• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân phận địa vị hai nhà Lâm Triệu đã chênh lệch quá lớn. Cuộc hôn sự này tốt nhất nên do Triệu gia tự mình hủy bỏ. Nếu Lâm gia chủ động từ hôn chẳng khác nào đánh vào mặt Triệu gia.

Vốn tưởng rằng Triệu gia sẽ không gả vị thiên kiêu chi nữ kia cho hắn, thì ai ngờ được rằng bên cạnh hắn xuất hiện một đồng đội heo.

May mắn thay, sự việc này không đến mức không thể xoay chuyển.

Để khiến bọn họ thay đổi chủ ý, cách duy nhất là thay đổi ấn tượng của Linh Âm về hắn.

Hải Đường cô nương, chờ ta...!

Lúc này, Triệu Linh Âm bỗng nhiên nói với hắn: “Nếu hôn ước đã định, ngươi nên kiềm chế bản thân. Lần sau nếu để ta nhìn thấy ngươi dạo chơi thanh lâu, chắc chắn ta sẽ cắt đứt chân của ngươi, ta nói được làm được.”

Nói xong, nàng tặng Lâm Tú một ánh mắt hình viên đạn cảnh cáo, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Đến nước này, con đường thoát thân cuối cùng của Lâm Tú cũng bị chặn kín hoàn toàn.

Không lâu sau, vợ chồng Bình An bá trở lại từ bên ngoài, Bình An bá nói với Lâm Tú: “Tú nhi, Triệu bá phụ đi về, ngươi nên ra ngoài tiễn hắn một chút, bằng không người ngoài lại nói Lâm gia chúng ta không hiểu lễ nghi.”

Chu Quân cười cười: “Ban nãy ta trông thấy Linh Âm nói chuyện cùng Tú Nhi ở đằng sau. Chắc sau khi Tú Nhi nghe được tin tức này hẳn là vui mừng tới quên cả trời đất mất.”

Lâm Tú đưa tay lau một giọt nước mắt tuôn rơi bởi sự bi phẫn, đáp: “Đúng thế, vui mừng, vui tới nỗi phát khóc rồi…”

Bình An bá cảm khái: “Ngay cả phần hôn ước này cũng tình nguyện chấp thuận, Triệu gia quả nhiên nói chữ tín. Trước nay là chúng ta lòng tiểu nhân…”

Lâm Tú bây giờ rất bất lực, ai muốn cưới một nữ nhân chưa từng gặp mặt?

Không biết nàng đẹp hay xấu, cao thấp mập gầy, tính cách ra sao, có hợp hay không, có thích hợp kết hôn hay không. Nếu tính cách hai người không hợp đến với nhau, há chẳng phải y hệt cuộc hôn nhân bi kịch của cha mẹ hắn kiếp trước sao?

Lâm Tú sợ hãi loại hôn nhân này từ tận đáy lòng.

Hắn thở dài rồi khẽ lẩm bẩm: “Cũng không biết Triệu cô nương kia là kiểu người gì, dung mạo như thế nào, tính cách ra sao nữa!?”

Bình An bá cười hỏi: “Xét về dung mạo, ngươi cảm thấy Linh Âm như thế nào?”

Lâm Tú lập tức đáp: “Nếu nói là quốc sắc thiên hương thì cũng chẳng khoa trương chút nào.”

Bình An bá nói: “Đều cùng một phụ mẫu sinh ra, muội muội đã như vậy, tỷ tỷ sao có thể kém? Dung mạo Linh Quân tất nhiên không cần phải bàn tới. Thanh niên quyền quý ở Vương Đô cảm mến nàng không đếm nổi là có bao nhiêu người. Thậm chí ngay cả Hoàng tử trong cung cũng mong mỏi theo đuổi nàng. Còn về tính cách, phần lớn thời gian nàng đều không ở Vương Đô vì vậy ta cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là sẽ ôn nhã hơn Linh Âm một chút…”

Bình An bá tiếp tục vỗ vỗ bả vai Lâm Tú: “Linh Quân là thiên tài mà bệ hạ cũng cực kỳ coi trọng, Triệu gia cũng quật khởi nhờ nàng. Triệu bá phụ ngươi trước đây vốn chỉ là Tam đẳng bá như ta. Nhưng nhờ dựa vào cô con gái quý giá này mà hiện nay đã là Nhất đẳng hầu. Sau này nếu gặp nàng, ngươi nhớ phải khách khí một chút…”

Lâm Tú lại than thở một tiếng trong lòng, ý nghĩ hủy bỏ hôn ước này càng thêm mãnh liệt.

Có ai lại đi khách khí với thê tử mình cơ chứ?

Triệu Linh Quân đẹp hơn nữa, thiên phú cao hơn nữa thì cũng có ích gì? Cuộc hôn nhân cần khách khí với thê tử há có thể hạnh phúc?

Người khác sống trong cuộc hôn nhân này ra sao thì Lâm Tú không biết, nhưng hắn khẳng định sẽ không cảm thấy hạnh phúc trong tình cảnh như vậy.

Hắn giả bộ không quan tâm, cười nói với Bình An bá: “Cha cứ yên tâm, Nhất đẳng hầu thì tính là cái gì. Chờ ta sau này sẽ kiếm một chức Nhất đẳng công cho cha làm…”

Chu Quân nghe vậy bật cười, Bình An bá tức giận gõ lên đầu Lâm Tú một cái: “Ngươi tưởng rằng Nhất đẳng công là bắp cải à? Toàn bộ Đại Hạ mới chỉ có một Nhất đẳng công. Ngươi chỉ cần không gây chuyện thì ta cũng đã rất vui mừng rồi…”

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại mừng rỡ, con trai có thể có phần tư tưởng này, hắn đã hài lòng thỏa dạ.

Cùng cha nương trêu ghẹo một hồi, Lâm Tú lấy ra một cái hộp từ trong ngực, đưa cho A Nguyệt đứng sau lưng Chu Quân: “A Nguyệt tỷ, cái này tặng cho ngươi.”

Sau khi A Nguyệt mở ra, thấy một cây trâm vàng hết sức tinh xảo bên trong, vội vàng nói: “Không được không được! Công tử, cái này quá quý trọng!”

Chu Quân vỗ nhè nhẹ tay nàng, nói: “Tú Nhi đã tặng ngươi thì ngươi cũng nên nhận đi.”

Nghe lời Chu Quân, A Nguyệt vui vẻ nhận lấy cây trâm vàng, đỏ mặt nói với Lâm Tú: “Cảm ơn công tử.”

Lâm Tú xua xua tay, đáp: “Đều là người một nhà, ngươi khách khí làm gì.”

Thời điểm A Nguyệt còn rất nhỏ nàng đã sống ở Lâm phủ. Nàng lớn hơn Lâm Tú tám tuổi, từ khi Lâm Tú sinh ra đến lớn lên đều do nàng chăm sóc hắn. Mặc dù trong đầu Lâm Tú không có những ký ức này, nhưng điều này không cản trở hắn đối đãi với nàng như tỷ tỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK