Trần Hinh lúc này đã hoàn toàn kiệt sức mà dựa hẳn vào ngực Lục Tử, tay cậu bấu vào vai hắn, đôi mày chau vào nhau chịu đựng dục vọng bên dưới.
Không tin được đến chuyện này Lục Tử cũng có thể làm, đúng là đồ đốn mạt nhất mà cậu từng gặp. Nhưng vì sao lúc nãy hắn uống lại không bị gì chứ? Tại sao? Rõ ràng...rõ ràng...là hắn cũng uống ly nước đó cơ mà?
Lục Tử dìu Trần Hinh đến ghế rồi đẩy cậu xuống đó, Trần Hinh nằm trên ghế, hai chân đá vào nhau cố gắng kìm nén lại sự khó chịu trong người, gương mặt cậu bây giờ đã đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập dục vọng.
Lục Tử leo lên ghế, quỳ trên đó, hắn cúi thấp người xuống, đưa tay chạm đến chiếc áo sơmi đã sớm bị nhăn lại.
" Hừm...kêu tôi nghe nào, Tiểu Hinh, kêu đi chứ? Đừng kìm nữa..đừng kìm nữa..." Hắn ghé sát tai cậu thì thầm những điều đáng xấu hổ.
Trần Hinh cảm nhận được hơi thở rất gần bên tai, nhiệt độ âm ấm theo đó phả vào làn da, cơ thể cậu có chút run rẫy. Bàn tay lạnh lẽo của Lục Tử bắt đầu hoạt động, hắn trượt từ khuôn mặt cậu xuống đến cái cổ thon gọn, sự tiếp xúc thân mật này khiến Trần Hinh không kìm nén được mà kêu lên, " Ưm...ha...bỏ...bỏ..."
" Không bỏ.." Hắn nói, rồi đáp môi mình lên môi Trần Hinh, hôn điên đảo. Đầu lưỡi cả hai nhanh chóng gặp nhau, Trần Hinh hoảng loạn rụt lưỡi về sau, cố tình tránh né mọi hành động của hắn. Lục Tử không vừa, hắn đưa tay giữ chặt cằm cậu, đầu lưỡi tiếp tục chặn lại, tìm lấy lưỡi Trần Hinh mút lấy.
" Hưm...ư..." Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu đã sớm bị chiếm lấy, Trần Hinh khó khăn đưa tay đặt lên trước ngực hắn, dùng sức đẩy ra. Hai chân phía dưới liên tục đá tới đá lui. Song, mọi hành động đều vô hiệu lực.
Lục Tử sau khi hôn xong, bàn tay kia tiếp tục đặt lên chiếc cúc áo sơmi, từng cúc một bị cởi ra, cổ áo ngày càng mở rộng để lộ xương quai xanh đầy quyến rũ của Trần Hinh. Hắn nhìn, không kìm được mà cúi xuống cắn vào đó.
" Ay..." Trần Hinh giật nảy mình, một bên do tác dụng của thuốc, một bên lại thêm hoạt động từ tay hắn, cậu cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
" Đừng...đừng..." Trần Hinh van xin, đôi mắt cậu đẫm nước.
Dừng lại đi, tôi xin anh, đừng làm như vậy nữa. Cái gì chứ, chúng ta như vậy nghĩa là tôi đang phản bội lại Lâm Y Phàm đấy, anh có biết điều đó không?
Y Phàm, anh đến cứu em đi, em sắp không chịu nổi nữa. Chuyện này thật quá sức chịu đựng của em rồi, Y Phàm...Y Phàm...
" Y Phàm..." Trần Hinh run rẫy, miệng khẽ kêu tên.
Lục Tử nghe cậu gọi, hắn dừng lại động tác, ngước mắt nhìn Trần Hinh. Hắn thấy mắt cậu đầy nước, gương mặt đỏ hồng, đôi môi thì sưng vì nụ hôn lúc nãy.
Hắn nhếch môi, thầm nghĩ, kêu cả tên người yêu sao? Tôi ở bên cạnh mà không thể kêu một lần mà lại đi kêu một tên không hề có mặt? Được, tốt, tốt lắm nha.
" Muốn gặp Y Phàm của em lắm sao? " Hắn lại thì thầm vào tai cậu.
Trần Hinh nhận thức được Lục Tử đang nói đến người anh yêu, môi mấp máy, " Cái gì?"
" Tôi hỏi em muốn nghe giọng Y Phàm không? " Lục Tử ngồi dậy, đưa tay dịu dàng vuốt ve gương mặt kia.
" Anh...anh...không được, tôi không muốn...không..." Trần Hinh hoảng loạn, lời lẽ không thể nào trôi tuột. Cái gì? Hắn định gọi cho Lâm Y Phàm phải không? Như thế sẽ giết cả anh lẫn tôi đấy. Không được, Y Phàm mà biết sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nữa.
Lục Tử không đáp, chỉ lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, toan nhấn nút. Bên kia phát ra tiếng tút..tút...từng hồi đều đặn, rất lâu mới có người bắt máy, " A lô? " Là giọng của Y Phàm.
" Hừm...Y Phàm, nhận ra tôi không? " Hắn nói, mắt liếc nhìn xem biểu tình của Trần Hinh. Hắn thấy cậu đang mở to mắt kinh sợ, hai môi mấp máy muốn nói nhưng không thể nói.
Biểu tình tốt lắm, Tiểu Hinh. Tôi rất thích, rất rất thích. Em cứ ở đó mà hoảng loạn đi, Y Phàm của em sẽ nhanh chóng được nghe tất cả những gì diễn ra thôi.
Lâm Y Phàm bên đây khẽ nhíu mày, anh mang máng đây là giọng của Lục Tử. Đột nhiên một luồng điện chạy dọc sống lưng, anh nhanh chóng trả lời, " Lục Tử? "
Lục Tử bên này cười phá lên, nụ cười có chút biến thái, " Haha...không tồi không tồi. Thế anh biết tôi đang làm gì không? "
" Vào chuyện chính đi. "
Hắn nhếch môi cười, cúi thấp người hôn Trần Hinh, hắn cố tình hôn mạnh để tạo ra âm thanh chói tai, điện thoại được đặt sát bên cạnh. Trần Hinh hoảng sợ, cậu cố gắng nén đi âm thanh chết tiệt kia, nhưng càng nén Lục Tử lại càng cố tình khiến cậu kêu lên.
" Ưm..."
Âm thanh rõ vành vạnh lọt vào ống nghe, Lâm Y Phàm bất giác siết chặt điện thoại trong tay, con ngươi như híp lại, gương mặt tối sầm. Dương Vũ vốn dĩ đang vui vẻ ngồi bên cạnh thì bị ai kia dọa một phen đến trắng mặt.
" Khốn, mày đang làm gì Trần Hinh rồi, hả? "
Nghe giọng nói tức giận của Lâm Y Phàm, Lục Tử lúc này rất hả hê. Hắn nói, " Đang làm gì, mày nghĩ thử xem? "
"........Tao sẽ không tha thứ cho mày, thằng khốn. " Đoạn Y Phàm cúp máy, với lấy áo khoác trên giá rồi chạy vội ra cửa. Dương Vũ nhìn anh rồi cũng chạy theo.
Dương Vũ biết Y Phàm đang mất bình tĩnh, lúc này mà để hắn lái xe thể nào cũng gây ra tai nạn. Thế là anh phải đi theo làm tài xế bất đắc dĩ.
Trần Hinh vẫn còn đang thấm thuốc trong người nhưng chưa được giải quyết, người cậu không còn tí sức nào để phản kháng. Cậu cứ nằm đó, bị động để cho hắn đùa giỡn. Lục Tử lúc này đã cất điện thoại vào túi, hắn nhìn Trần Hinh đang nằm im, khẽ nhếch môi, " Hết phản kháng rồi sao?"
"........ " Trần Hinh không đáp, cậu không muốn nói chuyện cùng con người đốn mạt này nữa.
" Không trả lời? Được rồi, đừng làm tôi nổi giận. " Hắn nói, sau đó đưa tay cởi thắt lưng của anh, cởi luôn cả nút quần tây.
Cả người Trần Hinh run lên, hai tay cố gắng giữ lại tay hắn, miệng khẽ kêu, " Dừng lại, đủ rồi..đủ rồi mà..."
Hắn vờ không nghe thấy. nới lõng quần ra, toan đưa tay vào bên trong thì cánh cửa đột nhiên mở ra, trong bóng tối, hắn thấy có bóng dáng một người đứng ở trước.
Không lẽ là Y Phàm? Hắn ta không thể nào đến nhanh như vậy được?
Trần Hinh thấy ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, đôi mắt mừng rỡ, không lẽ Y Phàm đã đến rồi sao?
Người ở cửa điềm tĩnh bước vào, không thèm bật đèn sáng lên, người cứ đứng đó, nói, " Dừng lại trước khi tôi xử đẹp cậu, Lục Tử."
Trần Hinh mở to mắt kinh ngạc, đây không phải giọng của Lâm Y Phàm, thế thì là ai? Ai mà lại biết rõ tên của Lục Tử như vậy?
Lục Tử cũng bàng hoàng không ngớt, hắn không nói được câu gì, ánh mắt cứ dán lên người thanh niên trước mặt, trong lòng có chút đau nhói.
Người hắn đang nhìn thấy đây không ai khác là An Giai Kỳ, một người mà hắn từng đơn phương rất lâu.
" Đứng dậy khỏi người Trần Hinh ngay lập tức. " An Giai Kỳ tiếp tục lên tiếng.
Lục Tử nhíu mày, cả người hoàn toàn nghe theo lời anh nói, hắn đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình dáng của anh.
Trần Hinh vì quá mệt mà không thể ngồi dậy nổi, cậu nằm trên ghế, cơ thể hơi co lại. Dù không phải Lâm Y Phàm nhưng con người bí ẩn kia cũng thật tốt với cậu, cứ như một anh hùng vậy.
An Giai Kỳ thấy Lục Tử đã rời khỏi người Trần Hinh, anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, lấy áo khoác mình đắp lên người Trần Hinh, sau đó nhỏ giọng, " Một chút nữa thuốc sẽ hết tác dụng thôi. "
Lục Tử kinh ngạc nhìn anh, đúng là An Giai Kỳ mà hắn từng biết. Anh ta...cái gì cũng có thể biết được khi chỉ nhìn qua một lần. Vừa nhìn bộ dạng của Trần Hinh, anh ta đã biết được người đó bị thấm thuốc kích thích trong người.
" Cậu...vì sao lại làm thế này? Chẳng lẽ thích người ta mà phải cưỡng bức thế này sao? " An Giai Kỳ đứng dậy, anh nhìn hắn.
Lục Tử lúc này đã định thần lại, " Giai Kỳ, lâu quá không gặp. "
" Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi. "
" Giai Kỳ, lâu như vậy chúng ta mới được gặp nhau, anh không nhớ tôi sao? " Lục Tử như bị thôi miên, hắn cứ từng bước đi lại gần An Giai Kỳ.
" Lục Tử, tôi đang nghiêm túc, đừng làm tôi nổi giận. " Anh quát lớn.
" Được rồi được rồi, anh đừng nổi giận, tôi sẽ không chịu nổi. " Hắn cười, nụ cười ngây ngốc.
Giai Kỳ nhìn sang Trần Hinh, sau đó nói, " Đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi bỏ qua cho cậu. Đừng bao giờ hành xử như vậy với Trần Hinh nữa, hiểu rồi chứ? "
" Tại sao anh lại quan tâm cậu ta như thế? Giai Kỳ, anh thay đổi rồi à? "
An Giai Kỳ lắc đầu, " Không thay đổi gì cả. Tôi vẫn yêu An Mỹ như trước đây, Trần Hinh với tôi như một người em trai, vì thế mà tôi không muốn loại người như cậu chạm vào nó. "
Lục Tử cười, hắn cười khanh khách, " Haha...anh đừng có một tí là lôi An Mỹ ra như tấm bia đỡ đạn như vậy có được không? Tôi lúc trước rất yêu anh, nhưng bây giờ chỉ còn hận anh thôi, vì thế mà hai người...anh cả An Mỹ, đừng có làm tôi nổi giận. "
Nói rồi, hắn bồi thêm một câu, " Thật ra tôi muốn chiếm lấy người đang nằm trên ghế kia thôi."
" Cậu câm mẹ nó miệng lại cho tôi. " An Giai Kỳ tức giận, không nén được mà nói tục.
" Haiz, ok ok, bớt nóng nào. Hình tượng của anh lúc này là tôi không thích nhất. Mà, tôi muốn nói anh nghe là, đừng đứng ở đây làm gì nữa, một lát người yêu của Trần Hinh sẽ đến đây ngay thôi."
An Giai Kỳ nhíu mày, " Người yêu? "
" Phải, người yêuu.." Lục Tử nhìn anh, khẽ kéo dài âm cuối.