Lúc Trì Thanh Ngọc trở lại nghĩa trang, nắm chặt bình sứ trong tay, đương nhiên quần áo đã ướt mèm. Chàng bị lạc đường trong gió mưa, lúc ấy hình như cũng nghe thấy có ai đang kêu gọi gì đó, nhưng lại ngay lập tức bị tiếng mưa gió át mất. Bây giờ vất vả lắm mới tìm về được nơi đây, Trì Thanh Ngọc vội vàng đẩy cửa ra, hấp tấp nói: “Hạo Nguyệt, tôi về rồi!”
Thế nhưng xung quanh lại yên tĩnh, cũng không có tiếng trả lời chàng muốn nghe. Chàng ngẩn ra, còn tưởng rằng Hạo Nguyệt bệnh đến mức không còn sức nói chuyện, vậy nên sờ vào cạnh quan tài. Quần áo chàng để lại lúc đi vẫn còn trải trên mặt đất, mấy viên thuốc kia cũng lẳng lặng nằm đấy, nhưng Lam Hạo Nguyệt không còn ở đây nữa.
“Hạo Nguyệt?!” Trì Thanh Ngọc kinh ngạc, chàng đứng trong bóng tối, cất tiếng gọi lớn.
Mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, các cành cây rít gào trong gió đêm.
Chàng hoảng hốt, quay người chạy ra khỏi cửa. Bước chân hỗn độn, kêu gào lạc giọng, Trì Thanh Ngọc vạt ngang những bụi cỏ hoang, khủng hoảng như tận thế đang đến. Những bụi cỏ này đều có gai dăm, móc vào áo quần, cắt xước tay. Chàng hoảng kinh hồn vía, tìm kiếm lung tung trên đường, thậm chí còn quỳ xuống để sờ trên mặt đất. Thế nhưng mưa rơi tầm tã, chàng không sờ thấy dấu chân nào.
Chàng lần lượt đi dọc theo sườn núi, phải sờ vào cổ thụ bên đường mới hay mình đã quay về chỗ cũ, chàng thầm mong may mắn, lại quay về nghĩa trang một lần nữa, gọi tên nàng.
Thế nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn không có ở đó.
Trì Thanh Ngọc không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã đi con đường này bao nhiêu lần rồi. Mưa to tầm tã khiến cả người chàng lạnh ngắt. Dưới chân trơn trượt, không kịp tránh rễ cây mọc nổi, lại nặng nề ngã sụp xuống đất. Bùn bắn tung tóe khắp nơi, ướt hai gò má, chàng nghẹn ngào gọi lớn: “Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt! Xin em hãy ra đây đi!”
***
Mưa vơi dần. Những hạt mưa to từ từ biến thành mưa phùn dày đặc, Trì Thanh Ngọc ngồi trong vũng nước bẩn cỏ hoang, như đã mất đi linh hồn.
Lúc này, có một cỗ xe ngựa cao lớn lộng lẫy đang chạy về phía nghĩa trang, có mấy người khác mặc áo tơi cưỡi ngựa theo sát sau đó. Vì đường hẹp khó đi, xe ngựa chỉ có thể chạy đến nửa đường rồi dừng lại. Từ bên trong xe có một người lướt nhanh ra rồi nhảy xuống, cầm dù trong tay, là Lệ Tinh Xuyên. Lại có một người phụ nữ trung niên vén mành lên, vẻ mặt lo lắng, đích thị là Đường Vận Tô.
Dì nhíu mày nhìn màn mưa mù mịt, thở dài nói: “Em rể ta vậy mà…” Nói được một nửa, bất giác buồn bã nghẹn ngào.
Rèm được vén ra, Đường Ký Dao mặc một bộ đồ bằng gấm che dù bước xuống xe ngựa, hỏi Lệ Tinh Xuyên: “Xe này không lên núi được, tôi và cậu cùng đi đón Hạo Nguyệt.”
Lệ Tinh Xuyên gật đầu đồng ý, đưa chị đi vội. Hai người đội mưa rảo bước trên gò đất thấp. Đường Ký Dao tinh mắt, bỗng chốc nhìn thấy có bóng người đang ngồi ngẩn ngơ trong mưa, chị ngạc nhiên kêu lên: “Ai đang ở đó kìa?”
Lệ Tinh Xuyên sửng sốt, chạy nhanh đi tới, chỉ thấy Trì Thanh Ngọc đang ngồi yên không nhúc nhích trong mưa đêm, trường bào màu xanh đã lấm nước dơ, những giọt mưa không ngừng rơi xuống trên sườn mặt.
“Thanh Ngọc! Sao cậu lại ở đây?! Hạo Nguyệt đâu?” Lệ Tinh Xuyên lớn tiếng hỏi.
Lúc này Trì Thanh Ngọc mới sực tỉnh, đột nhiên chàng chống bùn lay lắt đứng dậy, cả người khẽ run lên. “Tôi không tìm thấy cô ấy, tôi không tìm thấy cô ấy!” Chàng nắm chặt cánh tay Lệ Tinh Xuyên, hai mắt vẫn nhìn về bóng đen tối như mực phía trước.
Đường Ký Dao giật mình, “Em ấy không ở nghĩa trang sao? Chẳng lẽ đi đâu khác rồi?!”
“Tôi nghe tiếng mưa tạnh, muốn tìm nước cho cô ấy… Nhưng khi tôi quay lại, đã không có người…” Chàng ngẩn ngơ nói.
“Sao anh có thể như vậy hả?!” Đường Ký Dao cả giận.
“Bây giờ phải tìm Hạo Nguyệt trước mới phải!” Lệ Tinh Xuyên ngăn lại, vội vàng nói, “Đường cô nương, cô đi theo tôi.”
Bọn họ vội vàng chạy như bay trên con đường mòn, thi thoảng lại gọi tên Hạo Nguyệt, thế nhưng vẫn không thấy tăm hơi của nàng đâu cả. Trong lòng hai người sốt ruột như lửa đốt, chạy về nơi gặp được Trì Thanh Ngọc, muốn hỏi lại rốt cuộc thế nào. Trì Thanh Ngọc nhất quyết không cam lòng trở về, Đường Ký Dao vừa nhìn thấy chàng, không kiềm được mà gắt: “Lệ Tinh Xuyên bảo cậu trông chừng Hạo Nguyệt chờ y quay về, vì sao lại để em nó một mình, có biết chừng mực là gì không hả?!”
Trì Thanh Ngọc cắn chặt khớp hàm, mặc chị trách cứ cũng không nói một lời.
Hai người bọn họ đứng ở con đường mòn nghiêng dốc để lên triền núi. Lệ Tinh Xuyên đi tới góc ngoặc trên đường mòn, muốn đưa mắt nhìn ra xa, chợt nhận ra không đi tiếp được nữa. Y lùi ra sau một bước, phát hiện ở chỗ quẹo này bị sụt mất một góc. Lệ Tinh Xuyên nhíu mày, nhìn xuống dưới, lại thấy một miếng vải trắng đang móc vào lùm cây mọc hoang, không ngừng giật tung trong gió. Lòng y chấn động, tùy tiện vứt cây dù qua một bên, nói: “Tại hạ đi xem!” Dứt lời, liền tung người nhảy xuống sườn dốc.
Chỗ đặt chân rất lầy lội bùn sình, dưới sườn núi có một hồ nước, hai bên đường mọc đầy cỏ dại lùm cây. Lệ Tinh Xuyên vạch bụi gai, vừa nhìn qua đã thấy Lam Hạo Nguyệt đang nằm sấp trong bụi cỏ hoang. Nàng đang hôn mê, trên người và mặt đầy nước bùn, hô hấp rất yếu.
“Lam cô nương!” Y kêu lên, cúi người ôm nàng vào ngực. Trên sườn núi, Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng gọi của y, bất thình lình cả kinh, chàng không thấy được Lệ Tinh Xuyên đi về phía nào, chỉ chạy về trước theo âm thanh, bất ngờ cảm thấy ống tay áo căng lên, bị Đường Ký Dao giữ chặt kéo lại.
“Anh còn làm loạn gì nữa?!” Chị trách móc, đẩy mạnh chàng ra sau, còn bản thân thì tự phi người nhảy xuống sườn dốc. Lệ Tinh Xuyên đang rất sốt ruột, Đường Ký Dao tìm được y, gạt miếng vải trắng còn mắc lại ở cành cây, buộc Lam Hạo Nguyệt sau lưng y, còn chị thì nâng hông nàng, hai người cùng vịn cành cây mới có thể bò lên sườn núi.
Dù Trì Thanh Ngọc đã nghe tiếng họ đi lên, nhưng vì không nghe thấy giọng nói của Hạo Nguyệt, lòng cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: “Hạo Nguyệt thế nào rồi?”
Đường Ký Dao hung dữ trừng mắt liếc chàng một cái, nhặt cây dù ở ven đường rồi che cho Lệ Tinh Xuyên và Lam Hạo Nguyệt đang được y cõng trên lưng.
“Cô ấy ngã xuống sườn núi!” Lệ Tinh Xuyên thở phì phò, quẹt nước mưa trên mặt, nhìn chàng nói, “Cậu tìm ở đây hồi lâu nhưng không nghe thấy động tĩnh gì ư?”
Trì Thanh Ngọc đứng ngơ ngác giữa làn mưa lạnh buốt, mãi một lát sau mới khàn giọng đáp: “Không…”
Lúc này, có tiếng Đường Vận Tô gọi từ phía bên kia con đường nhỏ, thì ra dì chờ lâu mà không thấy đám người Lệ Tinh Xuyên trở về, bèn mang hạ nhân tìm đến tận đây. Dì đến gần, nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt đang nằm sau lưng Lệ Tinh Xuyên không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy đau lòng sốt ruột, nôn nóng bảo: “Tinh Xuyên, Ký Dao, còn ở đây dầm mưa làm gì nữa, mau đưa Hạo Nguyệt lên xe ngựa đi!”
Lệ Tinh Xuyên cõng Lam Hạo Nguyệt chạy tới chỗ xe ngựa, Đường Ký Dao cũng theo sát ngay sau. Đến bây giờ Trì Thanh Ngọc cũng không biết rốt cuộc Lam Hạo Nguyệt bị thương thế nào, liều lĩnh muốn đuổi theo. Đường Vận Tô hầm hầm đặt một chưởng lên bả vai chàng, nghiêm mặt nói: “Trì đạo trưởng, ngày đó cậu tự mình mang Hạo Nguyệt rời đi, hoàn toàn bất chấp suy nghĩ của chúng tôi. Sau đó lại khiến con bé phản bội Yên Hà cốc. Bây giờ em rể ta vô duyên vô cớ chết tại nơi đồng không mông quạnh này, cậu không có lời nào để giải thích sao?”
Trì Thanh Ngọc khàn giọng nói: “Đường phu nhân, quả thật trong lòng tôi cảm thấy rất xấu hổ, nhưng xin người tin rằng lúc đó tôi đưa Hạo Nguyệt rời khỏi Hành Sơn, chính vì muốn cùng cô ấy trở về Lĩnh Nam, cũng chẳng ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Một câu cảm thấy xấu hổ trong lòng là coi như xin lỗi rồi sao?” Đường Vận Tô lạnh lùng nói, “Cậu nhớ kĩ đây, nếu Hạo Nguyệt có chuyện gì thì cho dù cậu có là học trò cưng của Hải Quỳnh Tử đi chăng nữa, Đường môn ta cũng không bỏ cho cho Thần Tiêu cung!” Dứt lời, tay phải dì phát lực, dùng một chưởng đẩy lui Trì Thanh Ngọc, quay người mang theo đám hạ nhân, vội vàng đội mưa rời đi.
“Đường phu nhân!” Trì Thanh Ngọc ôm bả vai, lảo đảo vất vả theo sát sau lưng dì, thế nhưng đám người Đường Vận Tô không hề có ý định quay đầu. Khi đến chỗ bằng phẳng rồi, người đánh xe đã đưa xe ngựa tới gần, người lên xe, kẻ cưỡi ngựa, tiếng bánh xe lăn đều, tiếng bước chân hỗn loạn, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Trì Thanh Ngọc đuổi theo một cách liều mạng, thế nhưng chút tiếng động này dần rời xa, chẳng bao lâu, trong khu rừng rậm rạp hoang dã này chỉ còn một mình chàng. Chàng há miệng to để hít thở từng ngụm không khí lạnh, mặc cho mưa đập vào hai mắt chua xót thế nào, biết xe ngựa đã sớm rời xa, vẫn chấp nhất đi về phía trước.
***
Trong xe ngựa đang chạy như bay, Lệ Tinh Xuyên ôm Lam Hạo Nguyệt đang hấp hối, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường Vận Tô phân phó cho người làm qua cửa sổ, về trấn trên trước để mời thầy thuốc giỏi nhất. Lệ Tinh Xuyên nghe thấy câu này, không nhịn được mà hỏi: “Trì Thanh Ngọc đâu rồi?”
“Đừng để ý đến anh ta.” Đường Ký Dao nhìn Lam Hạo Nguyệt, cảm thấy xót xa, “Đều do anh ta hại Hạo Nguyệt, anh còn định dẫn anh ta về cùng sao?”
Lệ Tinh Xuyên nhíu mày, do dự nói: “Nhưng mắt cậu ấy không thấy đường, một mình ở đây, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Vậy cũng là do anh ta tự chuốc lấy.” Đường Ký Dao nói mà chưa hả giận, “Ngày đó anh ta không chào hỏi một câu mà đã mang Hạo Nguyệt rời khỏi chúng ta, sao lúc đó anh ta không sợ sẽ gặp chuyện không may?”
Đường Vận Tô cũng trầm giọng nói: “Trước đây ta đối xử với cậu ta cũng chả nghiêm khắc gì, nói bóng nói gió nhắc nhở đừng làm những chuyện vi phạm môn quy. Thế nhưng cậu ta lại bằng mặt không bằng lòng, ngay cả sư huynh cũng âm thầm trợ giúp, Thần Tiêu cung này đúng là một đám ô hợp! Bây giờ em rể vì muốn đuổi theo đưa Hạo Nguyệt về mà lại chết oan khuất ở đây, ta thấy phái Hành Sơn sẽ không dễ dàng tha cho Trì Thanh Ngọc đâu. Tinh Xuyên, cậu đừng nên suy nghĩ cho cậu ta nữa, tránh cuốn vào tranh chấp giữa các môn phái.”
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, thở dài một hơi, cúi đầu nhìn Lam Hạo Nguyệt, không nói gì nữa.
Vốn dĩ đám người Đường Vận Tô vẫn đang truy tìm tung tích của Trì Thanh Ngọc và Lam Hạo Nguyệt, chờ ở vùng lân cận Hành Sơn, sau đó lại nghe Hạo Nguyệt bỏ nhà trốn đi. Trong lòng Đường Vận Tô nóng như lửa đốt, ấy nhưng nghĩ mình rời Đường môn đã lâu, thế nên để con trai Ký Huân tạm thời mang theo người ngựa trở về báo lại chuyện này cho lão phu nhân biết, còn mình và Đường Ký Dao lại tiếp tục tìm theo tung tích của Hạo Nguyệt. Bọn họ đi vòng đến vùng nông thôn gần Sâm Châu, vì gặp mưa lớn mà không thể đi tiếp, bỗng thấy Lệ Tinh Xuyên một mình một ngựa đi qua, từ miệng y mới biết những biến đổi lớn đã xảy ra trong hai ngày qua.
Vốn định xử lý hậu sự của Lam Bách Thần, ấy nhưng bây giờ thấy Lam Hạo Nguyệt bị trọng thương, Đường Vận Tô không quan tâm nữa mà tới nghĩa trang, đưa nàng về trấn trên. Xe ngựa vừa tới nhà trọ, những hạ nhân được phái trở về trước đưa chủ quầy, thầy thuốc ra đón. Với số tiền lớn, dù là chủ quầy hay thầy thuốc đều rất tận tâm tận lực, tiểu nhị trong tiệm tất bật đun nước đưa trà. Nhất thời cả gian phòng trọ ầm ĩ vang trời, cứ như ban ngày ban mặt.
Vì trên trấn chỉ có nhà trò này thôi, Lệ Tinh Xuyên bế Hạo Nguyệt vào căn phòng mà trước đây nàng ở. Hai mắt Lam Hạo Nguyệt nhắm nghiền, môi trắng bệch, sau khi thầy thuốc chẩn trị xuống, hai lông mày nhíu chặt, “Cô ấy vốn sốt cao, bây giờ lại bị trọng thương, nếu không hạ sốt mà thâm nhập vào tim, e rằng…”
Đường Ký Dao vội la lớn: “Ông nói nên trị thế nào đi, chúng ta bỏ tiền mua thuốc là được!’
Thầy thuốc chỉ dè dặt mở toa thuốc ra, Đường Vận Tô hỏi: “Nếu sau khi uống thuốc này mà vẫn không thể chuyển biến tốt, vậy thì phải làm sao?”
“Chuyện này… Bệnh của vị cô nương này rất nặng, nếu trong vòng ba ngày tới mà vẫn sốt cao, xin các vị nhanh chóng tìm danh y.” Thầy thuốc chắp tay lui về sau.
Lòng Đường Vận Tô trầm xuống, vẫy tay ra hiệu Đường Ký Dao đưa thầy thuốc ra ngoài, Lệ Tinh Xuyên thấy vậy cũng xin tạm cáo lui. Đường Vận Tô thấy y ra ngoài, liền lục tìm quần áo sạch thay đổi y phục ẩm ướt trên người Hạo Nguyệt. Vừa cởi áo lót ngắn cho nàng thì thấy trên cổ có một vật trang sức màu xanh ngọc bích, lại còn có đồng tâm kết được đan rất khéo. Đường Vận Tô thấy nó, hai hàng lông mày nhíu chặt, tiện tay cởi xuống, nhét vào tay áo của mình.
Sau khi dì thay quần áo cho Hạo Nguyệt không lâu thì Đường Ký Dao và Lệ Tinh Xuyên cũng một trước một sau bước vào. Đường Vận Tô nói với Lệ Tinh Xuyên: “Mấy ngày nay đã làm phiền Lệ thiếu hiệp, nếu không nhờ cậu, e rằng Hạo Nguyệt đã bị Trì Thanh Ngọc liên lụy. Đợi sau khi người của phái Hành Sơn tới rồi, chúng tôi sẽ đưa con bé về để lo liệu tang sự.”
Lệ Tinh Xuyên thấp giọng nói: “Tôi cũng tình cờ tìm được đến đây, nếu không thì chắc chắn Trì Thanh Ngọc đã đưa cô ấy về Lĩnh Nam rồi.”
“Anh ta nằm mơ đi!” Đường Ký Dao không nhịn được mà nói, “Cũng không nhìn lại bộ dạng bản thân, dám si tâm vọng tưởng! Tôi bị anh ta làm tức chết thật mà. Cho tới bây giờ, Hạo Nguyệt luôn được bình an êm đẹp, hiện thành ra như vậy, ngay cả người cha duy nhất cũng vì chuyện này mà qua đời. Nếu Trì Thanh Ngọc có mặt mũi trở lại, tôi nhất định không bỏ qua!” Chị dứt lời, xoay người vơ lấy quần áo trên giường, tùy tiện nhét vào bao quần áo, căm giận nói, “Tôi quăng ra cho anh ta, bảo anh ta sớm cút đi!”
“Ký Dao, đừng làm ồn tới Hạo Nguyệt!” Đường Vận Tô trầm giọng quát chị dừng lại.
Đường Ký Dao nhỏ tiếng, tức tối cầm bao quần áo đến ngoài cửa, ném ra ngoài nhà trọ, hừ lạnh một tiếng. Như thế thì coi như đã trút giận được phần nào, xoay người trở về phòng.
Đêm hôm đó, chị và Đường Vận Tô đều ngủ trong phòng Lam Hạo Nguyệt, không dám lơi là chút nào. Nghe Hạo Nguyệt sợ hãi nói mê, hai người đốt nến thức dậy, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay co rúm, cả người co giật liên tục. Đường Ký Dao sợ hãi mãi thôi, Đường Vận Tô sai chị mang nước ấm tới, lau mồ hôi lạnh cho Hạo Nguyệt hết lần này đến lần khác, bận mãi tới nửa đêm. Hai người bàn bạc với nhau, không dám dây dưa ở trấn nhỏ này thêm nữa, vội vàng ôm Hạo Nguyệt xuống lầu, lên xe rời đi.
***
Lúc Đường Ký Dao cưỡi xe ngựa rời khỏi trấn nhỏ, màn đêm giăng kín, bánh xe lăn qua con đường đầy lá rụng, bắn những bọt nước xám xịt. Và ngược lại với hướng đó, cả người Trì Thanh Ngọc ướt đẫm, một mình bước đi cô đơn trong bóng tối, bộ quần áo màu xanh nay lấm bẩn, như thể chỉ có Cổ kiếm sau vai mới có thể chứng minh thân phận của chàng.
Tiêu hao hết sức lực mới tìm về được nơi đây, đêm khuya vắng người, cũng chẳng nghe thấy bất kì tiếng động gì. Chàng sờ vào cây cối ven đường, không biết rốt cuộc nhà trọ ở đâu. Đang do dự, lại nghe phía trước có tiếng bước chân rất nhỏ.
“Thanh Ngọc?”
Chàng ngẩn ra, lập tức bất kể bước chân lảo đảo thế nào, đi thẳng tới. “Lệ Tinh Xuyên! Hạo Nguyệt đâu rồi?” Giọng nói của Lệ Tinh Xuyên với chàng lúc này, như người chết đuối bắt được cọng rơm đang trôi.
Lệ Tinh Xuyên đưa tay đặt lên đầu vai chàng, nói: “Cô ấy bị thương rất nặng, sốt cao không giảm…”
“Mang tôi đi tìm cô ấy đi!” Hô hấp Trì Thanh Ngọc dồn dập, cứ nắm chặt tay y.
Y khẽ nhíu mày, lùi về sau một bước: “Cô ấy không còn ở đây nữa.”
Trì Thanh Ngọc cảm thấy như có băng tuyết vừa rơi xuống, nháy mắt, tựa hồ linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, cuối cùng chàng ngẩn ra một chút, run giọng hỏi: “Cô ấy đã đi đâu?”
Lệ Tinh Xuyên rũ mi mắt, không trả lời ngay.
“Cô ấy đi đâu rồi?!” Đột nhiên Trì Thanh Ngọc quát hỏi thê lương, giọng nói cũng khàn khàn.
“Dì và chị họ đưa cô ấy đến Sâm Châu tìm thầy thuốc, để lại những người khác của Đường môn và tôi ở đây chờ, sau đó lại cùng nhau gặp người của phái Hành Sơn phái tới…” Lệ Tinh Xuyên còn chưa nói hết, Trì Thanh Ngọc đã ngơ ngẩn lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên lại chống gậy như muốn tiếp tục đi về trước.
“Thanh Ngọc, cậu đi làm gì?” Lệ Tinh Xuyên ở bên cạnh kéo chàng lại.
“Tôi muốn đi tìm cô ấy…” Nay Trì Thanh Ngọc đã mất hết hồn vía.
“Một mình cậu thì tìm thế nào?” Lệ Tinh Xuyên gỡ cái bao đang đeo trên vai xuống, nhét vào tay chàng, “Đây là đồ của cậu phải không? Bị Đường Ký Dao ném ra ngoài, tôi đã bỏ chút tiền vào đây, trước tiên cậu theo tôi tìm chỗ nghỉ chân, sau này tôi sẽ đưa cậu về Lĩnh Nam.”
Trì Thanh Ngọc siết chặt bao quần áo, môi chàng mấp máy run rẩy, nói không nên lời, gắng gượng hồi lâu mới nói: “Để tôi nói với Hạo Nguyệt một câu thôi.”
Lệ Tinh Xuyên nhíu mày mãi thôi, “Thanh Ngọc, cậu có hồ đồ hay không, tôi đã nói Hạo Nguyệt không có ở đây rồi? Cho dù cậu cố chấp muốn đi tìm cô ấy thì sao Đường Vận Tô lại có thể để cho cậu gặp Hạo Nguyệt chứ?”
“Nhưng tôi cũng không muốn rời khỏi đây như thế này!” Trì Thanh Ngọc gần như đã không thể đứng vững.
Lệ Tinh Xuyên thở dài: “Chuyện tới bây giờ, ngoại trừ trở về Lĩnh Nam, cậu còn có thể tính toán gì không…” Y đang định khuyên nhủ thêm thì Trì Thanh Ngọc lại làm như không nghe thấy, nắm chặt bọc quần áo mà đi về phía trước. Lệ Tinh Xuyên muốn đuổi theo, lại nghe thấy từ rừng cây xa xa có tiếng tay áo phần phật, rõ ràng có mấy người đang sử dụng khinh công, đạp lá mà tới.
Lòng y cả kinh, khẽ nhếch môi mỏng, liếc mắt nhìn bóng lưng Trì Thanh Ngọc đã rời xa, đành phải quay người lao nhanh về phía ngược lại. Những kẻ đi trong đêm vốn đã tiếp cận gần đến nhà trọ, thấy y tung người rời đi, bèn lập tức theo sát phía sau như cái bóng quỷ dị, càng đi càng xa.
Con phố dài thăm thẳm, mưa nhỏ giọt, xung quanh nhanh chóng vắng vẻ trở lại, bóng dáng Trì Thanh Ngọc cũng dần mờ vào màn đêm. Gậy trúc khe khẽ gõ lên con đường lát đá ẩm ướt, từng tiếng từng tiếng một, lạnh lẽo mà thê lương, vắng vẻ buồn tênh. Đây là âm thanh đã trở thành thói quen từ thuở bé, bây giờ nghe thấy lại như một sự đả kích nặng nề, gõ vào trái tim. Lúc này, lòng thất thần, chỉ nhớ duy nhất hai chữ: Sâm Châu.
[Nguyên] Ngọc khổ quá, thương Ngọc quá (´_`)
Danh Sách Chương: