Nhưng Đường Ký Dao nhất định không chịu, nói mình chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Lam Hạo Nguyệt hỏi: “Bà ngoại có lo lắng gì lắm không ạ?”
Đường Húc Khôn đáp: “Mẹ đã trải qua bao sóng to gió lớn, mấy việc nhỏ này không đủ để bà lo âu. Chẳng qua Đoạt Mộng lâu đúng là rất kiêu ngạo, dám đến Đường môn ta giở trò. Cho dù lần này không bắt được tên trộm kia, chúng ta cũng nhất định tìm được Phương Nhụy phu nhân để hỏi rõ ràng!” Ông nói tới đây, nhìn lại Đường Ký Dao rồi bảo, “Trong nhà bây giờ chỉ có mỗi mình mẹ con trông coi, con về mau, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cũng cần con tới đưa tin.”
Dù rằng không tình nguyện nhưng Đường Ký Dao cũng thấy cha mình nói không phải không có lý, liền muốn gọi Lam Hạo Nguyệt cùng trở về Đường môn. Thế nhưng Đường Húc Khôn lại bảo: “Hạo Nguyệt nên ở lại thì hơn. Chúng ta đều chưa từng giao đấu với Chính Ngọ, em nó ở đây thì sẽ có lợi cho mọi người.”
“Nhưng em ấy cũng bị thương mà!” Đường Ký Dao bất bình.
Lam Hạo Nguyệt cười nhẹ: “Chỉ là bị đá một cái thôi, không có gì lớn ạ.”
Đường Ký Dao bất đắc dĩ thở dài, đành phải dẫn một đám thủ hạ chạy về Đường môn trước để đợi mệnh.
Đường Húc Khôn thấy con gái đã đi, quay sang Lam Hạo Nguyệt nói: “Hạo Nguyệt, Ký Dao xử lý mọi người quá lỗ mãng nên cậu mới bảo nó về, cháu đừng để ý.”
“Cậu, cháu hiểu mà.” Lam Hạo Nguyệt nói, thấy bóng người nhốn nháo ở trước, không khỏi lo lắng, “Khinh công của Chính Ngọ rất xuất sắc, cháu sợ người của chúng ta không đuổi kịp.”
Đường Húc Khôn cười bảo: “Không lo đâu, cậu đã sai người đặt bẫy ở trên đường đi bốn phía quanh đây, trừ khi hắn thật sự có cánh, bằng không nhất định sẽ trúng mai phục.”
Trong giọng nói của ông mang theo vẻ đắc ý, khiến Lam Hạo Nguyệt cũng cảm thấy yên tâm hơn. Lúc này có đệ tử Đường môn đến xin Đường Húc Khôn đi tới ở kiểm tra bố trí ở trước. Ông muốn đưa Hạo Nguyệt đi cùng, nhưng bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới chàng trai và cô bé vừa rời đ ban nãy, trong lòng không khỏi cả kinh, vội nói: “Cậu, cháu ở đây chờ mọi người cũng được ạ.”
Đường Húc Khôn cho rằng nàng bị thương nên không muốn cử động, chỉ dặn dò mấy câu rồi dẫn thuộc hạ vội vàng rời đi.
***
Lam Hạo Nguyệt chờ tất cả mọi người đi theo ông đi hết, mà thuộc hạ của Đường Vận Tô vẫn chưa trở về, nàng nghĩ ngợi một chút, ráng chịu đau đớn trên vai rồi chạy về con đường nhỏ bên kia.
Con đường mòn tối tăm vắng vẻ, bóng cây xào xạc, tiếng truy đuổi xa xa dần lặng hẳn. Nàng vút qua bụi cỏ, vừa định ngồi xuống thì thấy bỗng thấy nổi gió, eo Lam Hạo Nguyệt bị siết, kéo lên cây cao bên đường, lúc này, có vô số dây đồng được đan lại thành lưới chụp xuống đầu nàng.
“Là ta!” Lam Hạo Nguyệt vội vàng kêu to, giơ kiếm lên đỡ. Đầu tiền, lưới đồng đang vồ lên cả người nàng bất ngờ được thu lại, cùng lúc đó, từ trên cây hai bên có vài người mặc áo đen, một người trong số đó thấp giọng hỏi: “Lam cô nương, sao cô lại một mình tới đây?”
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi muốn xem các anh có thu hoạch gì không.”
Người nọ lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả, có điều cuối đường này cũng có mai phục, cô đi lên trước nữa thì phải cẩn thận.”
Lam Hạo Nguyệt nghe hắn nói vậy, không khỏi thầm ngạc nhiên. Ban nãy rõ ràng chàng trai và cô bé kia đã chính con đường ngày, lẽ nào bọn họ đã vượt qua mai phục mà rời đây rồi? Lòng nghĩ vậy, nàng tạm biệt bọn họ, lại lao nhanh về trước.
Qua một đoạn đường nữa, thấy phía trước hẹp khó đi, cây cối hai bên mọc thành bụi, che khuất ánh trăng. Bước chân của Lam Hạo Nguyệt không khỏi từ từ chậm lại. Nhưng vào đúng lúc này, từ sau cây bên đường truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, tự như có người đang bước nhanh tới đây.
“Là ai?” Lam Hạo Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, xoay người lại hỏi.
Người sau cây hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Lam cô nương, tôi phụng mệnh tới đây xin cô lập tức trở về Đường môn.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên bảo: “À? Là cậu tôi phái anh tới?”
“Đúng vậy.” Người nọ đáp, vẹt lùm cây ra, cúi đầu đi lên trước. Lam Hạo Nguyệt nhìn chăm chú, thấy gã mặt thường phục của đệ tử Đường môn, một màu tím đậm, eo mang thắt lưng bằng gấm đen như mực, khuôn mặt khuất dưới bóng cây, không nhìn rõ lắm.
Lam Hạo Nguyệt cảm thấy hơi kì lạ, rõ ràng Đường Húc Khôn vừa đi, tại sao lại cho người tới gọi nàng trở về? Nàng tỏ ra tỉnh bơ, đi về trước một bước, nói: “Tôi không quen thuộc nơi đây, anh dẫn đường đi.”
“Được.” Người nọ cúi đầu xoay người, đưa nàng đi về phía con đường nhỏ phía trước.
“Không phải về Đường môn à? Sao lại đi về phía trước?” Lam Hạo Nguyệt đi sau hắn, không nhanh không chậm nói.
Người nọ cười một tiếng: “Từ đây vòng qua sông thì nhanh hơn một chút.”
Lam Hạo Nguyệt không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ nắm chặt vỏ kiếm. Bước chân người nọ nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn nhận ra mỗi khi bước đi thì gã hơi khựng lại, bên hông có vẻ cứng ngắc, hình như có thương tích trong người. Bỗng nghĩ tới kẻ cùng đến đây với Chính Ngọ, đúng là bị đâm một kiếm trúng eo rồi rút lui.
Lam Hạo Nguyệt cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên dừng lại quay sang bên khác gọi lớn: “Cậu, sao cậu cũng tới đây?”
Kẻ dẫn đường nghe vậy ngẩn ra, Lam Hạo Nguyệt thừa cơ rút kiếm đâm vào hông hắn. Người nọ tung mình, nhảy ra sau, từ trong tay áo bắn tụ kiếm(2) ra, đâm thẳng vào mặt nàng.
Lam Hạo Nguyệt đưa tay giơ kiếm mới chặn lại lưỡi kiếm sắc bén kia, bỗng thầy từ sau có một luồng gió đánh tới, có kẻ đánh lén xuất chưởng sau lưng. Nàng phi người lên, trong chớp mắt vung kiếm ra sau. Không ngờ thân kiếm vừa chạm tới bàn tay kẻ đánh lén thì có một nội lực mãnh liệt dị thường trào ra, khiến lưỡi kiếm bén nhọn của nàng bất ngờ bị ngăn lại. Lam Hạo Nguyệt phi hai chân lên đá tới, đè hết toàn lực, tay người nọ đeo găng thiết móng nhọn, xoay cổ tay, bất ngờ giữ chặt kiếm Yên Hà.
Lúc này kẻ dẫn đường ban nãy cũng vung tụ kiếm để che đường lui của Lam Hạo Nguyệt, hai ngón tay trái bật ra, vô số tia sáng lóe lên, trong gió đêm liền tản ra thành một làn khói nhạt. Trong làn khói mờ như voan mỏng, quanh quẩn bên người Lam Hạo Nguyệt mãi không tan, nàng đang chống chọi nội lực của kẻ đánh lén kia, đến khi nhận ra sự khác thường thì tầm mắt mơ hồ không rõ, hô hấp dồn dập.
Trong lòng Lam Hạo Nguyệt phát lạnh, muốn nâng kiếm xoay người nhưng không biết sao hai chân lại nhũn ra, không thể động đậy. Kẻ đằng sau bóp cổ nàng, kéo vào trong lùm cây ven đường.
***
Mặc dù Lam Hạo Nguyệt không thể phản kháng nhưng vẫn còn tỉnh táo, lờ mờ cảm thấy mình được hai người kia vác lên, lảo đảo lắc lư đi một quãng đường. Bỗng nhưng từ trước nghe thấy tiếng quát hỏi tới, hình như là đệ tử Đường môn trên giao lộ đã phát hiện bọn họ.
Trong lòng dấy lên hi vọng, muốn lên tiếng nhờ giúp đỡ nhưng ngay cả mắt cũng không thể mở lên, chỉ nghe thấy người bên cạnh bình tĩnh đáp: “Lam cô nương gặp phải người của Đoạt Mộng lâu, bị ảnh hưởng của khói mê, không thể chống nổi, chúng tôi lập tức đi cô ấy về lại Đường môn.”
Người bảo vệ trên đường nhận ra Lam Hạo Nguyệt, lấy thấy hai kẻ này cũng mặc thường phục áo tím của gia tộc, lại vặn hỏi vài câu, hai người đều điềm tĩnh trả lời trôi chảy, vì thế người canh giữ trên đường đã bày sẵn mai phục lùi qua một bên, nhường hai người này mang theo Lam Hạo Nguyệt đi qua trạm, chạy thẳng tới bờ sông phía sau Đường môn.
Trên đường đi lại có người từ xa chạy tới, tụ lại một chỗ cùng hai kẻ này, thấp giọng nói chuyện với nhau hồi lâu. Lam Hạo Nguyệt thấp thoáng thấy giọng nói của người nọ, chính là Chính Ngọ đã bỏ chạy ban nãy. Lần này hắn quay lại, trong lúc nói chuyện có nhắc tới nào là ‘Thần châu’, ‘kiếm pháp’ gì đó, sau khi cả ba bàn bạc xong, không nói một lời đưa Lam Hạo Nguyệt đi tới bờ sông.
Trong lòng Lam Hạo Nguyệt nóng như lửa đốt, tai nghe thấy tiếng nước róc rách, không biết bọn họ muốn xử lí mình thế nào, lại cảm thấy thân thể võng xuống rồi bị người ném đi. Nghe một tiếng ‘bịch’, hẳn là bị quăng trên sàn thuyền cứng ngắc, ba người kia lập tức nhảy xuống sông, chống sào lao đi.
Cả người nàng tê mỏi, nay lại bị đập một cái nặng nề, nhất thời không chống đỡ nổi, dần lịm đi. Đây là một con thuyền nhỏ, lời dụng màn đêm mà xuôi dòng về xa.
***
Sắc trời sáng dần, trên con đường mòn ngoài Thành Đô, các thôn dân vội vàng dắt trâu ra đồng làm ruộng, có mấy đứa bé chơi đùa đuổi bắt trên bờ ruộng, cười thích thú mãi. Từ xa một mảnh xanh ngắt, mây trắng như tuyết, dòng nước trong veo, rất có cảm giác đồng nội.
Bé gái áo đó kéo chàng trai đi trên đường, thấy trâu ngoài đồng rống ụm bò, vùi đầu cày cấy, không khỏi dừng bước, cười khanh khách nhìn một cảnh trồng trọt nông canh bộn bề.
“Hoàn Nhi, con đang nhìn gì thế?” Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên áo xanh cổ trắng, dừng lại trong mắt chàng, khiến đôi mắt đen láy vốn tĩnh mịch nay lấp lánh ánh sáng nhạt.
“Dạ? Xem bọn họ cày ruộng ạ!” Hoàn Nhi lưu luyến quay đầu, tiếp tục đưa chàng đi lên trước.
Môi chàng khẽ nhếch, nói: “Cày ruộng thì có gì khác nhau? Không phải dưới núi La phù chúng ta cũng có thôn làng sao?”
“Ruộng nương bên này không giống đất Việt (* tên của Quảng Đông ngày xưa)của chúng ta lắm ạ!” Hoàn Nhi muốn giải thích, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nói sao cho rõ, đành đổi đề tài, “Tiểu sư thúc, chúng ta đi vội cả đêm, bây giờ có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi không? Con mà đi nữa thì chỉ sợ đi được một chút là ngủ thiếp mất!”
Bước chân chàng hơi chậm lại, nghiêng người nói: “Trời đã rạng, con mau tới Đường môn đưa Thần châu cho bọn họ đi.”
Hoàn Nhi bĩu môi, không vui đáp: “Người lại nữa rồi, không cho con nghỉ ngơi một tí mà đã bắt làm việc!”
Chàng trai cười dịu dàng: “Ta biết bây giờ là vất vả cho con… Nhưng chúng ta đã đoạt được Thần châu, chớ nên kéo dài dây dưa, bằng không người của Đường môn còn tưởng Thần châu đang trong tay Đoạt Mộng lâu, chẳng phải dấy lên tranh giành giữa hai phe sao?”
“Hừ, hôm qua bọn họ vô lý ngang ngược như vậy mà thúc còn đuổi theo đoạt Thần châu về…” Hoàn Nhi nói xong, lấy đoản kiếm đập nhẹ vào tay chàng. Chàng nghe thấy tiếng gió, lập tức nắm chặt bao kiếm.
Chàng giả vờ cả giận nói: “Con dám hỗn hào?”
Hoàn Nhi líu lưỡi: “Không dám không dám, tiểu sư thúc, trong lòng con, thúc là người tôn quý nhất.”
“Vậy con có nghe lời của ta không?”
“Nhưng… ôi, vâng vâng vâng ạ! Chỉ là…” Hoàn Nhi đảo mắt, lại dựa vào người chàng, “Dù sao thì thúc cũng phải tìm một nhà trọ để nghỉ chân mới được chứ.”
Hoàn Nhi lập tức kéo chàng hỏi thăm đường đi, vất vả lắm mới tìm một nhà trọ nhỏ ở Thành nam.
Lúc đó đã gần trưa, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, bé con vốn muốn nghỉ ngơi một chút thì lại bị chàng trai dùng lời lẽ đanh thép dạy bảo một hồi, nói từ đạo nghĩa giang hồ đến thái độ làn người, bé con cuống quít xin tha: “Sư thúc tốt của con, chỉ là trễ một lát thôi mà, người của Đường môn còn gấp đến mức leo tường chắc?”
Vừa định mở miệng thì bé con vội vàng chạy tới đè tay chàng lại, nói: “Thúc đừng lấy những đạo lý lớn kia để dạy dỗ con nữa, con chỉ có một điều kiện thôi…”
“Nói.”
Hoàn Nhi cười gian xảo, nằm sấp bên người chàng: “Con chạy đi thay người, thế thì người phải đưa con đi chơi nhiều hơn một chút.”
Chàng trai hơi cau mày, ngẫm nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Thế con lại muốn đi đâu?”
“Nga Mi.” Hoàn Nhi nói ngay, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ mỗi câu hỏi của chàng.
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của chàng bỗng hơi nặng nề, rũ mi không nói.
“Sao vậy, không được ạ?” Hoàn Nhi thất vọng nhìn chàng.
“Không phải…” Tâm tình của chàng có vẻ hơi sa sút, lại có phần thẫn thờ, thấp giọng nói: “Đó là quê của ta, con không biết à?”
“Thì ra là thế! Thảo nào sư phụ nói thúc không phải là người Lĩnh Nam. Vậy thì được rồi, bây giờ con chạy tới Đường môn trả Thần châu, thúc ở đây chờ con về nhé!” Hoàn Nhi không nhận thấy nội tâm phức tạp trong chàng, vui vẻ vỗ vỗ vào mu bàn tay, lấy một chiếc hộp được mài khắc tinh tế từ trong cái bọc sau lưng, chạy vụt ra cửa nhanh như chớp.
Chàng nghe thấy tiếng đóng cửa, lẳng lặng ngồi bên bàn hồi lâu mới từ dựa theo mép bàn đi tới cửa sổ. Tia sáng xuyên qua giấy dán cửa, ánh nắng mặt trời rực rỡ, lướt nhẹ trên má chàng. Chàng đưa tay chạm lên song cửa, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên hoa văn khắc. Hình vẽ này, khiến chàng nhớ tới cố hương, nhớ tới căn nhà lá đơn sơ, nhớ tới khuôn mặt, chòm râu của ông nội…
***
Chàng ở khách sạn đợi thật lâu, đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhạt dần, cảm giác ấm áp từ từ rời xa. Tiểu nhị của nhà trọ tới đưa cơm chiều, chàng ngồi một mình cạnh bàn, do dự một lát, hỏi: “Từ đây đến Đường môn mất bao lâu?”
Tiểu nhị vừa bày chén bát vừa đáp: “Nửa canh giờ đó, công tử muốn đi à?”
Chàng trai ra vẻ suy nghĩ một chút lại nói: “Giữa trưa có một cô bé đi ra ngoài, đến Đường môn đúng không?”
Tiểu nhị ngẩn ra: “Chắc là vậy, trước khi rời khỏi cửa cô bé ấy cũng hỏi tôi. Có điều đúng ra bây giờ hẳn đã về từ lâu rồi chứ.”
Lông mày chàng chau lại, tiểu nhị thấy chàng không nói gì nữa, liền lui ra ngoài. Chàng có thể cảm nhận nhiệ đột trong phòng đang thấp dần, nghĩ có lẽ trời đã tối, thế nhưng Hoàn Nhi vẫn chưa trở về.
Có cảm giác mơ hồ không yên, sau khi rời khỏi cô gái họ Lam kia, chàng cùng Hoàn Nhi đuổi theo gã đi cùng Chính Ngọ. Lúc giao thủ, Chính Ngọ quay lại cứu đồng bọn, chàng lại đấu với Chính Ngọ lần nữa, nhờ sự phối hợp của Hoàn Nhi, đoạt lại được Định nhan thần châu. Tuy rằng Chính Ngọ đã trúng một kiếm của chàng nhưng mang thương tích mà thoát được. Chàng vốn cũng không muốn kết thù với Đoạt Mộng lâu, sau khi đoạt được Thần châu rồi cũng không đuổi theo nữa.
Thật ra lúc ấy đã muốn mang Thần châu trả về cho Đường môn rồi, nhưng Hoàn Nhi bị trặc cổ tay, tuy cô bé cậy mạnh bảo không sao, nhưng lo Chính Ngọ đi tìm đồng bọn quay lại trả thù, thế nên tạm thời đưa Hoàn Nhi tránh đi. Đợi sau khi đắp thuốc mỡ xong, cô bé bảo người thấy mệt, chàng chỉ đành ở lại trong rừng nghỉ ngơi. Cứ kéo dài như vậy, lỡ cơ hội trả ngọc. Trước nay chàng không thích dông dài, chuyện gì cũng làm cho thật gọn gàng lưu loát, bởi vậy trong ngày hôm nay liền giục Hoàn Nhi mau mang Thần châu trở về, tránh để người của Đường môn cứ phải lục soát bên ngoài.
Nhưng hôm nay, trễ lắm rồi mà Hoàn Nhi vẫn chưa trở lại, không khỏi khiến chàng tự trách mình. Cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, cổ tay lại bị trặc, nhỡ như gặp phải người của Đoạt Mộng lâu, chẳng phải lành ít dữ nhiều?
Nghĩ vậy, chàng hạ quyết tâm, đưa tay sờ soạng một hồi, cầm Cổ kiếm trên bàn rồi định đi ra ngoài. Vào đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nói kêu gọi sự chú ý của chàng.
***
(2) Tụ kiếm