• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Trì Thanh Ngọc đã dậy từ rất sớm. Lúc chàng đứng ở cửa, nghe thấy tiếng Lam Hạo Nguyệt đi qua, Trì Thanh Ngọc do dự một chút, mở cửa phòng, thế nhưng chưa kịp nghĩ phải mở miệng thế nào thì nàng đã nhanh chóng bỏ xuống lầu.

Trong một thoáng, chàng sợ run.

Giống như trước đây, thuở nhỏ, khi mọi người đều đang vui vẻ cười đùa, chàng vừa xuất hiện thì rối rít bỏ đi.

Chàng tự hỏi mình, lúc trước, không phải chính mày muốn cô ấy đừng tiếp cận mình ư? Cớ sao khi bây giờ người ta thật sự xa cách vậy rồi, mày cứ suy đi nghĩ lại?

Không hề có câu trả lời.

Chàng buồn bã đóng cửa phòng.

Liên tục nhiều ngày sau, Lam Hạo Nguyệt vẫn không nói bất kỳ một lời nào trước mặt chàng, cả tiếng cười cũng không có. Nhưng có mấy lần, chàng nghe thấy tiếng nàng nói chuyện với Đường Ký Dao, Đường Ký Huân, thậm chí với cả Cố Đan Nham từ xa xa, giọng nhỏ xíu. Chàng chỉ nghe loáng thoáng thế để nhận ra nàng.

Mà tựa như mọi người cũng chẳng hề ngạc nhiên, vẫn cứ nói cười suốt dọc đường đi như bình thường, đủ để chứng minh chẳng qua Lam Hạo Nguyệt chỉ không lên tiếng trước mặt chàng, trước mặt mỗi mình Trì Thanh Ngọc, mà thôi.

Bỗng dưng chàng cảm thấy mình như đồ ngốc. Bọn họ đều có thể nhìn thấy nàng, thậm chí có lẽ nàng đã nói với mọi người từ trước rằng mình không muốn nói chuyện với chàng. Còn chàng cứ mãi đợi ở đây, ngay cả giọng nói của nàng cũng chẳng hề nghe thấy.

Chàng cố gắng giả vờ bình tĩnh, mỗi lần nghỉ ngơi lại lặng lẽ ngồi bên, nghe mọi người trò chuyện. Đôi khi bọn họ sẽ tranh cãi không ngừng, lúc lại vỗ tay cười to. Còn chàng trở nên lặng lẽ, lặng lẽ trầm mặc đến mức khiến người quên mất sự tồn tại của mình.

Qua lời Cố Đan Nham thì biết, chuyến này phải cần ít nhất nửa tháng nữa mới xong.

Vì thế chàng bắt đầu trừ từng ngày, từng ngày, không phân rõ trời sáng hay đêm tối mà trừ. Chàng không biết mình có thể chịu đựng sự giày vò này đến khi nào.

Nhưng có một điều, chàng không muốn rời khỏi đây trước.

— Đã đồng ý đưa nàng về, dù có khó chịu khổ sở hơn, chàng cũng không thể bỏ đi.

Mãi đến hoàng hôn một ngày kia, bọn họ nghỉ tạm ở thôn nọ, Trì Thanh Ngọc tách xa mọi người, ngồi một mình, mãi lâu sau, chàng nghe thấy có tiếng người đi về phía bờ sông. Qua giọng nói của bọn họ, chàng biết đó là Đường Ký Dao và Đường Ký Huân.

Đầu tiên hai người trò chuyện một lát, bỗng Đường Ký Huân lại cau có bảo: “Chị Hạo Nguyệt đúng là bướng kinh được, theo em thấy, chị ấy quyết không nói câu nào với Trì Thanh Ngọc cả.”

“Trì Thanh Ngọc này ấy à, từ đầu chị đã thấy không vừa mắt. Rõ ràng là người mù mà cứ tỏ ra thanh cao phát khiếp!” Đường Ký Dao tức giận nói, “Thật ra ban đầu chúng ta còn đi nhanh hơn, giờ tự dưng lại lâu đến thế.”

Đường Ký Huân tiếp: “Mà cũng đâu còn cách nào, mắt anh ta không thấy đường, đương nhiên không thể dễ dàng đi nhanh như người bình thường chúng ta rồi.”

“Đã vậy thì đừng có đi theo! Bây giờ mỗi ngày Hạo Nguyệt cứ rầu rĩ không vui, chúng ta còn bị anh ta làm phí thời gian, rõ ràng là làm phiền chứ giúp đỡ gì?!” Đường Ký Dao hừ một tiếng.

Bọn họ vừa bỏ đi, chỉ chốc sau nơi này liền trở nên buồn tênh, vắng vẻ.

Trì Thanh Ngọc ngồi ngơ ngác, chàng cố gắng khống chế hô hấp mới không để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Thì ra, sự có mặt của chàng ở đây, không chỉ dày vò bản thân mà cũng giày vò Lam Hạo Nguyệt, lại còn liên lụy đến người khác.

Chàng nghe thấy nước sông chảy ngang, bỗng dưng rất nhớ đến con suối trên núi La Phù.

Lúc trời tối, chàng về lại nhà trọ, nói với Cố Đan Nham: “Sư huynh, đệ phải đi thôi.”

Đương nhiên Cố Đan Nham rất ngạc nhiên, anh còn nghĩ không biết có phải Trì Thanh Ngọc cãi nhau gì với Lam Hạo Nguyệt hay người của Đường môn hay không.

“Không có gì đâu.” Trì Thanh Ngọc tự đi đến bên cạnh giường, mò mẫm bọc đồ, thu dọn hành lý.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?” Cố Đan Nham giật lấy quần áo trong tay chàng, “Thanh Ngọc, đệ phải về thì huynh không phản đối, nhưng đệ đừng bỏ đi mà không nói lí do nào như thế.”

“Đệ cảm thấy có đệ ở đây hay không cũng chẳng có gì khác nhau.” Chàng lãnh đạm nói, “Đệ đi rồi, mọi người có thể đi nhanh hơn một chút.”

Cố Đan Nham ngẩn ra, hỏi: “Có phải đệ đã nghe thấy người của Đường môn nói gì rồi không?”

Chàng cười: “Nào có chuyện như vậy? Thật ra đệ ở đây cũng tự thấy xấu hổ.”

“Vì Lam Hạo Nguyệt sao?”

Trì Thanh Ngọc thản nhiên đáp: “Chắc vì đệ và cô ấy trái tính nhau quá, mỗi lần gặp là cãi vả, đã vậy, không bằng đệ bỏ đi cho xong.”

Cố Đan Nham chẳng còn cách nào, ngẫm nghĩ, thấy quả đúng như thế. Từ trước tới nay, sư đệ luôn đạm bạc bình tĩnh, ấy mà từ sau khi quen biết Lam Hạo Nguyệt thì thường xuyên bị coi thường, lại hay tức giận. Xem ra quả nhiên không thể đệ ấy tiếp xúc nhiều với cô nương này được.

“Nhưng nơi này cũng đã cách Bác La một đoạn rồi, sao đệ có thể về núi La Phù một mình được?”

Trì Thanh Ngọc tạm ngưng động tác trong tay, nói: “Đệ có thể hỏi đường, dù sao ở đây cũng là đất Việt, đệ nghe hiểu tiếng địa phương. Dọc đường đi qua thành trấn nào đệ cũng đã nhớ cả.”

Cố Đan Nham trầm ngâm một lát, vẫn lo lắng bảo: “Bằng không huynh đi nói với người của Đường môn một tiếng, huynh và đệ cùng trở về.”

“Thật sự không cần làm thế đâu, huynh và đệ cùng bỏ đi thì cứ như chúng ta bỏ dở giữa chừng.” Trì Thanh Ngọc nhíu mày nói, “Cùng lắm, nếu đệ không tìm thấy núi La Phù thì sẽ ở bên bến Long Tân, chờ huynh tới đón.”

Cố Đan Nham thở dài nói: “Tạm thời đệ chớ vội quyết định, để huynh nghĩ lại đã.”

***

Nào ngờ sớm ngày hôm sau, Cố Đan Nham qua phòng chàng thì nay đã được thu dọn gọn gàng, cũng chẳng thấy Cổ kiếm ở trên bàn đâu nữa.

Anh vội vàng chạy xuống lầu, hỏi chưởng quầy và tiểu nhị thì mới biết, vừa rạng sáng, Trì Thanh Ngọc đã bỏ đi một mình.

Cố Đan Nham đành phải lên lầu tìm Đường Ký Dao và Đường Ký Huân, báo cho bọn họ rằng anh phải đi tìm sư đệ, thế nên không thể cùng lên đường với bọn họ.

“Vì sao anh ta có thể không nói lời nào mà lại bỏ đi như thế?” Đường Ký Dao rất ngạc nhiên.

Cố Đan Nham muốn nói gì đó lại thôi, lúc này, Lam Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng, thấy vẻ mặt anh đầy lo lắng, không kiềm được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh ta nói Trì Thanh Ngọc đi rồi.” Đường Ký Dao xoay người kể với nàng.

Lam Hạo Nguyệt hơi sửng sốt, cúi đầu không nói. Cố Đan Nham quay qua bảo bọn họ: “Tôi ra ngoài tìm xem thế nào, nếu quá trưa mà vẫn chưa về, mọi người cứ đi trước.”

Đường Ký Huân nói: “Có cần tôi dẫn người đi ra ngoài với anh không?”

“Không cần.” Cố Đan Nham nói xong rồi vội vàng phi người chạy xuống lầu.

Lam Hạo Nguyệt nhìn bóng anh khuất dần, Đường Ký Dao nhún vai: “Em xem, chị nói có sai không? Cái con người Trì Thanh Ngọc này đúng là quái đản. Có điều chị nghe kể, tính tình mấy người tàn tật thế này rất cực đoan, cũng đành vậy chứ chả có cách nào.”

“Chị Ký Dao,” Đường Ký Huân thấp giọng nói, “Có khi nào hôm qua anh ta nghe thấy chị em mình nói chuyện bên bờ sông nên mới bỏ đi không?”

Đường Ký Dao huých cậu một cái, bảo: “Sao thế được?”

Đường Ký Huân hơi do dự, đáp: “Thật ra, sau đó em cứ thấy như có ai đấy ở quanh…”

“Thế cũng chẳng liên quan gì đến chị.” Đường Ký Dao thở phì phò nói, sập cửa phòng lại.

Lam Hạo Nguyệt kéo Đường Ký Huân, nhẹ giọng hỏi lí do, mới biết hôm đó bọn họ nói về Trì Thanh Ngọc bên bờ sông.

Đường Ký Dao ở trong phòng nghe Đường Ký Huân kể về chuyện này, tức giận nói: “Ký Huân, sao em lại nói xuyên tạc sau lưng chị vậy hả?!”

Đường Ký Huân hơi sợ chị, vội vàng trốn về phòng.

Lam Hạo Nguyệt vẫn còn ngơ ngẩn cả người, bỗng nhiên xoay người lấy bọc đồ, đi thẳng xuống lầu.

***

Nàng cưỡi ngựa đi dạo trong thành một vòng mà vẫn không thấy Trì Thanh Ngọc đâu. Trong lòng cảm thấy không yên tâm, hỏi người đi đường làm sao để rời khỏi nơi này, nghe bảo rằng, cứ ra khỏi thành là tới đường lớn, cũng có thể đến bến đò ở thành Bắc.

Lam Hạo Nguyệt vốn định đi theo đường lớn tìm chàng, nhưng nghĩ lại hẳn Cố Đan Nham cũng cho rằng như vậy, thế nên một mình đến bến đò, nhìn xem Trì Thanh Ngọc có đứng chờ thuyền ở đó hay không.

Lúc nàng cưỡi ngựa đuổi tới bến đò thì có một con thuyền đang từ từ cập bến. Mọi người bên bờ vác hành lý, bế con, lao nhao chạy lên trước.

Trong đám người chen chúc đông nghịt kia, nàng nhìn thấy Trì Thanh Ngọc.

Chàng đứng một mình ngay giữa đường đi tới bến đò. Người bên bờ vội vàng chạy về trước, sợ sẽ mất cơ hội lên thuyền, chàng mang Cổ kiếm, vác bọc đồ sau lưng, đi lại hơi khó khăn. Thế nhưng chàng vẫn cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh, đi theo hướng mọi người đang chạy. Lúc này đò đã cập bờ, mọi người tranh nhau giành chỗ ào ào, lái đò đợi một chút rồi lớn tiếng hỏi: “Còn ai muốn lên thuyền nữa không? Không thì đi đây!”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới xác định phương hướng của con đò kia, bước vội hơn. Người lái đò nhìn quanh, lại hỏi lần nữa, Trì Thanh Ngọc đành phải lên tiếng: “Chờ tôi một chút.”

Chàng còn chưa kịp đi tới thì có người bán hàng rong vội vàng chạy đến từ sau, vừa chạy vừa kêu: “Đò ơi, tôi muốn qua sông!”

Ban đầu người lái đò thấy Trì Thanh Ngọc chống gậy, là một người mù, liền nhíu mày, lúc này, sau khi có người bán hàng rong chạy tới, anh ta liền để người nọ lên thuyền, lớn tiếng nói với Trì Thanh Ngọc: “Tiểu đạo trưởng, mắt anh không tiện, tôi sợ anh lên thuyền sẽ gặp chuyện mất. Anh nên tìm nơi khác mà đi đi!”

Dứt lời, liền sắp xếp cho mọi người ổn định chỗ ngồi, đẩy thuyền rời khỏi bến.

Trì Thanh Ngọc vác bọc hành lý đến bên bến đò, nghe thấy tiếng mái chèo khua nước từ từ rời xa, lại nghe tiếng người bên cạnh nói chuyện lao nhao, không che giấu được hai chữ ‘người mù’ đang rì rầm.

Chàng không tức giận, cũng chẳng chán nản, chỉ dùng gậy trúc để dò đường, tự đi, vẫn đứng ở bến đò như trước .

***

Lam Hạo Nguyệt đứng đó không xa, nhìn thấy hết thảy, thấy chàng bình tĩnh đứng ở nơi cách xa mọi người, ngay đầu gió. Ngoài sông gió lớn, thổi đạo bào màu xanh của chàng tung bay, thế nhưng chàng vẫn đứng yên lặng không nói, như một đóa sen xanh cao ngạo lánh đời.

Trái tim vốn lạnh lùng ngoan cố của nàng nay bỗng trở nên mềm mại, nhưng lại cảm thấy có phần xót xa. Nàng xuyên qua đám người kia, chầm chậm tới gần chàng, do dự một lát rồi mới mở miệng gọi: “Trì Thanh Ngọc.”

Bàn tay nắm gậy trúc của Trì Thanh Ngọc khẽ run lên, nhưng nhanh chóng hồi phục sự bình tĩnh ban đầu. Chàng không đáp, chỉ lặng lẽ đứng đón gió sông.

Nàng vươn tay, kéo gậy của chàng: “Đi thôi, đừng chờ nữa.”

Giọng chàng rất nhẹ nhưng kiên định: “Chờ chút nữa, có lẽ sẽ có đò khác tới.”

Nàng lắc đầu, nhìn vào mắt chàng, nói: “Bọn họ không cho anh lên đâu, vì sao anh cứ phải cứng đầu như thế?”

Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, trả lời: “Tôi muốn ngồi thuyền.”

“Vì sao nhất định phải ngồi thuyền? Mọi người đều đối xử với anh như thế, anh vẫn chưa bỏ ý định này sao?” Lam Hạo Nguyệt không nhịn được mà nắm tay chàng, sau đó kéo đi.

Trì Thanh Ngọc vẫn không nhúc nhích, mặc nàng nổi giận.

“Tôi chưa từng ngồi thuyền một mình bao giờ.” Chàng cười tự giễu, “Chỉ là muốn thử xem, tôi không biết vì sao bọn họ lại nghĩ tôi không thể ngồi… Chẳng có vấn đề cả, tôi tự biết mình sẽ không xảy ra gì là được.”

Chàng nói xong, khẽ nghiêng mặt sang, quay về phía nàng, nói: “Cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với tôi.”

Lam Hạo Nguyệt cắn môi, kinh ngạc nhìn chàng, nhìn khuôn mặt tuấn tú, quần áo chỉnh tề, gậy trúc xanh biếc.

“Anh nghe thấy Ký Dao nói vậy nên mới không chịu ở lại đi cùng chúng tôi phải không?” Cuối cùng nàng không kiềm được, nói thẳng, “Chị ấy không nên nói xấu anh sau lưng như vậy, thế nhưng tại sao anh cứ bỏ đi không nói một lời? Nếu không nghe Ký Huân kể lại, tôi hoàn toàn không biết anh lại nghĩ gì!”

Chàng hít một hơi thật sâu, nói liền: “Tôi có thể nói gì? Tôi chỉ cảm thấy, mình xuống núi là sai, đến đây cũng sai. Nếu tôi đã kéo dài hành trình của mọi người, cần gì phải để mọi người chậm trễ hơn nữa?”

“Nếu tôi không biết chuyện này, anh vẫn không nói, có đúng không?!”

Trì Thanh Ngọc thản nhiên: “Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, nói hay không thì có gì quan trọng. Cô cũng không cần tức giận với bọn họ làm gì.”

“Anh không quan tâm hình tượng của mình trong lòng tôi sao?” Giọng nói của Lam Hạo Nguyệt căng thẳng, khẽ run.

Tựa như chàng hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại trở nên lãnh đạm ngay lập tức: “Tôi biết vốn đã rất xấu rồi, có tệ hại thêm nữa thì có làm sao?”

“Anh!” Vì chàng, Lam Hạo Nguyệt tức nghẹn không nói nên lời, sau đó lại dùng sức nhéo tay Trì Thanh Ngọc một cái. Chàng cau mày muốn giật tay ra thì lúc này, nghe thấy tiếng mái chèo rẽ sóng từ xa truyền tới, lại có tiếng người lao nhao bên bến đò.

Lam Hạo Nguyệt nắm tay chàng, kéo đi tới bến.

Trên tay Trì Thanh Ngọc vẫn cảm thấy hơi đau, chàng không kiềm được tức giận nói: “Cô đưa tôi lên thuyền là được.”

Lam Hạo Nguyệt hừ một tiếng, chẳng thèm đáp, chờ sau khi mọi người đều lên thuyền rồi mới kéo chàng lên trước, bước từng bước lên chiếc thuyền ba lá.

Người lái đò thấy thế liền hỏi: “Cô nương, cô đưa anh ta lên thuyền ngồi chung với nhau? Hay chỉ một mình anh ấy thôi?”

“Chúng tôi đi chung với nhau!” Lam Hạo Nguyệt tức tối nói rồi đỡ Trì Thanh Ngọc ngồi ở mũi thuyền.

“Cô làm gì thế?” Trì Thanh Ngọc ngẩn ra.

“Anh không nghe thấy à? Đi chung với anh!” Nàng vẫn tức tối, giật lấy gói đồ sau vai chàng, ôm trong người.

***

Thuyền rời khỏi bến, mấy lần Trì Thanh Ngọc muốn mở miệng nhưng vì xung quanh có người, chàng đành phải nhịn. Vất vả lắm mới sang được bờ bên kia, chàng nghe thấy người ta nhốn nháo lên bờ, cũng đứng lên theo.

“Lam Hạo Nguyệt.” Chàng không nghe nàng nói chuyện, không khỏi thấy hơi sốt ruột, “Tôi sang bờ bên kia, cô trở về đi.”

Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới đứng dậy, trên thuyền chỉ còn hai người bọn họ, người lái đò thấy bờ sông bên kia không có mấy ai, liền bỏ neo xuống, qua chỗ khác nghỉ ngơi.

“Lam Hạo Nguyệt!” Chàng bất đắc dĩ đi về trước một bước, lại bảo: “Cô lại không muốn nói sao? Tôi đi đây!”

“Anh nói anh đi à?” Nàng giữ chặt ống tay áo chàng không buông.

“Tôi muốn về núi La Phù.” Trì Thanh Ngọc gạt tay nàng ra.

“Vì giận tôi nên bỏ đi sao?” Nàng lại níu tay áo chàng lần nữa.

“Chẳng quan hệ gì với cô cả, chẳng quan hệ gì tới các người!” Trì Thanh Ngọc còn muốn dùng sức tránh đi nhưng lại bị Lam Hạo Nguyệt đè lại.

“Anh đã đồng ý đưa tôi về Hành Sơn, nói không giữ lời!” Nàng nói như vô lại.

Trì Thanh Ngọc xoay mặt sang chỗ khác, tức giận bảo: “Không phải cô cũng luôn miệng nói không muốn về Hành Sơn sao? Là ai không giữ lời?”

“Anh đưa thì tôi sẽ về.” Lam Hạo Nguyệt đi sát tới một bước, nhìn thẳng vào chàng.

Trái tim của chàng bất ngờ nhảy dựng. Hình như gò má có thể cảm nhận được hô hấp của nàng.

Trì Thanh Ngọc vội vàng lùi về sau một bước, chiếc thuyền nhỏ bất ngờ rung lên, lắc lư trên mặt nước.

“Cẩn thận!” Lam Hạo Nguyệt vội vàng kéo lại, trong tình thế cấp bách, bắt ngay cánh tay chàng.

Hai người đều rất sửng sốt. Chàng đang cuống lên, Lam Hạo Nguyệt lại bước tới gần, ra vẻ hung dữ nói: “Nếu anh đi rồi, tôi sẽ không về Hành Sơn, bây giờ sẽ lập tức chạy mất, lên ngựa, ngay lập tức!”

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng đang nắm chặt trên mu bàn tay, mặt Trì Thanh Ngọc hơi nóng dần, lúc này ra sức rút về, tỏ ra không thèm quan tâm: “Cô có về Hành Sơn hay không thì liên quan gì tới tôi?”

“Được!” Lam Hạo Nguyệt lấy cái bọc trong tay đập nhẹ vào Trì Thanh Ngọc, “Chạm phải rồi chứ hả? Đây là bọc đồ của tôi. Bây giờ tôi sẽ đi ngay, anh cũng có thể quay về núi La Phù của mình. Đường rộng trời cao, mỗi người một hướng, chào!”

Dứt lời, nàng lại ‘lướt qua’ rồi nhảy lên bờ, chạy về trước.

“Lam Hạo Nguyệt!” Trì Thanh Ngọc đứng trước mũi thuyền mà sửng sốt, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, đi về phía có tiếng nàng chạy đi. Thuyền ba lá hẹp, dù chàng có dò đường nhưng dưới chân lảo đảo, lúc này bỗng nghe thấy tiếng vang, có người vội vàng xoay tới như cơn gió, nâng khuỷu tay chàng, trách: “Ngốc à, không muốn sống nữa hả?! Không sợ chết đuối sao?!”

Chàng giật mình, sau đó xụ mặt nói: “Tôi biết bơi.”

“Lại tự cho là đúng!” Lam Hạo Nguyệt ép chàng trở về thuyền, đè chàng ngồi xuống mũi thuyền.

“Vì sao lại quay về thuyền?” Chàng sờ mạn thuyền hỏi.

Nàng liếc chàng, cười trộm một cái rồi nói: “Anh không đưa tôi về Hành Sơn à?”

Trì Thanh Ngọc chán nản, quyết định không trả lời.

Lúc này lái đò mệt mỏi quay lại, anh ta thấy hai bạn trẻ tức giận nói cười ầm ĩ, bất ngờ hỏi: “Hai vị, có đi nữa không?”

“Đưa chúng tôi về lại bờ bên kia đi.” Lam Hạo Nguyệt đắc ý nói.

Trì Thanh Ngọc khó chịu, ngồi bên cạnh không lên tiếng. Sau khi nghe tiếng nước, mới chân thành bảo: “Cô phải đồng ý với tôi, không được bỏ chạy nữa đâu.”

Lam Hạo Nguyệt cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má: “Trì đạo trưởng, hình như mấy lần trước, người bỏ chạy là anh cơ mà!”

Gió phe phẩy, thổi mặt sông gợn sóng, đưa con thuyền lắc lư chạy về bờ bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK