Đến lần thứ năm Lam Hạo Nguyệt đưa ra ý kiến muốn ngồi nghỉ một chút thì rốt cuộc Trì Thanh Ngọc không thể nhịn được nữa: “Chi bằng cô ngồi ở đây, tôi về trước nhờ mọi người tới đưa cô về Đường môn?”
Chàng vốn tưởng đây là biện pháp vẹn toàn cho cả hai, nhưng Lam Hạo Nguyệt nghe thì lại cảm thấy chàng đang chế giễu mình.
“Nếu không trúng khói mê thì tôi cũng không vô dụng thế này!” Nàng quật cường đứng thẳng người, cũng không nhắc tới đề nghị được nghỉ nữa.
Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, chàng nhận thấy sự kích động trong lời nói của cô gái này, không hiểu tại sao mình có ý tốt, mà bị đáp lại bởi câu trả lời ngang ngạnh như vậy, không khỏi cười lạnh: “Tôi không hề nói cô vô dụng. Bình thường chỉ có kẻ tự ti mới trở nên cực kì nhạy cảm, lúc nào cũng thấy mình bị xem thường thôi.”
Lam Hạo Nguyệt tức giận nói: “Giọng điệu của anh như vậy, chẳng phải là chỉ trích tôi sao?”
“Rõ ràng chính cô nghĩ vậy, tại sao còn đổ vấy lên người tôi, chẳng phải như thế là đanh đá lắm ư?” Trì Thanh Ngọc lạnh mặt nói.
“Nhưng rõ ràng anh đang chế giễu tôi, còn bảo phải có người đưa tôi về!”
“Tôi nói vậy thì có gì sai? Cô không đi nổi, tôi không cõng được cô, đương nhiên phải nhờ người đưa cô về Đường môn rồi.” Chàng cố nén cơn tức, dùng sức rút cây gây trúc trong tay, đoạt về. Lam Hạo Nguyệt mất đi chỗ dựa, lảo đảo rồi ngã quỵ về trước, vất vả lắm mới đứng vững được. Chàng lại lạnh lùng nói: “Tôi không thể nói gì thêm với cô nữa, không cùng quan điểm chẳng thể chung đường, xin cứ tự nhiên.”
Lam Hạo Nguyệt hít một ngụm khí lạnh. Trong cảm nhận của nàng, đệ tử giang hồ đều là những người khoan dung rộng lượng, thấy kẻ khó thì luôn tìm cách giúp đỡ. Dù nàng không hiểu biết nhiều về môn phái Thần Tiêu cung, nhưng cũng biết tông sư Hải Quỳnh Tử là một thế ngoại cao nhân, nhưng thái độ của chàng trai này như vậy, thật sự khiến nàng khó có thể chấp nhận.
Trong đầu nàng đầy ai oán trách giận, nhưng chưa kịp nói gì thì không ngờ Trì Thanh Ngọc cứ một mực mà chống gậy đi về trước. Lam Hạo Nguyệt vội gọi: “Trì Thanh Ngọc!”
Trì Thanh Ngọc đi về trước như cũ, mỗi một bước vẫn cực kì thong thả. Lam Hạo Nguyệt vô cùng thất vọng, nhưng không muốn nhượng bộ chàng, ôm đầu gối ngồi ngay ven đường.
Bị gió đêm thổi, cả người nàng run lẩy bẩy, cứ chôn mặt vào trong khuỷu tay, chẳng muốn ngẩng đầu lên nữa.
Chàng đi một đoạn rồi, bỗng dưng dừng bước, như thể đang nghe động tĩnh của nàng. Lúc này Lam Hạo Nguyệt vẫn không nhìn về hướng chàng, vẫn đang vùi đầu ai oán.
Từ trong bụi cỏ, tiếng côn trùng gáy vang, Trì Thanh Ngọc đứng một lát, rốt cuộc không nhịn được mà nói: “Cô thật sự không đi?”
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới nhận ra chàng chưa đi xa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy chàng thản nhiên đứng một mình dưới ánh trăng, áo dài xanh nhạt, tay áo trắng thuần, người như tên.
Thế nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức vẻ thanh trong nhàn hạ của chàng, lạnh lùng liếc qua, quay đầu sang chỗ khác: “Không phải anh đã nói không cùng quan điểm chẳng thể chung đường sao?”
Chàng nghẹn lời, nhưng nhanh chóng khôi phục lại giọng điệu kiêu ngạo: “Nếu người của Đoạt Mộng lâu quay lại, tôi sẽ không ra tay.”
Lam Hạo Nguyệt cười lạnh: “Cám ơn đã nhắc cho, tôi cũng không dám mong anh sẽ lại hành hiệp trượng nghĩa.”
“Vậy thì tốt, sau này chớ lại nói tôi thấy chết không cứu, cũng đừng vu vạ danh dự của Thần Tiêu cung chúng tôi!” Chàng cũng cười lạnh đáp trả, công kích một cách chẳng nể nang.
Lam Hạo Nguyệt theo thói quen xoay mặt không để ý tới chàng nữa. Sau khi dứt lời, chàng thật sự không nán lại, cầm gậy trúc trong tay mà rời đi.
***
Lam Hạo Nguyệt chưa bao giờ gặp qua một người vừa tự cho mình là giỏi vừa bạc tình bạc nghĩa như vậy, bao nhiêu ấn tượng đã thay đổi về chàng nay một lần nữa lại hoàn toàn sụp đổ. Nàng hạ quyết tâm, dẫu người của Đoạt Mộng lâu có quay lại thì nàng tuyệt đối không nhờ chàng một tiếng.
Nhưng vừa đưa mắt thì từ sau lùm cây âm u, xa xa là mấy ngôi mộ hoang, tiền giấy bay tứ tung, khiến nàng không thể nào đợi ở đây một mình đến hừng đông được.
Lúc này nàng bỗng nhớ tới chiếc xe ngựa chở mình tới đây ban nãy. Nay bọn Chính Ngọ không có ở đây, chiếc xe ngựa kia hẳn là bị bỏ lại ngoài rừng. Nghĩ đến nó, Lam Hạo Nguyệt nhất thời cảm thấy hi vọng, vì thế không để ý đến chân cẳng mỏi mệt, cố gắng chống hai gối đứng dậy, gắng chịu cơn đau nhức mà quay trở về đường cũ.
Ban nãy đi một chút lại nghỉ nhưng dược tính khói mê trong nàng cũng dần giảm bớt, tuy hành động vẫn không tiện nhưng bám vào cây cối ven đường thì cũng có thể tự mình đi được. Đến khi quay lại chỗ cũ, đúng là chiếc xe ngựa ban nãy vẫn còn ở đó, hai con tuấn mã đang cúi đầu gặm cỏ.
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới cảm thấy an tâm, nhanh chân bước tới gần xe ngựa, nhưng vừa đến bên cạnh xe, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang hướng về phía mình từ trong rừng rậm, phải có ít nhất những bốn năm người. Nàng thở gấp, tay nắm chặt chuôi kiếm. Mặc dù động tác này quen thuộc là thế nhưng bây giờ muốn làm cũng phải cố hết sức. Lam Hạo Nguyệt lập tức nhào về phía xe ngựa, hai tay hẵng còn run rẩy mà cố gắng thả một con ngựa khỏi càng xe.
***
Tiếng bước chân trong rừng ngày càng gần hơn, nháy mắt bốn gã đao khách áo xanh từ những hướng khác nhau nhảy ra từ rừng cây rậm rạp. Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, nhắm về Lam Hạo Nguyệt mà chém tới. Lam Hạo Nguyệt quát lớn một tiếng, xoay người lên ngựa, người ép sát trên yên, dốc toàn lực thúc ngựa mà chạy. Bốn lưỡi đao thép xẹt qua tay nàng, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, biết đã bị chém trúng, nhưng bây giờ cũng không rảnh mà để ý tới, chỉ nằm rạp trên lưng ngựa, lao về phía trước.
Bốn gã lướt qua những cây cao bên đường, bóng người áo xám dưới ánh trăng liên tục rượt đuổi về trước, đuổi sát ngay sau như ma quỷ. Máu tươi chảy ròng trên tay Lam Hạo Nguyệt, lúc này bỗng nghe thấy một tiếng rít, gã cầm đầu rút song đao ra khỏi vỏ, lao thẳng tới như diều hâu, cánh tay dài xoay nhanh, hai đường đao lạnh lẽo tàn nhẫn chém vào lưng Lam Hạo Nguyệt.
Hai chân Lam Hạo Nguyệt kẹp chặt vào bàn đạp, ngửa người giơ ngang kiếm chặn lưỡi đao. Eo lưng nàng hoàn toàn ngả rạp trên yên ngựa, lúc này đối phương thừa dịp mà ra sức, hai tay dồn lực lần nữa, đè lưỡi kiếm trong tay Lam Hạo Nguyệt xuống, chỉ còn mấy phân nữa là đã cắt xuống ngực nàng.
Nàng hét một tiếng, hai tay giơ lên, gắng sức đẩy kẻ kia ra. Nhưng lúc này, miệng vết thương trên tay càng rách rộng, dù một chiêu của gã kia không thể lấy được tính mạng nàng, nhưng thấy nàng lực bất tòng tâm, sau khi huýt sáo một tiếng, những gã khác chia làm ba đường khác nhau lao vút tới, tấn công nàng.
Lam Hạo Nguyệt vội vàng xách dây cương, con tuấn mã bị giật mình mà hí vang rồi tung vó, nhảy lên một trượng, vượt qua lưỡi đao trước mắt. Gã áo xám thấy thế liền giơ tay chém, chặt đứt chân sau của con ngựa.
Máu tươi tung tóe, Lam Hạo Nguyệt ngã theo tiếng rú thảm thiết của con ngựa từ trên không xuống.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, đao trong tay bốn gã xoay qua, hướng về hông Lam Hạo Nguyệt. Nàng nằm trên vũng máu, ngửa mặt lên trời, ánh mắt mông lung, chỉ thấy gió giật bên tai, trước mắt là mênh mang ánh đao rét lạnh.
Lại nghe một tiếng rên đau, bỗng nhiên gã trước mặt bị người ở sau đá trúng, ngã vật ra. Ba gã còn lại nghe thấy âm thanh liền quay người, bóng xanh hiện ra, dưới ánh trăng mờ, kiếm tuôn ra, trút xuống như mai trắng, xuất ra vô số vòng cung, ép bọn chúng phải lùi bước.
“Chính là hắn!” Gã vừa bị đá ngã nhìn thấy trận kiếm đến từ chàng thiếu niên, không khỏi hoảng sợ hô lớn.
Ba gã còn lại cầm đao bổ tới như mãnh hổ. Chàng nhắm chặt hai mắt, lao vút tới. Cổ kiếm quét một vòng, một dòng máu phun ra.
“Lam Hạo Nguyệt!” Chàng ngửa tay kiếm, ngăn cản kẻ tập kích sau lưng, miệng gọi.
“Tôi ở đây!” Lam Hạo Nguyệt thấy chàng đang ở gần đó những không thể nào tìm được mình, vội vàng kêu thất thanh.
Trong tiếng đao kiếm, Trì Thanh Ngọc đã nhận ra phương hướng của nàng, bước về trước, tay phải cầm kiếm bức lùi sự công kích, tay trái với ra sau, gỡ cây trúc xuống, một tiếng ‘vút’ vang lên.
“Đi theo tôi!”
Trì Thanh Ngọc hơi nghiêng người muốn kéo nàng đứng dậy nhưng không nhờ có kẻ đánh về phía phải, ánh đao lóe lên, lưới tới mắt cả chân chàng.
“Cẩn thận!” Lam Hạo Nguyệt dùng sức kéo chàng, thân hình Trì Thanh Ngọc hơi khựng lại, mũi kiếm rơi xuống, đâm trúng vai gã ở dưới. Nghe thấy tiếng gió xung quanh đã lặng dần, chàng lập lức dùng gậy trúc để kéo Lam Hạo Nguyệt, băng qua đất bằng, đạp lên những cành cây bên đường, tung người trong ánh trăng mênh mông.
***
“Chỉ đường cho tôi.” Trong lúc chạy, chàng chỉ nói một câu này.
Mái tóc dài của Lam Hạo Nguyệt tung bay trong gió. Nàng quay đầu nhìn lại, đám người áo xám vẫn đang đuổi theo đằng xa, con đường trước mặt gồ ghề khúc khuỷu, bước chân của Trì Thanh Ngọc rõ ràng đã chậm lại.
Trong lòng không kiềm được mà lại dâng lên một nỗi lo ngay ngáy, thế nhưng giọng nói lại cực kì kiên định: “Có tôi ở đây, anh chỉ cần đi về trước thôi.”
Hai người nối với nhau bằng cây gậy trúc màu xanh, chàng dốc lực kéo nàng cuồng chân chạy điên, còn Hạo Nguyệt thì dùng những câu nói đơn giản để chỉ rõ phương hướng cho chàng. Không biết đã chạy lâu, giày dưới chân Lam Hạo Nguyệt đã trở nên rách mướp vì ma sát thì bước chàng mới chậm lại.
Dù trước nay vẫn luôn bình tĩnh như chàng, trải qua một màn đột phá tập kích như thế này, không khỏi thở gấp. Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn sang, không còn thấy bóng dáng những kẻ kia nữa, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Trì Thanh Ngọc ổn định hô hấp, lấy gậy trúc chọc chọc vào góc váy của nàng, hỏi: “Sao vẫn chưa tới Đường môn?”
Lam Hạo Nguyệt khẽ nhắm mắt, nép mình nằm xuống bên bụi cỏ, cố hết sức nói: “Đây không phải đường hướng về Đường môn.”
“Cái gì?” Chàng có vẻ hơi kinh ngạc, “Sao lại không về Đường môn?”
“Vừa rồi chạy vội như vậy, tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi bọn chúng, làm sao còn kịp nghĩ tới hướng nào?” Nàng ủ rũ định ngồi dậy, nhưng vừa lấy tay chống thì vết thương trên cánh tay lại đau buốt đến khó nhịn.
Chàng nghe có âm thanh phát ra từ miệng Lam Hạo Nguyệt, nhíu mày hỏi: “Cô lại bị thương?”
Lam Hạo Nguyệt giật mình, cúi đầu rầu rĩ đáp một tiếng.
Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, nói: “Thế bây giờ phải về Đường môn à?”
“Tôi…?” Lam Hạo Nguyệt thấy quần áo mình loang lổ máu me, lại ngẩng đầu nhìn chàng. Trên gương mặt của Trì Thanh Ngọc cũng có vết máu, nhưng chàng vẫn không hề phát hiện.
Bỗng nghĩ tới động tác của cô bé tên Hoàn Nhi đã phủi cọng cỏ trên mí tóc chàng tối qua, nàng hơi do dự, hỏi: “Vậy một mình anh thì phải làm sao?”
Chàng một tay kiếm một tay cầm gậy trúc, bình thản hướng về trước: “Tôi chờ đến khi trời sáng, hỏi đường về khách sạn, sau đó sẽ đi tìm Hoàn Nhi.”
Lam Hạo Nguyệt nhìn quanh, đây là nơi hoang vu, dù trời có sáng đi nữa thì cũng chẳng có ai tới. Nàng ngẩng đầu lên, vươn tay nắm gậy của chàng, nói: “Để tôi đưa anh về trước.”
***
Cuộc đồng hành lần này, Trì Thanh Ngọc bất ngờ nhận ra Lam Hạo Nguyệt lại yên tĩnh hơn nhiều. Chàng cho rằng, có lẽ vì nàng bị thương, không có sức mà ồn ào gì nữa chăng?
Hai người vòng qua gò đất hoang, dọc theo con đường mòn trong rừng mà hướng về Thành nam. Dọc đường đi, chàng dùng gậy chống xuống đất, hầu như không hề mở miệng. Sắc trời dần rạng, Lam Hạo Nguyệt đi bên cạnh, có tia nắng như có như không xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt chàng, chiếu lên vết máu nhàn nhạt.
“Trì Thanh Ngọc…” Nàng do dự dừng bước chân.
“Ừ?” Chàng cũng lập tức dừng lại, hơi nghiêng mặt sang.
“Trên mặt của anh, có vết máu.” Lam Hạo Nguyệt buông thõng hai tay nhìn chàng.
Chàng hơi sửng sốt, sau đó giơ tay trái lên mặt lau lau. Nhưng vết máu kia lại ở bên má phải.
Lam Hạo Nguyệt cẩn thận dè dặt kéo tay áo phải để chàng có thể đụng tới vị trí của vết máu kia. Chàng lau vết máu đi, nhưng Lam Hạo Nguyệt cũng theo đó mà phát hiện mà u bàn tay cổ tay phải của Trì Thanh Ngọc có một mảnh bầm đen.
“Tay anh bị sao vậy?” Tuy đã biết rõ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Chàng lơ đễnh thu tay về, thản nhiên nói: “Lúc đánh nhau bị kẻ kia đá.”
Lam Hạo Nguyệt nghĩ tới cước pháp của Chính Ngọ, lại nhớ tới suốt dọc đường Trì Thanh Ngọc cứ nhất quyết kiên trì dùng kiếm bằng tay phải, không khỏi có chút áy náy.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, bắt đầu rực chiếu chói chang. Vệt nắng xuyên qua kẽ ra chiếu xuống đất tựa như một bầu trời đầy sao, hai mắt Trì Thanh Ngọc hướng thẳng mặt trời sớm mai, không hề có ý muốn dời đi.
“Trời sáng rồi, phải không?”
Chàng vẫn hướng về mặt trời, mi mày tĩnh lặng.
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, ấp úng nói: “Ừ, đúng vậy.”
Nàng rất muốn hỏi vì sao chàng lại biết, nhưng ngượng ngùng không dám mở miệng.
“Tôi cảm nhận được độ ấm.” Tựa như nhận ra sự nghi hoặc của nàng, quay đầu lại nói, “Đây là cái mà các người gọi là hừng đông.”