
Trung Dũng bá nghe thế giận dữ: “Cái gì, con ta đã chết, ngươi còn muốn…”
Lang trung Thanh Lại ti cắt lời hắn: “Chính là bởi hắn đã chết, cho nên mới không thể truy cứu, bằng không, ngươi tìm thêm một kẻ gánh tội thay?”
Trung Dũng bá đã ăn qua một lần thiệt thòi, nếu lại tìm người gánh tội thay, khó đảm bảo sẽ không cành nương đẻ cành con, Lang trung Thanh Lại ti nói không sai, biện pháp tốt nhất cho chuyện này là đổ hết thảy lên người con trai quá cố của hắn.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trung Dũng bá mới ngẩng đầu, chắp tay với Lang trung Thanh Lại ti nói: “Mấy ngày nay, nhờ có Lưu đại nhân tương trợ, phần nhân tình này, bản bá ghi nhớ, ngày sau tất tương báo.”
Lang trung Thanh Lại ti xua xua tay, đáp: “Trung Dũng bá khách khí.”
Trung Dũng bá cảm tạ xong, tâm sự nặng nề rời khỏi cửa sau, Lang trung Thanh Lại ti mỉm cười tiễn hắn ra ngoài, ở khoảnh khắc cửa chính đóng lại, nụ cười trên mặt tức khắc vụt tắt.
“Hừ!”
Trên mặt hắn lộ vẻ căm hận, nhổ vài ngụm nước miếng dưới chân.
Sự tình phát sinh ở Thanh Lại ti sau đó, Lâm Tú không hề biết, Tần Thông chết rồi, Thanh Lại ti cũng trả sự trong sạch lại cho Vương thị, đối với người nhà Vương thị mà nói, đây đã là kết cục tốt nhất.
Thời điểm sắp trở về Lâm phủ, Lâm Tú tạt ngang góc phố tối hôm qua.
Hiện tại là giữa trưa, trên đường phố vô cùng náo nhiệt, âm thanh hò hét rao hàng không dứt, bên bãi rác góc phố, một con chó vườn(1) màu vàng đang dùng hai chân trước không ngừng bới.
(Chó vườn/Tugou/土狗: nghĩa đen là chó bản địa trong tiếng Trung Quốc, là tên gọi chung của một số giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc và vẫn còn tồn tại trên khắp đất nước ngày nay.)
Vận may của nó hôm nay không tốt lắm, cả buổi sáng chẳng tìm được nổi nửa cái bánh bao, ngửi thấy mùi thịt từ cửa tiệm bên cạnh truyền đến, nó khẽ nuốt nước miếng, chậm rãi tiến gần cửa hàng kia, lúc muốn ngửi mấy hơi nữa, thì tiểu nhị hàng thịt ấy đã cầm cây gậy lên.
“Chó hoang nơi nào tới, cút xa một chút, chớ ảnh hưởng bọn ta buôn bán!”
Nó nghe không hiểu lời người nọ nói, nhưng thấy được cây gậy trong tay đối phương, nó biết rõ vật này đánh vào người không dễ chịu, lập tức cụp đuôi chạy về góc phố.
Bên bãi rác ven đường, chó vườn màu vàng uể oải nằm tại nơi này, thỉnh thoảng nức nở vài tiếng.
“Nếu mà có đùi gà ăn thì tốt…”
“Tốt nhất tới thêm một cái chân giò.”
“Cho cục xương gặm gặm cũng được…”
. . .
Không biết qua bao lâu, chó vườn bên bãi rác hít hít mũi, tiếp đó đột nhiên mở to mắt.
Nó ngửi thấy mùi vị của đùi gà và chân giò, cổ họng nó không ngừng run rẩy, nhìn bốn phía, trông thấy một nhân loại, chậm rãi bước đến chỗ nó, mở một bọc giấy, đặt trước mặt của nó.
Trong bọc giấy là hai cái đùi gà, một cái chân giò, đùi gà cùng chân giò tỏa ra mùi thơm làm nó mê say.
Lâm Tú ngồi xổm trước mắt con chó vườn này, chỉ chỉ đùi gà và chân giò kia, nói: “Ăn đi.”
Mặc dù chó vườn nghe không hiểu nhân loại nói gì, nhưng vẫn hiểu ý của hắn, đùi gà và chân giò này là cho nó, nó không do dự, đứng dậy gặm miếng to, dù là mảnh xương nhỏ nhất, nó cũng cắn nát nuốt vào trong bụng, cuối cùng chẳng quên liếm tờ giấy bóng loáng ba lần.
Sau đấy, nó chạy quanh nhân loại kia vài vòng, đồng thời không ngừng ngúc ngoắc cái đuôi, đây là phương thức nó thể hiện biết ơn.
Nếu không nhờ con chó này, Lâm Tú có khả năng đã chết dưới tay thích khách đêm hôm trước, đây hoàn toàn là ơn cứu mạng.
Lâm Tú vỗ nhè nhẹ đầu nó, nói: “Nếu như ngươi bằng lòng, sau này hãy theo ta đi, chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ không để ngươi đói.”
Phủ Bình An bá.
Lâm Tú dắt con chó hoang kia về nhà, sai hạ nhân tắm rửa trên dưới toàn thân nó sạch sẽ, người nó mới hết mùi khó ngửi.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào đầu nó một cái, nói: “Từ nay ngươi tên là Đại Hoàng.”
Dường như con chó này rất có linh tính, xoay quanh Lâm Tú vài vòng rồi chạy ra bên ngoài Lâm phủ, nằm sấp ở góc tường, ánh mắt thi thoảng ngó nghiêng người đi đường ngang qua Lâm phủ, thoạt nhìn còn tận trung chức trách hơn Tôn Đại Lực.
Tuy độc tố trong cơ thể Tôn Đại Lực đã được thanh trừ, nhưng muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng vài ngày, nhằm an toàn, mấy ngày nay Lâm Tú không hề ra ngoài.
Tóm lại nơi đây là Vương Đô, cho dù có người muốn tính mạng của Lâm Tú, nhưng người đủ can đảm vào phủ ám sát quyền quý giống nữ thích khách kia cũng không nhiều.