• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng trì là một trong cực hình tàn khốc nhất, quá trình hành hình sẽ róc xương róc thịt phạm nhân kèm luôn duy trì cho phạm nhân tỉnh táo, loại hành hạ này, tưởng tượng trong đầu một chút thôi đã cảm thấy không rét mà run.

Hơn nữa, hình phạt này thường chỉ áp dụng trên người trọng phạm tội ác tày trời, phán xử lăng trì đối với tội phạm giết người thông thường không thể được thông qua bởi triều đình.

Nhưng tên phạm nhân đang quỳ gối xuống đại đường bây giờ, hiển nhiên không biết những thứ này.

Sắc mặt hắn tái nhợt cực độ, cơ thể run như cầy sấy, chết hắn không sợ, dẫu sao hắn thân mắc bệnh nan y, không còn sống được bao nhiêu ngày, thay người khác đi chết, người nhà nhận được một phần thù lao phong phú, với hắn là kiếm lời rồi.

Nhưng giữa chết và chết có sự khác biệt.

Chém đầu là chuyện chớp mắt, nghe nói nhanh đến mức không cảm nhận được thống khổ, cùng lắm thì thêm vết sẹo to bằng cái bát, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán…

Chính bởi hắn nghe mấy lời này mới quyết định gánh tội thay người khác.

Nhưng kia là lăng trì, nghe kể phải hành hình ròng rã ba ngày, trong ba ngày này, mỗi ngày xẻo xuống một ngàn hai trăm miếng thịt từ người hắn, và hắn chẳng thể chết luôn đâu, sau một khắc nghe thấy mình bị phán xử lăng trì, đũng quần tên đạo tặc đã ướt một mảng lớn.

Lang trung Thanh Lại ti dùng cặp mắt hờ hững nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Phạm nhân Khang Bát, ngươi đột nhập trộm cướp, cưỡng gian, giết chết dân nữ, còn làm ra hiện trưởng giả treo cổ tự tử, giá họa cho con trai của nhất đẳng Trung Dũng bá, tội tăng ba bậc, bổn quan hiện tại phán ngươi lăng trì, ngươi có lời gì muốn nói không?”

Khang Bát sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giây phút này, hắn sợ, hắn thực sự sợ.

Hắn sợ mình bị lăng trì xử tử, trơ mắt nhìn đao phủ xẻo hắn ba nghìn sáu trăm đao, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu từng tiếng thùng thùng vang dội, lớn tiếng nói: “Oan uổng quá đại nhân, oan uổng, ta nhận tội, cái gì ta cũng nhận, chỉ cầu xin đại nhân cho ta thống khoái!”

Lang trung Thanh Lại ti nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không phải nhận hết rồi sao, còn nhận tội gì nữa?”

Khang Bát cuống quýt đáp: “Đại nhân, nử tử kia không phải do ta giết, là có người bảo ta gánh tội thay, đại nhân minh giám, đại nhân minh giám…”

. . .

Trên công đường Thanh Lại ti, tình hình biến đổi.

Sau khi Phạm nhân Khang Bát nghe nói mình bị lăng trì thì lập tức phủ định toàn bộ khẩu cung lúc trước, thú nhận bản thân gánh tội thay người khác, mà hắn gánh tội giùm ai, hiển nhiên cực kỳ rõ ràng.

Cái chết của cô gái Vương thị kia, tất nhiên có liên quan tới Tần Thông.

Nhất định là hắn cưỡng bức làm nhục Vương thị, lại lo lắng Vương thị báo quan, bèn sát hại Vương thị ngay đêm ấy rồi làm ra hiện trường giả nàng tự sát, đồng thời tìm một tên đạo tặc thế tội, không ngờ, người hắn tìm không đáng tin cậy chút nào…

“Thì ra như vậy…”

“Vương thị kia có lẽ không phải tự nguyện.”

“Kẻ súc sinh đấy, làm nhục con nương người ta không nói, còn muốn mưu hại tính mạng của nàng, ô uế sự trong sạch của nàng…”

“Nghe nói kẻ súc sinh đấy đã bị người ta giết, báo ứng, quả là báo ứng!”

. . .

Bên ngoài công đường, Lâm Tú nhìn Lang trung Thanh Lại ti mặt không biểu tình ngồi dưới bảng hiệu “Minh Kính Cao Huyền”, cảm giác mình dường như không hiểu vị chủ quan này bao nhiêu…

Tuy Tần Thông chết rồi, nhưng vụ án của Vương thị vẫn chưa xong.

Đạo tặc này tạm thời phản cung, kéo cả Tần gia vào cuộc.

Một lúc lâu sau, Thanh Lại ti, đằng sau nha môn.

Nhất đẳng Trung Dũng bá Tần Vũ nhíu mày nhìn Lang trung Thanh Lại ti, hỏi: “Vụ án kia không phải đã kết thúc ư, sao tự nhiên lại gây trở ngại thế?”

Lang trung Thanh Lại ti thản nhiên nhìn hắn, đáp: “Vậy ta nên hỏi các ngươi, nếu muốn tìm người gánh tội thay, vì sao cứ tìm một tên tham sống sợ chết, bản quan chưa hỏi gì hết, hắn đã tự mình nhận tội, cho dù bản quan muốn giúp Tần gia các ngươi cũng chẳng còn kịp.”

Sắc mặt Trung Dũng bá dữ tợn, cắn răng nói: “Con ta đã chết, những kẻ chướng mắt còn không chịu buông tay, bất kể là lão già kia, hoặc nhà ngu xuẩn đó, đều phải chết!”

“Trung Dũng bá!”

Ánh mắt Lang trung Thanh Lại ti bỗng sắc bén, hắn đập bàn một cái, trầm giọng nói: “Ngươi coi ngôn quan và ngự sử Đô Tra ti đều chết hết sao, hay ngươi tưởng rằng, thích khách kia dám giết con ngươi mà không dám giết ngươi, ngươi không chỉ phải để bọn họ sống, còn phải giúp bọn họ sống thật tốt, bản quan không muốn một ngày nào đó nghe được tin tức Trung Dũng bá bị người ta ám sát.”

Lang trung Thanh Lại ti nói một tràng, như dội một gáo nước lạnh xuống đầu, khiến Trung Dũng bá trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Hắn không sợ Đô Tra ti, thế nhưng thích khách xuất quỷ nhập thần, hắn không thể không đề phòng.

Nhi tử chết, hắn vốn vừa buồn vừa giận, còn gặp trúng chuyện phiền toái này, tạm thời không có chủ ý, chỉ đành hỏi: “Vậy theo góc nhìn đại nhân, ta nên làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK