ngẫm nghĩ, thấy vẫn nên đưa chàng quay về thì tốt hơn, tránh lại xảy ra chuyện. Vì thế, sau giờ ngọ, anh cố tình đi tìm Trương Tòng Thái và Lệ Tinh Xuyên, muốn kể những chuyện ở nhà cũ Liêu gia cho bọn họ biết trước rời khỏi đây.
Hai người họ không biết vì sao Cố Đan Nham tới đột ngột thế này, nghe anh nói qua về chuyện dưới hầm, không khỏi sửng sốt. Cố Đan Nham đánh giá thần sắc của hai người, trông không giống đã biết về chuyện này.
“Cố đạo trưởng, tôi muốn đến gặp sư đệ của anh để hỏi cho rõ ràng, dù gì thì chuyện này cũng liên quan đến nội vụ phái Thanh Thành, không thể qua loa.” Dù tuổi tác không lớn nhưng bản thân Trương Tòng Thái là một người nổi bật trong số những nhân tài mới xuất hiện của phái Thanh Thành, làm việc khá trầm ổn.
Cố Đan Nham gật đầu, đưa họ ra sau hậu viện. Bọn họ cố tình giấu chuyện này với người của Đường môn, may mà hậu viện khá hẻo lánh, không có ai. Trương Tòng Thái vừa vào thì liền nói mục đích đến cho Trì Thanh Ngọc nghe. Trì Thanh Ngọc kể lại những chuyện mà chàng và Lam Hạo Nguyệt đã phát hiện dưới thông đạo, cả việc tìm được hài cốt.
“Chỉ là lúc đó, cây đuốc trong tay Lam cô nương tắt mất, tôi cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể kể lại cho các anh những việc đại khái vậy thôi.” Trì Thanh Ngọc ngẫm nghĩ, tiếp, “Ở mặt sau của giường đá mà hài cốt nằm lên, có khắc một vài chữ rất ngoáy. Tôi không nhận được nhiều chữ, chỉ có ‘Hoa sen, Diệp gia, Tử Dạ ám sát’ mà thôi.”
“Tử Dạ ám sát?” Lệ Tinh Xuyên giật mình, “Lẽ nào nói tới Tử Dạ của Đoạt Mộng lâu?”
Cố Đan Nham lại hỏi về chuyện này, lúc ấy Lệ Tinh Xuyên mới kể lại những mà bọn y đã chứng kiến cho anh nghe. Cố Đan Nham nhíu mày nói: “Thì ra thích khách Tử Dạ ngày xưa nay ẩn mình tại nơi này, không biết có quan hệ gì với bộ hài cốt kia, tiếc là hắn đã bị giết, không thể kiểm chứng.”
Lệ Tinh Xuyên ngẫm nghĩ, cúi người hỏi Trương Tòng Thái: “Sư huynh, huynh nói xem ‘Diệp gia’ kia, có phải là…”
Trương Tòng Thái ngẩng đầu trừng mắt, ý muốn bảo y không được để lộ. Lệ Tinh Xuyên hiểu ý, lùi ra sau một bước, không nhắc tới chuyện này nữa.
“Cảm ơn hai vị đã báo cho việc này.” Trương Tòng Thái ôm quyền nói, “Tiếc là tư lịch của tôi và Tinh Xuyên còn thấp, không thể hiểu thấu đáo hàm nghĩa trong này, đành gác lại, sau khi về Thanh Thành rồi sẽ bẩm báo cho chưởng môn.”
Cố Đan Nham đáp lễ, “Đây chuyện riêng của phái Thanh Thành, Thần Tiêu cung chúng tôi cũng chỉ chuyển lời, sẽ không nhúng tay. Chờ khi thương thế của sư đệ tốt lên, hai chúng tôi sẽ trở lại núi La Phù.”
Trương Tòng Thái bỗng cảm thấy quá bất ngờ, Lệ Tinh Xuyên cũng nói: “Sao hai vị lại rời đi? Tôi vốn tưởng rằng có thể đồng hành chung đường với mọi người đến tận Hành Sơn…”
Trì Thanh Ngọc trầm mặc không nói, Cố Đan Nham quay sang nhìn chàng một cái, mỉm cười bảo: “Vì lúc trước Lam cô nương thế đơn lực bạc, chúng tôi lo cô ấy lên đường một mình nên mới đi theo. Nay người nhà đã đến, lại có các anh ở bên, tôi có việc riêng, muốn đưa sư đệ trở về núi nghỉ dưỡng.”
“Cố đạo trưởng khiêm tốn rồi, các anh hộ tống Lam cô nương đến tận đây, đã là tận tâm tận lực. Dù sao tôi và Tinh Xuyên cũng đi cùng cô ấy, cứ giao chuyện hộ tống này cho chúng tôi là được.” Trương Tòng Thái cười ha hả, chắp tay làm lễ, chào Cố Đan Nham, rồi lại cảm ơn Trì Thanh Ngọc, sau đó mới cùng Lệ Tinh Xuyên rời đi.
Hai người rời khỏi hậu viện, trước khi lên lầu, Trương Tòng Thái dừng bước, kéo Lệ Tinh Xuyên qua một bên, “Cùng huynh đến trấn Đào Nguyên một chuyến.”
“Sư huynh muốn tự mình đi xem?” Ánh mắt của Lệ Tinh Xuyên cũng trầm hẳn.
Trương Tòng Thái cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có ai mới nói: “Căn nhà kia đã lâu không có người ở, vậy mà bên dưới lại giấu một hài cốt, quả là một chuyện rất kỳ lạ. Nếu chúng ta không xử lý cho xong, e sẽ có họa về sau.”
Lệ Tinh Xuyên cũng suy nghĩ một chút, thấy xung quanh không có người của Đường môn, liền lặng lẽ cùng anh rời khỏi nhà trọ.
***
Hai người thúc ngựa quay lại trấn Đào Nguyên. Dù căn nhà cũ của Liêu gia đã được dập lửa, nhưng tường vây ở hậu viện đã đổ sụp, khu vườn vốn đủ loại hoa cỏ, xanh um tươi tốt là thế, nay cũng hoàn toàn thay đổi. Hàng xóm xung quanh sợ dính phải thị phi, đã rời xa nơi này từ đêm bị châm lửa tối qua. Vì thế khi bọn họ trở lại Liêu gia, xung quanh rất yên tĩnh.
Trương Tòng Thái đi ra hậu viện, Lệ Tinh Xuyên theo sát ngay sau, hai người nhanh chóng tìm được cửa hầm dưới đống hoang tàn trong căn phòng nhỏ, bên dưới vẫn là mùi khói gay mũi không tan. Hai người một trước một sau nhảy xuống hầm, trong hầm cháy đen, đất đá phía trên sập xuống, hỗn độn ngổn ngang. Lệ Tinh Xuyên đốt lửa soi xung quanh, thấy ở góc tường phía trước có một chỗ hõm bằng gỗ đá, y đi tới kiểm tra, không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy hai tảng đá ở dưới đáy hơi lệch nhau.
“Vậy thì chắc là chỗ này rồi. Đêm qua đệ và Cố đạo trưởng đi xuống tìm, chỗ này tối đen, thế nên chẳng phát hiện huyền cơ.” Y quay đầu nói với Trương Tòng Thái, hai người hợp lực đánh vỡ tảng đá, lộ ra cửa động tối om.
Trương Tòng Thái buột chặt ống tay áo, nhảy xuống dưới trước. Lệ Tinh Xuyên đi theo, hai người đi dọc theo hành lang, vì có mồi lửa nên bước đi không quá vất vả. Lệ Tinh Xuyên vừa nhìn vách đá loang lổ vừa nói: “Sư huynh, trước đây huynh có từng nghe nói ở đây có thông đạo không?”
Trương Tòng Thái lắc đầu, “Chưa từng. Huynh chỉ đi theo Trác chưởng môn tới đây một lần, lại còn là để tế tổ tiên Liêu gia. Nghe nói năm xưa sư công vừa rời khỏi nhà liền bái thầy xin học khắp nơi. Sau khi tới núi Thanh Thành, từ một đệ tử nhỏ nhất, luyện võ không ngại gian khổ, lại thêm tính tình trầm ổn vững vàng, vừa hơn ba mươi đã được ngồi lên chức chưởng môn.”
Lệ Tinh Xuyên cười nói: “Những gì lão chưởng môn trải qua lúc trẻ chẳng khác đệ mấy, tiếc là, đệ lại không có may mắn như ngài.”
Trương Tòng Thái quay đầu nhìn y, nói: “Lệ sư đệ, nếu đệ có thể toàn tâm toàn ý đóng góp hết sức mình cho Thanh Thành, sau này sẽ không bị chôn vùi vô danh.”
“Đệ chỉ nói đùa thôi. Lệ Tinh Xuyên đệ không có căn cơ, nay đến Thanh Thành, có thể cắm rễ ở đây đã là không tệ rồi.” Lệ Tinh Xuyên vỗ vào vai anh, “Trương sư huynh, cha huynh là sư đệ của Trác chưởng môn, đệ thấy có lẽ chức chưởng môn của phái Thanh Thành sau này sẽ được giữ lại cho huynh thôi.”
“Sao đệ lại nói như vậy, chưởng môn cần dựa vào thực lực cá nhân, Trác chưởng môn nghĩ thế nào, nào ai có thể liệu trước?” Dù Trương Tòng Thái nói vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì tức giận. Lúc này, hai người rẽ qua một khúc cua, Lệ Tinh Xuyên giơ mồi lửa lên, soi đường phía trước, nhướng mày nói: “Nhìn này, quả là có hàng rào sắt thật.”
Trương Tòng Thái đi lên trước vài bước, thấy cửa sắt kia nửa đóng nửa mở, xiềng xích rơi trên đất. Anh lấy mồi lửa trong tay Lệ Tinh Xuyên, vội vàng soi vô trong. Căn phòng đá hỗn độn một đống, vách tường bị ám khói đen thui, trên mặt đất là vô số mảnh vụn, nào có thể tìm được giường đá và hài cốt gì!
“Đây là sao?!” Trương Tòng Thái kinh hãi, bước nhanh về trước, ngồi xổm xuống tìm thật kỹ. Nhưng đất đá rơi vụn ngổn ngang, hoàn toàn không thể tìm ra chỗ nào có chữ lưu lại cả.
Lệ Tinh Xuyên cau mày sờ lên vách đá, nói: “Trên vách tường vẫn còn ấm, có lẽ sau khi Trì Thanh Ngọc và Lam Hạo Nguyệt rời đi, có người vào phòng phóng hỏa thiêu hủy.”
Trương Tòng Thái tức tối ném cục đá vụn trong tay, vội la lên: “Nhưng theo như lời Trì Thanh Ngọc, chắc hẳn cậu ta sẽ không nói lại việc này cho người khác, vậy thì còn ai biết chỗ này nữa?”
Lệ Tinh Xuyên chẳng biết phải nói sao: “Cũng không biết được. Lúc đó đệ và Cố Đan Nham có xuống hầm tìm một lần, sau đó Đoạt Mộng lâu lại cho người truyền tin nên bọn đệ vội vội vàng vàng đi lên. Không phải hai chị em Đường Ký Dao cũng ở cạnh huynh đó sao?”
“Vậy thì chờ chúng ta rời khỏi căn nhà này, kẻ phóng hỏa đã quay lại căn hầm này…” Trương Tòng Thái ngẫm nghĩ, bỗng dưng lao ra khỏi căn phòng đá, chạy nhanh về trước, sau đó mới dừng lại.
Lệ Tinh Xuyên rảo bước đuổi theo, “Sư huynh nghĩ có người còn trốn ở đây sao?”
Trương Tòng Thái gật đầu nói: “Sư đệ, căn nhà cũ ở trấn Đào Nguyên này quá quỷ dị. Còn nữa, vì sao đám người Đoạt Mộng lâu lại truy đuổi không buông một A Nghiệp vốn đã rời khỏi giang hồ như thế, lẽ nào vì muốn tiêu diệt phản đồ?”
Lệ Tinh Xuyên suy nghĩ một lát, đáp: “Đệ nghĩ vẫn nên trở về rồi báo lại cho chưởng môn, cần thiết thì để ngài ấy tự mình đến đây tra cho rõ.”
Trương Tòng Thái thấy căn phòng đá này đã bị thiêu rụi, có ở lại cũng chẳng ích gì, đành cùng Lệ Tinh Xuyên tiếp tục đi dọc theo hành lang, muốn tìm xem liệu có còn dấu vết nào nữa không.
Nhưng cả con đường còn lại chẳng còn gì đặc biệt, hai người tới lối ra, nhìn xuống dưới, là nước sông cuồn cuộn. Lệ Tinh Xuyên vịn vào mỏm đá rồi nhảy xuống, sau khi đạp chân lên cành tùng thì đưa mắt nhìn về xa, thấy sau núi chính là nơi mà đêm qua, đám người của Đoạt Mộng lâu đã đuổi giết A Nghiệp, không khỏi cau mày.
***
Hai người trở lại trấn, tìm được chỗ bác Trần đang dưỡng thương. Thế nhưng dù là bác Trần thì cũng chả biết tỉ mỉ chuyện dưới hầm, bọn họ đành phải quay lại huyện thành. Đến khi trở lại nhà trọ thì thấy Đường Ký Dao đang sốt ruột đứng trước cửa ngóng về xa mãi. Chị thấy bóng hai người, giậm chân nói: “Cuối cùng hai người cũng trở lại!”
Trương Tòng Thái nhảy xuống ngựa, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”
“Tôi tìm các anh cả nửa ngày nay, hai người đi đâu thế?” Chị không trả lời, trên mặt vẫn mang ý oán trách.
Lệ Tinh Xuyên mỉm cười nhận roi da trong tay Trương Tòng Thái, đáp: “Chúng tôi không yên tâm về bác Trần, thế nên quay lại thăm bác ấy. Lại thêm, căn nhà của Liêu gia bây giờ không có ai trông, nhỡ đâu đạo tặc đến quét sạch chẳng còn gì thì đấy là lỗi của chúng tôi. Vận nên nhờ trưởng trấn sắp xếp mấy người để trông coi, sau khi trở về chúng tôi cũng dễ ăn nói với chưởng môn hơn.”
“Thì ra là vậy…” Đường Ký Dao gật đầu, Trương Tòng Thái đi lên trước hỏi: “Đường cô nương, thương thế của em cô sao rồi, sao cô không coi chừng cô ấy?”
“Tinh thần của em ấy đã tốt lên rồi, tôi nghĩ nên báo cho các anh một tiếng thì mới phát hiện hai người không còn ở nhà trọ nữa.” Đường Ký Dao nói xong, sóng vai Trương Tòng Thái lên lầu, lại quay đầu hỏi chuyện Lệ Tinh Xuyên đang đi sau.
Lệ Tinh Xuyên cười nhẹ, theo chị đi tới phòng Lam Hạo Nguyệt đang dưỡng thương. Đường Ký Dao bảo hai người đứng chờ ngoài cửa, chị đẩy cửa đi vào, muốn nhìn xem Hạo Nguyệt đã nghỉ ngơi chưa. Vừa vén rèm lụa thì thấy Lam Hạo Nguyệt đang ngồi tựa vào đầu giường.
“Hạo Nguyệt, sao em lại ngồi dậy thế này?” Chị giật mình, buông vội rèm xuống, đi tới trước giường.
Lam Hạo Nguyệt thấy chị đã về, vội nằm xuống không nói. Đường Ký Dao thấy khuôn mặt nàng có gì kì lạ, hơi nhíu mày, nhẹ nhàng kéo tay, định đắp chăn thay thì thấy tay phải nàng đang nắm chặt, tựa như đang giữ vật gì đó. Đường Ký Dao muốn tách ra thì Lam Hạo Nguyệt vội vàng rút tay về.
“Thần thần bí bí, làm gì vậy?” Đường Ký Dao lẩm bẩm, xoay người mời Trương Tòng Thái và Lệ Tinh Xuyên vào phòng. Hai người ân cần thăm hỏi Lam Hạo Nguyệt, thấy sắc mặt nàng vẫn không được tốt nên chẳng tiện trò chuyện nhiều, đa số vẫn là bàn về chuyện thu xếp sau này với Đường Ký Dao. Đường Ký Dao nhớ tới lời Đường Vận Tô nói, buột miệng: “Tuy rằng người của Đoạt Mộng lâu đã đi, nhưng từ đây đến Hành Sơn vẫn còn khoảng cách rất xa…”
Lệ Tinh Xuyên nói: “Không cần lo lắng, chúng tôi vốn định về Thanh Thành, trên đường có vòng qua Hành Sơn cũng chẳng sợ trễ thời gian, lại nói, Lam cô nương đang bị thương, trên đường đi không thể thiếu người bảo vệ mới đúng.”
Đường Ký Dao thấy y nói vậy, cười gật đầu. Rèm lụa mỏng trước giường ngăn cách Lam Hạo Nguyệt và bọn họ, Lệ Tinh Xuyên thấp thoáng thấy nàng đang xoay người nằm, hình như hơi ngẩn ra, nói với Trương Tòng Thái: “Sư huynh, chúng ta không nên quấy rầy ở đây thêm nữa, đợi thương thế cô ấy khỏe hơn rồi lại tới thăm vậy.”
Lam Hạo Nguyệt vốn đang xuất thần, bỗng nghe y nói vậy, lơ đãng vén rèm lên, lộ nửa mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn khỏe… Cảm ơn ngày trước có Lệ thiếu hiệp đã ngăn cản Chính Ngọ giúp tôi.”
Lúc này, ráng chiều màu vỏ quýt chiếu vào phòng, chiếu lên rèm mỏng màu trắng, tựa như lớp son phấn nhàn nhạt trên gò má hơi tái của Lam Hạo Nguyệt, Lệ Tinh Xuyên vốn định đứng dậy rời đi, vừa nghiêng người nhìn, không khỏi ngẩn ngơ.
Trương Tòng Thái đến cạnh y, kéo tay. Lệ Tinh Xuyên gật đầu với Lam Hạo Nguyệt, ý muốn cáo từ, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười rạng rỡ.
***
Đường Ký Dao tiễn hai người ra khỏi phòng, bỗng nhiên Trương Tòng Thái nhớ tới lời Cố Đan Nham nói với anh lúc trưa, xoay người hỏi Đường Ký Dao: “Cố đạo trưởng có chào từ biệt với cô chưa?”
“Chào từ biệt?” Đường Ký Dao kinh ngạc mãi thôi, “Bọn họ phải về núi La Phù à?”
Trương Tòng Thái hơi lúng túng, “Tôi chỉ nghe nói thôi.”
Đường Ký Dao có vẻ buồn bực nói: “Trước không nghe anh ta nói gì cả, tôi còn tưởng bọn họ sẽ cùng đi cho đến khi gần Hành Sơn…”
“Nghe nói tiểu sư đệ của anh ấy bị thương, không tiện bôn ba.” Lệ Tinh Xuyên dứt lời, cười nói: “Tôi lại cảm thấy hơi tiếc, vốn định mời bọn họ tới Thanh Thành làm khách, tỷ thí với nhau một phen.”
Dù rằng Đường Ký Dao vốn không muốn để Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc được gần gũi với nhau, nhưng nay, cô cô đang bị thương, bỗng nhiên Cố Đan Nham định bày tỏ ý muốn đi, chị thầm tính toán. Trương Tòng Thái thấy chị có vẻ trầm mặc, liền chào tạm biệt rồi cùng Lệ Tinh Xuyên trở về phòng.
Đường Ký Dao vẫn còn băn khoăn, sau khi vào trong phòng Lam Hạo Nguyệt, cửa vốn chỉ khép hờ, chị thấy Lam Hạo Nguyệt đang nằm trên giường, nhìn vật trong tay mà ngẩn người.
“Hạo Nguyệt, giấu bảo vật gì vậy, cho chị xem nào.” Đường Ký Dao sải bước đi tới, khiến Lam Hạo Nguyệt giật nảy.
“Không có gì đâu…” Lam Hạo Nguyệt ấp úng nói, nhét món đồ trong tay vào chăn. Từ nhỏ, Đường Ký Dao đã thích đùa giỡn với nàng thành quen, bỗng dưng thò tay chụp lấy, tay móc được một sợi tơ đỏ, xâu một mặt ngọc màu xanh biếc.
“Chà, em mua được món ngọc đẹp thế này từ lúc nào vậy?” Đường Ký Dao giơ mặt ngọc lên, hướng về phía ánh sáng để nhìn, “Bên trong còn có hoa sen nữa này? Thật là thú vị!”
Khuôn mặt Lam Hạo Nguyệt hơi ửng hồng, muốn giành lại nhưng không có sức, đành phải năn nỉ: “Chị Ký Dao, chị cẩn thận đừng để rớt bể.”
“Chị không có cướp, em sợ cái gì?” Đường Ký Dao chu miệng, tay quấn sợi chỉ, lắc qua lắc lại, đột nhiên nói, “Sao chị cứ thấy đã từng thấy nó ở đâu rồi… Mà trước đây em đâu có mang theo…”
Lam Hạo Nguyệt không dám lên tiếng, xoay mặt qua nơi khác. Đường Ký Dao suy nghĩ thật kỹ một lát, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, “Chị nhớ rồi, lúc trước trên cây sáo của Trì Thanh Ngọc cũng có treo một mặt ngọc… Hạo Nguyệt, đây là của anh ta?”
“Em chỉ nhặt được thôi mà…” Lam Hạo Nguyệt lí nhí, rũ mắt nhìn xuống.
“Em đừng có gạt chị, lần trước nói có phải em có tình ý gì với anh ta không, em không chịu thừa nhận. Hay là anh ta và em lén thề hẹn điều gì nên đưa mặt ngọc này cho em?” Đường Ký Dao thấy bộ dạng chột dạ của nàng, càng chắc chắn về suy đoán của mình.
“Chị, chị nói bậy bạ gì vậy?! Em phải đi trả lại cho chàng!” Lam Hạo Nguyệt chống người đứng dậy, lại bị Đường Ký Dao đè xuống.
“Em đừng làm bừa! Bản thân đã bị thương thành cái dạng gì rồi mà còn muốn tìm anh ta nữa hả?” Đường Ký Dao tức giận nắm chặt mặt ngọc trong tay, không đợi Lam Hạo Nguyệt đáp lời, đi một mạch ra khỏi cửa.
***
Chị chạy nhanh xuống lầu, đến hậu viện, thấy cửa phòng đang mở phân nửa, Trì Thanh Ngọc đứng bên cửa sổ, như đang nghĩ gì đó mà lau Cổ kiếm. Đường Ký Dao thong thả đi tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn thấy, không thấy bóng dáng Cố Đan Nham đâu, lúc này mới tạm yên tâm.
“Sư huynh anh không có ở đây à?” Chị chắp tay sau lưng, ho khan một tiếng.
Trì Thanh Ngọc dừng tay, nhàn nhạt nói: “Đường cô nương à? Sư huynh đã ra ngoài, cô có chuyện gì không?”
“Thế à…” Đường Ký Dao đảo mắt, vung sợi chỉ đỏ, dựa vào trước cửa sổ nói, “Trì Thanh Ngọc, anh có thiếu thứ gì không?”
Trì Thanh Ngọc hơi sửng sờ, bỏ kiếm trong tay xuống, quay người lại “Ý cô là?”
“Có người đang ngắm mặt ngọc trong tay, vừa hay để tôi nhìn thấy.” Chị giơ mặt ngọc lên, cố tình huơ huơ trong không trung, cố ý thở dài, “Nhà của tôi cũng có nhiều ngọc lắm, đều trong suốt không tì vết. Nhưng mà hoa văn màu trắng trong cái mặt ngọc này ấy à, trông như hoa sen, lại còn là tự nhiên mà thành, nếu hướng ra mặt trời để soi, càng lóng lánh trong suốt…”
Hai hàng lông mày của Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu lại, chàng vịn tay vào mép bàn, trầm giọng nói: “Đường cô nương, theo như lời cô nói thì có lẽ hoa tai này là của tôi.”
“Haha, đúng là của anh thì con bé mới giữ.” Đường Ký Dao không trả mặt ngọc cho chàng mà lại hơi hếch cằm, nhìn chàng nói: “Trì Thanh Ngọc, nghe nói anh cũng sắp trở lại núi La Phù phải không?”
Chàng vốn không muốn trả lời câu này, trầm mặc một chút, vẫn thấp giọng nói: “Cố sư huynh có nói vậy. Vẫn chưa chào tạm biệt Đường phu nhân.”
Đường Ký Dao liếc chàng, thấy chàng vẫn một bộ thận trọng nghiêm trang, trong lòng bỗng cảm thấy không vui.
“Đừng có nói là muốn đi, rốt cuộc định chờ được người khác giữ lại đấy nhé?” Chị cảm thấy mình đã đoán trúng ý đồ của Trì Thanh Ngọc, không khỏi hả hê, lạnh mắt nhìn chàng, “Sau khi gặp anh thì Hạo Nguyệt cứ như bị trúng tà, liên tục gặp phiền toái. Tuy tôi biết chuyện này không phải lỗi của anh, nhưng anh cũng khó mà đứng ngoài cuộc. Từ nhỏ Hạo Nguyệt không có mẹ chăm sóc, tôi không muốn con bé xảy ra chuyện gì!”
Trì Thanh Ngọc cố nén cơn giận, đáp: “Vì tôi mà Lam cô nương đã bị thương, tôi rất áy náy, nhưng cũng không phải tôi cố tình muốn bảo phải rời đi, vì sao cô lại nghĩ vậy?”
“Không phải là tốt nhất, anh cũng nên tự ngẫm lại mình có thân phận gì đi, chớ dùng cái mánh khóe phố chợ thối nát này để dụ dỗ nó!” Chị nói xong, ném mặt ngọc lên chiếc bàn bên mép cửa số, “Trả mặt ngọc này lại cho anh, tôi mặt kệ rốt cuộc nó đã vào tay Hạo Nguyệt bằng cách nào, nói cho anh hay, Đường gia và Lam gia chúng tôi không thiếu tiền, không thiếu thứ gì hết! Sau này nhờ anh cách xa em họ tôi một chút!”
Mặt ngọc rơi xuống bàn, phát tiếng vang nhỏ, đánh thẳng vào lòng Trì Thanh Ngọc.
Chàng vốn không hiểu vì sao Đường Ký Dao luôn nói mát, mỉa mai mình, trước đây chàng còn nghĩ vì mình bị mù nên chị mới khinh thường, cũng thành quen, không để trong lòng. Nhưng nay chị nói ra những lời như thế, khiến lòng Trì Thanh Ngọc dâng lên một niềm chua xót.
“Đường cô nương, tôi không biết vì sao cô lại nói như vậy… Nếu cô cảm thấy Lam cô nương bị thương lần này vì tôi không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi cũng không muốn biện bạch. Nhưng những lời khác cô nói, tôi thật không thể chấp nhận! Mặt ngọc này tôi luôn mang theo từ bé, trước đây thất lạc trên thuyền, vì sao cô lại vì vậy mà dùng lời ác ý, vu khống quan hệ của tôi và Lam cô nương?!” Chàng hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Tôi có gì ác ý hả? Hạo Nguyệt là đứa em họ thân thiết nhất của tôi! Nếu anh vô tâm, thì nên giống như lời tôi nói ấy, mau sớm cách xa nó ra, để con bé mau tỉnh táo lại.” Đường Ký Dao hất đuôi sam dài trước vai, xoay người đi mất.
Ráng chiều dần vơi, gió đêm ghé tới, cửa sổ rung lắc dữ dội. Trì Thanh Ngọc ngây người đứng lặng hồi lâu, sau đó mới vươn tay sờ lấy mặt ngọc bị ném trên bàn. Chàng chầm chậm nắm chặt trong tay, cảm thấy như nặng ngàn cân.
Danh Sách Chương: