Vào một buổi tối trên trời ngập những vì sao tinh tú, ánh trăng tròn vành vạnh đang chiếu rọi xuống ly sữa béo ngậy của Trần Hinh.
Cậu nhấc chiếc ghế đặt ra ngoài ban công, ung dung ngồi xuống ngắm sao trời và thưởng thức vị ngọt ngây của ly sữa nóng. Tâm tình tốt đến mức này à?
Sau khi Trần Hinh xác định được tình cảm của mình dành cho tên bác sĩ lạnh lùng kia, cậu liền vạch ra kế hoạch cưa đổ hắn. Biết là khó đó, mà chưa thử thì xem như vẫn còn cơ hội.
Nghĩ vậy nên Trần Hinh lập tức đem laptop của mình đặt trước mặt, bên cạnh là giấy bút đầy đủ. Chuẩn bị bắt tay vào kế hoạch cưa đổ Lâm Y Phàm thôi. Cậu lật trang đầu của quyển sổ cỏn con, xinh xinh, màu trắng tinh khiết ra, nắn nót từng chữ từng chữ một.
__ KẾ HOẠCH CƯA ĐỔ LÂM Y PHÀM__
* Kế hoạch thứ nhất:
.....
Cây bút vẫn yên vị trên tay Trần Hinh, mặt cậu càng ngày càng nhăn lại, không biết nên viết gì vào trong cuốn sổ kia. Sau đó cậu liếc nhìn đến chiếc laptop đặt trước mặt mình, gõ gõ vài chữ, liền hiện ra một trang web hướng dẫn tận tình cách cưa...trai!
Trần Hinh lướt lướt vài trang, lập tức cảm thấy chóng mặt. Trang web này hướng dẫn rất tuyệt. Nếu đối với người khác, hẳn sẽ đổ đứ đừ. Nhưng đối tượng ở đây là Lâm Y Phàm, liệu mấy cách này có phù hợp với anh ta không?
Trần Hinh sờ sờ mũi, suy nghĩ vài giây rồi nhắn tin cho Tần Vi.
" Tiểu Tần, cậu lên mạng đi, tớ có chuyện này rất cần cậu giúp ~~~:) "
Tần Vi lướt nhìn tin nhắn trên điện thoại, mém nữa đã phun nước khắp màn hình. Cái tên ngốc nghếch này hiếm khi dùng icon này kia, hôm nay lại dùng đến, hẳn là không bình thường. Hay lại đang bị tăng động nữa rồi?
Nghĩ đến đây, Tần Vi lập tức online.
Trên màn hình laptop của Trần Hinh rất nhanh đã hiện ra khung chat. Là Tần Vi. Cậu hí hửng gõ vài chữ rồi gửi dòng link kia qua.
" Tiểu Tần, cậu xem link này đi, nghĩ xem những cái đó có hợp với Lâm Y Phàm không? "
" Ờ để tớ xem. " Cô nàng trả lời rồi nhấn vào link kia xem sơ qua.
Khi xem xong, Tần Vi hơi nhíu mày một chút, mấy cách trong đây đều giống với đám bạn cô hay làm, và bây giờ chúng nó đều có người yêu cả. Có thể sẽ ứng dụng được.
" Hinh Hinh, tớ thấy mấy cách đó không tệ đâu. Cậu thử đi. "
" Mà Hinh Hinh, cậu biết hắn cung nào không? "
Trần Hinh nhìn câu hỏi của Tần Vi, nhất thời ngơ ngác. Cậu cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Thường ngày, trí nhớ này đều bị Tần Vi mắng là đồ suy tàn, kém phát triển. Nhưng hôm nay, nó đột nhiên hoạt động rất tốt, cực kỳ cực kỳ hữu dụng.
" Tiểu Tần, tớ biết ngày sinh của hắn ta. Là ngày 27/08. "
" Cậu...trí nhớ của cậu đã hữu dụng trở lại sao?:O " Tần Vi thật sự kinh ngạc.
" Có lẽ...chỉ hữu dụng với mỗi Lâm Y Phàm thôi. Cậu xem ngày sinh đó thì cung gì? "
" Xử Nữ. Khó đó nha ^_^. "
" Cậu thử tóm tắt về Xử Nữ nam cho tớ đi."
" Ok. "
Đợi một lúc, Tần Vi cuối cùng cũng copy được một đoạn khá dài nói về Xử Nữ nam cho Trần Hinh. Cậu nhìn vào chỉ biết hoa mắt, đúng là khó ăn, là khó ăn!!!.
" Họ làm việc luôn có nguyên tắc, thỏa hiệp, tính tình cố chấp, là một kẻ ưa sạch sẽ và gọn gàng. Trong cuộc sống họ đặt ra tiêu chuẩn rất cao. Nam xử nữ yêu không quá sôi nổi hay lạnh nhạt mà là ấm áp. Họ hay quan tâm từng chút một nếu người đó thật sự quan trọng. Đôi khi, họ sẽ phũ phàng với những gì họ không thích. "
Lâm Y Phàm, anh không cần phải giống gần hết với đống trên kia như vậy đâu! Thật là khó khăn cho Trần Hinh tôi đó...
Người kia thật sự đang đau lòng muốn chết, nhưng tuyệt đối không nản chí.
Trần Hinh không gõ nữa mà tiếp tục dò tìm trên mạng những cách cưa đổ Xử Nữ nam. Lục tìm tất cả các trang, rốt cuộc cũng ưng ý một cái. Sau đó liền ghi vào cuốn sổ lúc nãy, ngay vị trí kế hoạch thứ nhất, nhưng lần này cậu gạch hai từ thứ nhất đi, chỉ còn là kế hoạch thôi.
* Kế hoạch: Cưa đổ bằng sự chân thành.
Chỉ một cách nhưng lại hữu dụng nhất trong những cách còn lại. Hắn càng lạnh lùng, cậu càng phải chân thành mới thuần hóa được con người đó. Nói cách khác là dùng sự chai mặt của mình để bám lấy hắn.
Trần Hinh nhíu mày nhìn kế hoạch tuyệt mỹ của mình, trong lòng không ngừng hồi hộp.
---
Sau khi trở về nhà, Trần Hinh gương mặt khó coi lê chân vào phòng tắm. Cậu tắm rất lâu, cứ nghe tiếng nước trịch xuống liên tục. Hai mươi phút sau, Trần Hinh bước ra với chiếc khăn lông quấn ngang hông, tay cầm khăn lau đầu.
Vẫn như mọi ngày, Trần Hinh xuống bếp pha một ly sữa nóng rồi nhấc chiếc ghế ra ban công ngồi. Trên tay cậu còn cầm theo cuốn sổ kế hoạch hôm qua. Trần Hinh một bên nhấp nháp ly sữa, một bên vừa ghi ghi vào bên trong trang đầu tiên.
__ Ngày thứ nhất:
* Đối tượng: Lâm Y Phàm
* Thời gian: Chiều ngày 12/07/2014.
* Kết quả: Tệ hại!!!!!!!!!!!
Trần Hinh lướt nhìn những dòng mình vừa ghi, trong lòng lại bắt đầu đau âm ĩ.
Sáng hôm nay, Trần Hinh dậy rất sớm. Thật ra cậu háo hức đến mức chỉ chợp mắt được bốn tiếng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong liền xoay người vào bếp nấu bữa sáng.
Kỳ lạ là hôm nay Trần Hinh nấu rất lâu, từng món từng món của cậu nhìn qua đều hấp dẫn chết người. Nào là sườn non sốt chua cay, thịt viên rim riêu, canh súp gà, bắp cải luộc...
Tần Vi từ bên ngoài đi vào nhất thời sửng sốt la lên: " Tên ngốc này cậu thành heo rồi sao? "
Bị giọng nói từ đằng sau làm cho giật cả mình, Trần Hinh quay lại nhíu nhíu mày: " Tớ...tớ ăn ít lắm. Cái này là dành cho anh ta. "
Anh ta? Lâm Y Phàm đó hả? Cậu đừng có lụy như vậy chứ...
" A...nấu lẹ không trễ giờ đi làm. " Tần Vi liếc mắt đến mấy món ăn một cái rồi xoay người ra ngoài ngồi đợi.
Chỉ đặc biệt vào ngày thứ hai Tần Vi mới sang nhà Trần Hinh chờ cậu chở đi làm. Có lẽ do đầu tuần cô nàng lười bắt xe buýt nên đành phải dựa dẫm cậu bạn thân nhất của mình.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, bây giờ đang là giờ ăn trưa. Trần Hinh đã sắp xong công việc hoàn thành trước một tiếng. Sau đó cậu lật đật lấy đồ ăn đi xuống canteen của công ty nhờ hâm nóng một chút rồi liền phóng xe đến bệnh viện.
Trần Hinh cầm phần ăn trưa bước đến chỗ phát thanh.
" Chị ơi, cho tôi gửi đồ đến bác sĩ Lâm Y Phàm. "
" Lâm Y Phàm? Cậu tên gì để tôi nói lại. " Một người phụ nữ hơi lớn tuổi nhíu mày nhìn cậu.
" A...Trần Hinh. Chị không cần nói tên cũng được. Cảm ơn chị. Chị hãy đưa liền cho anh ấy không đồ ăn sẽ nguội mất. "
" Được rồi. "
Dứt lời Trần Hinh đi ra cổng đứng đợi Lâm Y Phàm. Cậu đứng rất xa, như vậy mới có thể quan sát tất cả hành động của anh.
Một lúc sau khi loa phát lên liền thấy bóng dáng lạnh lùng của hắn xuất hiện. Nhìn từ xa, Lâm Y Phàm vẫn rất đẹp, dáng đi của anh thật vững vàng, có chút kiêu ngạo.
" Ai đã tìm tôi sao? " Lâm Y Phàm đứng trước chổ phát thanh.
" Nha, có một cậu tên Trần Hinh gửi đồ ăn cho cậu. Hình như là cơm trưa. "
"..... " Lâm Y Phàm nhíu mày một lát, sau đó gật đầu chào người kia rồi cầm hộp đồ ăn đi mất.
Trần Hinh đứng từ xa thấy Lâm Y Phàm đã nhận được đồ ăn, tâm trạng bỗng dưng tốt đến kỳ lạ. Thật ra vẫn còn dư thời gian, Trần Hinh quyết định đi vào phía canteen bệnh viện theo dõi.
Bước chân của cậu ngày càng run lên, có lẽ là do khẩn trương quá mức. Khi đứng trước canteen, Trần Hinh không khỏi phấn khởi, hít sâu thở ra rồi đi vào. Trần Hinh nhìn một lát rồi tìm chỗ vừa ưng ý vừa dễ theo dõi. Chổ của cậu chuẩn xác sau lưng Lâm Y Phàm.
Trong mắt Trần Hinh hiện lên hình ảnh của hắn, từng hành động đều vừa vặn lọt vào tầm mắt ti hi của cậu. Trần Hinh thấy Lâm Y Phàm đặt phần cơm trưa mới nhận lên bàn, ngồi đối diện anh là một bác sĩ khác, tên này cũng chính là người hôm bữa cậu thấy đi cùng Lâm Y Phàm. Sau đó...sau đó....
Đột nhiên Lâm Y Phàm đẩy phần thức ăn đó qua cho tên mặt trắng gian tà kia....?
Trần Hinh bị chọc cho tức giận, hai tay nắm chặt lại, cả môi cũng mím hờ.
Anh dám...anh dám...đem đồ ăn tôi làm cho người khác ăn? Lại còn cho tên kia ăn? Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?
Vì vị trí họ khá gần nhau nên cuộc trò chuyện của Lâm Y Phàm và Dương Vũ đều được Trần Hinh nghe hết.
" Cái này là gì? "
" Đồ ăn. Cho cậu đấy."
" Cho tôi? Cậu làm cho tôi hả? "
" Cậu có phải tự tiêm thuốc vào mình không vậy? Là của người khác. "
" Ách, vậy sao cậu không ăn? "
" Tôi không thích đồ lạ. Có ăn không? Không thì trả! "
" Ăn ăn ăn. "
Từng câu, từng câu đều như thùng dầu đổ vào ngọn lửa giận dỗi của Trần Hinh. Do tính cách khá nóng nảy, nhất thời không kiềm chế được nên cậu đã đứng dậy đập bàn cái rầm. Tất nhiên sau tiếng vang lớn đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Hinh. Kể cả hai con người châm ngòi lúc nãy.
Trần Hinh lúc này mặt đỏ ửng lên, lúng túng không biết làm gì. Cậu chỉ ngẩn người nhìn chăm chăm vào Lâm Y Phàm, ánh mắt vừa giận vừa đau lòng. Nhìn hắn làm chi khi bản thân cũng không mở miệng được câu nào?
Nghĩ vậy, Trần Hinh từ từ xoay người rời khỏi đó. Tâm trạng đột nhiên hạ xuống đến mức báo động. Anh nhìn tôi làm gì? Có phải bây giờ anh nghĩ tôi là thằng ngốc không? Đúng rồi, tôi ngốc nên mới thích anh đến chừng này đó. Còn làm cơm trưa cho anh rồi sau đó anh tặng nó cho kẻ khác.
Tôi đúng là kẻ dại rồi!